Thoáng một cái đã đến kỳ thi học kỳ 1, Vũ An được xếp vào phòng thi C1.1 khu nhà C cũng chính là phòng học lớp 12a1.
Có thể dễ dàng bắt gặp vài học sinh đứng ở lan can, chắp tay cầu trời khấn Phật mong tổ tiên, Phật Tổ Như Lai độ.
"Nam Mô A Di Đà Phật."
"Hôm nay là ngày may mắn của Nhân Mã đó. Tao tin tao sẽ làm bài được."
"Tao ăn xôi đậu đỏ nguyên một tuần. Mong là số "đỏ""
"…"
Vũ An được xếp ngồi ở bàn cuối dãy bốn. Vị trí này cũng là của Nguyên Khang.
Nếu như cô học chung lớp với anh thì liệu kết quả có tốt hơn không? Vũ An cũng không biết nữa. Nhưng tính thời điểm hiện tại, mối quan hệ giữa hai người bọn họ khá tốt.
Trống trường vang lên báo hiệu kết thúc thời gian làm bài.
Quá trình học tập của kỳ 1 sẽ đánh giá thông qua bài kiểm tra này. Đồng nghĩa với việc bạn ăn cơm ngon miệng, đón một cái tết Nguyên Đán vui vẻ hay không? Phụ thuộc vào bài kiểm tra này.
Trên hành lang là một đám người chụm đầu vào tra đáp án. Người lấy đề cương ra tranh cãi, người thì tra mạng, người nọ thì bảo câu A mới đúng, người kia lại bảo câu C.
Cãi nhau chí chóe, ồn ào cả hành lang.
Vũ An không thích việc tra đáp án, bàn luận sau khi kiểm tra nên lướt nhanh qua đám người,tìm kiếm Phương. Vũ An không hỏi cô có làm bài được không, thay vào đó rủ cô đi ăn.
Dòng người tấp nập, ùa ra bên ngoài. Chẳng mấy chốc, sân trường ngập tràn biển người.
Dưới gốc cây phượng vĩ Nguyên Khang mặc áo đồng phục ngắn tay, mang cặp một bên. Anh đảo mắt về tứ phía, thi thoảng nhìn đồng hồ xem giờ.
Có lẽ anh đang đợi ai đấy.
Lam Phương tinh ý nhận ra người mà Nguyên Khang đang đợi là ai.
"Đột nhiên tao nhớ ra hôm nay tao đi ăn cỗ. Tao đi trước đây."
"Ơ?"
Sao Vũ An thấy Lam Phương lạ lạ nhỉ?
"Vũ An." Giọng Nguyên Khang trầm ấm, dịu dàng.
Thực tình Vũ An rất thích nghe Nguyên Khang gọi tên mình. Mỗi lần anh gọi nhịp tim đều tăng vọt lên, đập loạn xạ ngầu.
Nguyên Khang tiến lại gần chắn hết những tia nắng gay gắt. Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt như chứa đựng hũ mật ong ngọt ngào, lòng cô không khỏi dao động.
"Thứ bảy tuần này em có rảnh không?"
"Đi Miền Đất Hứa với anh nhé."
Sợ cô gái nhỏ từ chối, Nguyên Khang nói thêm.
"Có thằng Dũng, Thịnh đi chung nữa. Em rủ Phương đi cho vui."
"Dạ." Ngoài mặt cô bình thản nhưng trong lòng đã sớm nổi bão.
Nguyên Khang khom lưng ngang bằng với Vũ An, anh nhéo nhéo chóp mũi nhỏ nhắn của cô, trêu chọc.
"Nhận lời rồi không rút lại được đâu."
"Em…em rút bao giờ?" Nói xong cô cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, không nói nên lời.
Lúc đó, cô sợ ảnh hưởng đến anh nên mới không nhận lời. Nhưng có lẽ cô đã sai rồi, Nguyên Khang không vui không phải là vì tin đồn mà bởi vì Vũ An quá xem trọng chuyện đó nên mới từ chối đi chơi với anh.
"Tám giờ trước cổng Miền đất hứa em nhé."
(...)
Tối đến, Vũ An gọi điện thoại thuật toàn bộ câu chuyện.
Lam Phương mở loa ngoài, ôm bé mèo tam thể vào lòng, bé dụi vào lòng cô kêu meo meo.
