Mặc kệ có phải lời nói thật hay không, Sầm Nghiên Thanh đều nguyện ý tin là thật, kéo người vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn vào cánh môi của cô, hôn sâu hơn.
Tối hôm qua mới vừa khai trai, nên hắn có chút không nhịn được, Sầm Nghiên Thanh dừng lại kịp thời khẽ vuốt sau lưng cô, làm hai người thanh tỉnh lại.
Một tay hắn để ở cằm cô, ngón cái khẽ vuốt môi dưới, son môi vừa rồi đã bị hắn ăn sạch, “ Có hôn môi cùng hắn không?”
Cô khẽ nhón mũi chân, tay ôm cổ hắn, khẽ thở dài, “ Buổi tối hôm đó không phải anh đã biết rõ sao?”
Hắn lập tức nhớ lại buổi tối bốn năm trước.
Sầm Nghiên Thanh cúi đầu thơm cô, “Thật ngoan.”
Ngày đầu tiên lấy vợ, biểu hiện của cô quá đáng yêu.
Cô biết về sau sẽ gặp mặt với Ngụy Lam, nên nói rõ với hắn trước, tránh cho hiểu lầm không cần thiết.
Chứng tỏ, ít nhất ở trong lòng cô hắn vẫn chiếm vị trí nhất định.
Hai người ở thư phòng lựa sách, Lý quản gia giúp đỡ đưa sách đến xe cốp xe.
Tới 7 giờ rưỡi phải đi về, Niệm Niệm còn luyến tiếc nói: “Ông cụ ngày mai con còn tới!”
“ Được được được, ta chờ Niệm Niệm!” Sầm Hán đứng ở cửa nhìn bọn họ lên xe rời đi, không nhịn được cái mũi chua xót, lau nước mắt mới xoay người về phòng.
Trên đường trở về, Niệm Niệm còn rất tâm huyết với thư pháp, ngồi ở ghế sau cùng Kiều Minh Nguyệt thương lượng chuyện luyện chữ.
Kiều Minh Nguyệt nghĩ nghĩ một chút rồi đáp ứng, “ để mẹ nói cùng ông cụ một chút, để Lý quản gia tới đón con, một tuần hai lần vẫn là ba lần? Khi nào bắt đầu?
Hiện tại mỗi ngày buổi chiều sau khi cơm nước xong niệm niệm sẽ học khoá học 2 giờ, sân vườn tạm thời trồng xong rồi, trên cơ bản chính là ở nhà chơi, năm sau Kiều Minh Nguyệt sẽ rất bận, không có gì thời gian chơi cùng cô bé, nếu bé nguyện ý đi nhà ông cố chơi cũng khá tốt, một già một trẻ chăm sóc lẫn nhau.
Niệm Niệm nghĩ nghĩ, “Mụ mụ buổi tối con sẽ xem lịch trình rồi lại nói với người!”
Kiều Minh Nguyệt giơ ngón tay thành hình ok.
Bác tài xế - Sầm Nghiên Thanh nghe hai mẹ con nói chuyện, vừa thấy hợp lý vừa thấy sai sai.
Nhưng hắn đã dần quen phương thức ở chung của hai mẹ con.
Về đến nhà, chương trình đêm giao thừa vừa mới bắt đầu, TV mở "xuân vãn", đồ ăn trên bàn cơm nóng hôi hổi, trong phòng khắp nơi đều là đồ vật màu đỏ, một không khí Tết ùa về.
Lúc nãy bọn họ ở bên kia cũng không
ăn uống gì mấy, chủ yếu là uống một chút đồ uống tâm sự cùng mọi người, Sầm Nghiên Thanh gỡ xương cá cho Niệm Niệm, ngẫu nhiên uống một ly rượu với Kiều Thư.
Nhà bọn họ có thói quen thức đêm đón giao thừa, bình thường người thức cả đêm chính là Kiều Thư bởi vì Kiều Vọng luôn mất tích, năm nay hiếm lắm mới thấy mặt hắn, Kiều Thư đương nhiên muốn kéo hắn cùng nhau thức đêm, ở nhà cũ Sầm Nghiên Thanh cũng là người trông đêm, ông tuổi lớn thức đêm không tốt cho sức khỏe.
Bởi vậy, ba người đàn ông tụ họp lại, mỗi người ngồi một chỗ, tuy xa cách nhưng mà cùng nhìn TV.