"Ngày mai đi mua quần áo với tao."
"Có cần thiết phải vậy không?"
"Mày có muốn anh Nguyên Khang thấy được dáng vẻ xinh đẹp của mày không?"
Vũ An bật dậy, gật đầu đồng tình với ý kiến cô."Vậy…trông cậy vào mày nhé."
Sáng sớm đã thấy mẹ An ngồi trong phòng làm việc soạn giáo án. Nghe tiếng bước chân xuống cầu thang, bà nói.
"Đồ ăn sáng mẹ đặt trên bàn."
"Dạ."
Ăn sáng xong xuôi, cô cưỡi xe đạp màu vàng đến cửa hàng X ở trung tâm thành phố A.
Lam Phương đi một vòng trong cửa hàng, xem từng mẫu quần áo. Vũ An như chiếc đuôi nhỏ âm thầm đi phía sau, cô cũng xem từng mẫu quần áo.
"Mày không cần làm gì cả chỉ cần nghe theo tao thôi." Vũ An nghe vậy liền rụt tay lại, cười gượng.
"Mày mặc cái váy này phối với áo gile này, đội thêm mũ nồi nữa."
Vũ An nhìn đống quần áo trên tay. Sau đó, Lam Phương đẩy cô vào phòng thay đồ, ngồi đợi ở bên ngoài.
Mười phút sau, Vũ An bước ra ngoài, cô vén vài sợi tóc mai lòa xòa. Trên người vận chiếc váy baby doll màu trắng dài đến đầu gối làm nổi bật lên đôi chân thon thả, thẳng tắp. Phối với áo gile kẻ caro xanh bơ càng khiến cô nổi bật hơn.
"Em có gu thẩm mỹ tốt thật đấy. Em kia mặc vào trông xinh hơn hẳn." Nhân viên dẻo miệng khen ngợi.
Lam Phương như đạt được thành tựu, cười ngoác mồm.
Vũ An không để ý đến lời bọn họ, ngắm nghía bản thân trước chiếc gương lớn đặt giữa căn phòng. Làn da trắng nõn, hồng hào, mái tóc dài xõa lung tung trông ngọt ngào, thanh thuần hệt như mối tình đầu.
Không biết Nguyên Khang có thích không nhỉ?
Có thể dễ dàng bắt gặp vài học sinh đứng ở lan can, chắp tay cầu trời khấn Phật mong tổ tiên, Phật Tổ Như Lai độ.
"Nam Mô A Di Đà Phật."
"Hôm nay là ngày may mắn của Nhân Mã đó. Tao tin tao sẽ làm bài được."
"Tao ăn xôi đậu đỏ nguyên một tuần. Mong là số "đỏ""
"…"
Vũ An được xếp ngồi ở bàn cuối dãy bốn. Vị trí này cũng là của Nguyên Khang.
Nếu như cô học chung lớp với anh thì liệu kết quả có tốt hơn không? Vũ An cũng không biết nữa. Nhưng tính thời điểm hiện tại, mối quan hệ giữa hai người bọn họ khá tốt.
Trống trường vang lên báo hiệu kết thúc thời gian làm bài.
Quá trình học tập của kỳ 1 sẽ đánh giá thông qua bài kiểm tra này. Đồng nghĩa với việc bạn ăn cơm ngon miệng, đón một cái tết Nguyên Đán vui vẻ hay không? Phụ thuộc vào bài kiểm tra này.
Trên hành lang là một đám người chụm đầu vào tra đáp án. Người lấy đề cương ra tranh cãi, người thì tra mạng, người nọ thì bảo câu A mới đúng, người kia lại bảo câu C.
Cãi nhau chí chóe, ồn ào cả hành lang.
Vũ An không thích việc tra đáp án, bàn luận sau khi kiểm tra nên lướt nhanh qua đám người,tìm kiếm Phương. Vũ An không hỏi cô có làm bài được không, thay vào đó rủ cô đi ăn.
Dòng người tấp nập, ùa ra bên ngoài. Chẳng mấy chốc, sân trường ngập tràn biển người.
Dưới gốc cây phượng vĩ Nguyên Khang mặc áo đồng phục ngắn tay, mang cặp một bên. Anh đảo mắt về tứ phía, thi thoảng nhìn đồng hồ xem giờ.
Có lẽ anh đang đợi ai đấy.