Sầm Nghiên Thanh không có nói tới sự việc chạy bộ buổi sáng, nhìn chương trình trên Tivi.
Kiều Thư ngồi ở giữa sô pha như kiểu là chủ nhà, ho nhẹ hai tiếng, chuẩn bị bắt nạt Sầm Nghiên Thanh.
“Nhà ngươi có nói chuyện sinh con?” Kiều Thư hỏi hắn.
Sầm Nghiên Thanh: “Trong nhà không ý kiến, tôi cùng Nguyệt Nguyệt uyệt quyết định là được.”
Kiều Thư: “Ta đây đưa ra ý kiến trước, ta phản đối chuyện sinh thêm đứa bé!”
“…… ừ?”
Kiều Thư theo bản năng nhìn trên lầu, không thấy Kiều Minh Nguyệt mới dám nhỏ giọng nói: “Ngươi không biết, lúc sinh Niệm Niệm, một mình ta ở cửa phòng giải phẫu, ký giấy do bệnh nhân diễn biến phức tạp…… Trời,hiện tại ngẫm lại đều sợ hãi.”
Sầm Nghiên Thanh ngồi ngay ngắn, “Sinh sản không thuận lợi?”
Kiều Thư cũng không muốn nhớ lại chi tiết, có chút cảm giác không được tự nhiên mà kéo thảm lên trên người, “ Lúc đó Nguyệt nguyệt bị xuất huyết nhiều, Niệm Niệm sinh non, vừa sinh ra liền……”
Hắn không muốn nói tiếp, “Dù sao ngươi biết Nguyệt Nguyệt đã phải chịu khổ là được,mấy năm nay thân thể mới dưỡng dược tốt một chút. Ta mặc kệ lí do làm sao, các ngươi không được sinh thêm.”
Sầm Nghiên Thanh trầm tư một lúc lâu, “ Ừm sẽ không đẻ tiếp, tôi bảo đảm.”
Bọn họ đang nói chuyện, Kiều Vọng ngồi một bên vẫn luôn im lặng, hắn đối mặt với TV, ánh mắt lại không có tiêu cự không biết đang nghĩ cái gì, cuối cùng khẽ thở dài.
Hắn bỏ lỡ quá nhiều.
Qua 12 giờ, Sầm Nghiên Thanh nói cùng Kiều Thư: “ Anh hai đi ngủ đi, tôi canh đêm là được.”
Kiều Thư vừa rồi vẫn luôn ngáp nghe vậy lên lầu.
Sầm Nghiên Thanh vừa định khuyên anh catđi lên, liền nghe thấy Kiều Vọng mở miệng: “Tiểu sầm ngươi đi lên đi, đi ngủ sớm một chút, ta muốn ngồi một mình trong chốc lát.”
Sầm Nghiên Thanh không cứng đầu, cũng không hỏi cái gì, đi lên lầu.
Phòng ngủ vẫn còn đang bật đèn nhỏ, Niệm Niệm đã nằm quay cuồng bên mép giường, lộ ra chân ngắn cùng đầu, tóc bởi rối tung, tư thế ngủ nằm bò, thật ra mẹ bé ngủ rất ngoan, vẫn nằm ở nguyên vị trí, chăn cũng che đến cổ, che kín mít.
Sầm Nghiên Thanh dựa vào khung cửa, bừng tỉnh nhớ tới buổi tối bốn năm trước.
Khi đó tư thế ngủ của cô rất xấu, hắn vừa mới đứng dậy nghe điện thoại, thiếu chút nữa là cô rớt xuống giường.
Chỉ với thời gian bốn năm, cô đã có thói quen nằm ngoan ngoãn.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy khó chịu.
Kiều Vọng khó chịu bởi vì bỏ lỡ khoảng thời gian các em của mình cần mình nhất.
Hắn cũng vậy.
Chính là Kiều Thư không có chỉ trích hắn, có lẽ Kiều Minh Nguyệt đã giải thích rõ ràng, sinh Niệm Niệm là quyết định riêng của cô, cho nên Kiều Thư mới không có ghi thù với hắn.
Cô đã hoàn thành mọi thứ tốt đẹp.
Tốt đẹp tới nỗi làm hắn không thể vẽ thêm lên bức tranh đã hoàn mỹ.
Sầm Nghiên Thanh trở lại với hiện thực, ôm Niệm Niệm đến bên cạnh cô, chính mình nằm xuống ở bên cạnh, cúi đầu hôn vào trán của Niệm Niệm cùng Minh Nguyệt.
Sáng sớm hôm sau, mọi người ăn cơm sáng xong chuẩn bị xuất phát đi nghĩa trang.
Kiều Minh Nguyệt tâm trạng buổi sáng không tốt, cơm sáng cũng không ăn uống, đi trên đường thấy ven đường bày đầy hoa tươi, thuận tiện mua một bó, đưa cho Niệm Niệm ôm.
Niệm Niệm nhìn bó hoa màu trắng trong tay thì tò mò hỏi: “Mụ mụ mụ mụ, cái này là cho ai nha?”
Kiều Minh Nguyệt ngồi ở ghế phụ, khoác áo khoác màu đen, “Cho ông ngoại bà ngoại của con, bọn họ đã qua đời.”
Đây là lần đầu tiên cô mang Niệm Niệm đến thăm cha mẹ, trước kia ở trong thôn mỗi năm đều sẽ có người già qua đời, Niệm Niệm cũng hiểu qua đời là gì, nghe xong có chút thương cảm, tưởng tượng đến chính mình đã không còn có thể nhìn thấy ông ngoại bà ngoại thì hơi buồn, tay nhỏ sờ hoa cúc màu trắng, im lặng.
Ba anh em đăt hoa ở trước bia mộ, Kiều Vọng tiến lên, do dự một lúc cũng chưa nói gì, cuối cùng sau khi yên lặng một lúc lâu, Kiều Thư mất kiên nhẫn hỏi bọn hắn có đi hay không, sắp lạnh chết tới nơi rồi.
Xung quanh có không ít người đến thăm mộ thân nhân, thấy bọn họ một đám người tới chậm như rùa mà đi nhanh như cơn gió, đều tò mò nhìn qua.
Ba anh em dường như không có việc gì mà đi xuống cầu thang, chỉ để lại một bó hoa màu trắng sắp bị gió tạt héo.
Sầm Nghiên Thanh ôm Niệm Niệm, Niệm Niệm ngồi ở trên cánh tay hắn nhìn về hướng bia mộ, lại quay đầu nhìn mụ mụ, cuối cùng lại ôm cổ ba ba trộm nói: “Ba ba, mụ mụ không vui.”
“ Ừ.” Sầm Nghiên Thanh gật gật đầu, nắm tay Kiều Minh Nguyệt thật chặt, nhét vào túi áo khoác của mình.
Kiều Minh Nguyệt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía hắn.
Sầm Nghiên Thanh chỉ vuốt ve lòng bàn tay của cô ở trong túi cho đến khi bàn tay của cô trở nên ấm áp.
Bỗng nhiên cô hiểu được hắn đang làm cái gì, khóe miệng cong cong, cười xoa bóp hai má bánh bao của Niệm Niệm, nói với bé: “ đã sắp xếp thời gian cho con rồi, mỗi tuần thứ ba, năm, chủ nhật, buổi sáng ăn xong cơm sáng sau đó đi nhà ông chơi, làm bài tập và luyện thư pháp, ăn xong cơm trưa lại trở về, được không?”
“ Dạ dạ!” Mụ mụ đã vui vẻ hơn, Niệm Niệm cũng không yên lặng nữa, cùng mẹ nói bài tập gần đây của mình.
“Cái gì? Ngươi muốn học thư pháp? Con đã lớn đâu! Niệm Niệm không cần bị mẹ ngươi lừa! Học tập rất mệt! trò chơi không hay, hay là phim hoạt hình khó coi?!” Kiều Thư qua đây chọc cô bé.
Niệm Niệm vẻ mặt kiêu ngạo: “Chính là viết chữ so xem phim hoạt hình càng tốt hơn!”
“ Trời ơi! có phải con đã bị bị mụ mụ tẩy não?”
Niệm Niệm ôm Sầm Nghiên Thanh, nói với Kiều Thư: “Mụ mụ là tốt nhất, mụ mụ chỉ gội đầu cho con, chứ không tẩy não cho con đâu.”
Kiều Minh Nguyệt không kiềm chế được, "phụt" một tiếng cười ra tiếng.
Kiều Thư: “Hừ, ngươi là không biết, công phu tẩy não của em gái ta chính là số 1, ví dụ cụ thể chính là ba của con, mấy ngày liền đã sa đọa?”