Lam Phương tinh ý nhận ra người mà Nguyên Khang đang đợi là ai.
"Đột nhiên tao nhớ ra hôm nay tao đi ăn cỗ. Tao đi trước đây."
"Ơ?"
Sao Vũ An thấy Lam Phương lạ lạ nhỉ?
"Vũ An." Giọng Nguyên Khang trầm ấm, dịu dàng.
Thực tình Vũ An rất thích nghe Nguyên Khang gọi tên mình. Mỗi lần anh gọi nhịp tim đều tăng vọt lên, đập loạn xạ ngầu.
Nguyên Khang tiến lại gần chắn hết những tia nắng gay gắt. Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt như chứa đựng hũ mật ong ngọt ngào, lòng cô không khỏi dao động.
"Thứ bảy tuần này em có rảnh không?"
"Đi Miền Đất Hứa với anh nhé."
Sợ cô gái nhỏ từ chối, Nguyên Khang nói thêm.
"Có thằng Dũng, Thịnh đi chung nữa. Em rủ Phương đi cho vui."
"Dạ." Ngoài mặt cô bình thản nhưng trong lòng đã sớm nổi bão.
Nguyên Khang khom lưng ngang bằng với Vũ An, anh nhéo nhéo chóp mũi nhỏ nhắn của cô, trêu chọc.
"Nhận lời rồi không rút lại được đâu."
"Em…em rút bao giờ?" Nói xong cô cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, không nói nên lời.
Lúc đó, cô sợ ảnh hưởng đến anh nên mới không nhận lời. Nhưng có lẽ cô đã sai rồi, Nguyên Khang không vui không phải là vì tin đồn mà bởi vì Vũ An quá xem trọng chuyện đó nên mới từ chối đi chơi với anh.
"Tám giờ trước cổng Miền đất hứa em nhé."
(...)
Tối đến, Vũ An gọi điện thoại thuật toàn bộ câu chuyện.
Lam Phương mở loa ngoài, ôm bé mèo tam thể vào lòng, bé dụi vào lòng cô kêu meo meo.
"Ngày mai đi mua quần áo với tao."
"Có cần thiết phải vậy không?"
"Mày có muốn anh Nguyên Khang thấy được dáng vẻ xinh đẹp của mày không?"
Vũ An bật dậy, gật đầu đồng tình với ý kiến cô."Vậy…trông cậy vào mày nhé."
Sáng sớm đã thấy mẹ An ngồi trong phòng làm việc soạn giáo án. Nghe tiếng bước chân xuống cầu thang, bà nói.
"Đồ ăn sáng mẹ đặt trên bàn."
"Dạ."
Ăn sáng xong xuôi, cô cưỡi xe đạp màu vàng đến cửa hàng X ở trung tâm thành phố A.
Lam Phương đi một vòng trong cửa hàng, xem từng mẫu quần áo. Vũ An như chiếc đuôi nhỏ âm thầm đi phía sau, cô cũng xem từng mẫu quần áo.
"Mày không cần làm gì cả chỉ cần nghe theo tao thôi." Vũ An nghe vậy liền rụt tay lại, cười gượng.
"Mày mặc cái váy này phối với áo gile này, đội thêm mũ nồi nữa."
Vũ An nhìn đống quần áo trên tay. Sau đó, Lam Phương đẩy cô vào phòng thay đồ, ngồi đợi ở bên ngoài.
Mười phút sau, Vũ An bước ra ngoài, cô vén vài sợi tóc mai lòa xòa. Trên người vận chiếc váy baby doll màu trắng dài đến đầu gối làm nổi bật lên đôi chân thon thả, thẳng tắp. Phối với áo gile kẻ caro xanh bơ càng khiến cô nổi bật hơn.
"Em có gu thẩm mỹ tốt thật đấy. Em kia mặc vào trông xinh hơn hẳn." Nhân viên dẻo miệng khen ngợi.
Lam Phương như đạt được thành tựu, cười ngoác mồm.
Vũ An không để ý đến lời bọn họ, ngắm nghía bản thân trước chiếc gương lớn đặt giữa căn phòng. Làn da trắng nõn, hồng hào, mái tóc dài xõa lung tung trông ngọt ngào, thanh thuần hệt như mối tình đầu.
Không biết Nguyên Khang có thích không nhỉ?