Sầm Nghiên Thanh: “Không cần giết cả hai, cảm ơn, tôi hoàn toàn là tự nguyện, tôi thề.”
Niệm Niệm hô to: “Ba ba nói là tự nguyện! Không có bị tẩy não.”
Cặp đôi phía sau đang nói chuyện - Kiều Vọng cùng Lưu Diệc cũng cũng sửng sốt, ngay sau đó cười haha.
Tối hôm qua mới vừa khai trai, nên hắn có chút không nhịn được, Sầm Nghiên Thanh dừng lại kịp thời khẽ vuốt sau lưng cô, làm hai người thanh tỉnh lại.
Một tay hắn để ở cằm cô, ngón cái khẽ vuốt môi dưới, son môi vừa rồi đã bị hắn ăn sạch, “ Có hôn môi cùng hắn không?”
Cô khẽ nhón mũi chân, tay ôm cổ hắn, khẽ thở dài, “ Buổi tối hôm đó không phải anh đã biết rõ sao?”
Hắn lập tức nhớ lại buổi tối bốn năm trước.
Sầm Nghiên Thanh cúi đầu thơm cô, “Thật ngoan.”
Ngày đầu tiên lấy vợ, biểu hiện của cô quá đáng yêu.
Cô biết về sau sẽ gặp mặt với Ngụy Lam, nên nói rõ với hắn trước, tránh cho hiểu lầm không cần thiết.
Chứng tỏ, ít nhất ở trong lòng cô hắn vẫn chiếm vị trí nhất định.
Hai người ở thư phòng lựa sách, Lý quản gia giúp đỡ đưa sách đến xe cốp xe.
Tới 7 giờ rưỡi phải đi về, Niệm Niệm còn luyến tiếc nói: “Ông cụ ngày mai con còn tới!”
“ Được được được, ta chờ Niệm Niệm!” Sầm Hán đứng ở cửa nhìn bọn họ lên xe rời đi, không nhịn được cái mũi chua xót, lau nước mắt mới xoay người về phòng.
Trên đường trở về, Niệm Niệm còn rất tâm huyết với thư pháp, ngồi ở ghế sau cùng Kiều Minh Nguyệt thương lượng chuyện luyện chữ.
Kiều Minh Nguyệt nghĩ nghĩ một chút rồi đáp ứng, “ để mẹ nói cùng ông cụ một chút, để Lý quản gia tới đón con, một tuần hai lần vẫn là ba lần? Khi nào bắt đầu?
Hiện tại mỗi ngày buổi chiều sau khi cơm nước xong niệm niệm sẽ học khoá học 2 giờ, sân vườn tạm thời trồng xong rồi, trên cơ bản chính là ở nhà chơi, năm sau Kiều Minh Nguyệt sẽ rất bận, không có gì thời gian chơi cùng cô bé, nếu bé nguyện ý đi nhà ông cố chơi cũng khá tốt, một già một trẻ chăm sóc lẫn nhau.
Niệm Niệm nghĩ nghĩ, “Mụ mụ buổi tối con sẽ xem lịch trình rồi lại nói với người!”
Kiều Minh Nguyệt giơ ngón tay thành hình ok.
Bác tài xế - Sầm Nghiên Thanh nghe hai mẹ con nói chuyện, vừa thấy hợp lý vừa thấy sai sai.
Nhưng hắn đã dần quen phương thức ở chung của hai mẹ con.
Về đến nhà, chương trình đêm giao thừa vừa mới bắt đầu, TV mở "xuân vãn", đồ ăn trên bàn cơm nóng hôi hổi, trong phòng khắp nơi đều là đồ vật màu đỏ, một không khí Tết ùa về.
Lúc nãy bọn họ ở bên kia cũng không
ăn uống gì mấy, chủ yếu là uống một chút đồ uống tâm sự cùng mọi người, Sầm Nghiên Thanh gỡ xương cá cho Niệm Niệm, ngẫu nhiên uống một ly rượu với Kiều Thư.
Nhà bọn họ có thói quen thức đêm đón giao thừa, bình thường người thức cả đêm chính là Kiều Thư bởi vì Kiều Vọng luôn mất tích, năm nay hiếm lắm mới thấy mặt hắn, Kiều Thư đương nhiên muốn kéo hắn cùng nhau thức đêm, ở nhà cũ Sầm Nghiên Thanh cũng là người trông đêm, ông tuổi lớn thức đêm không tốt cho sức khỏe.
Bởi vậy, ba người đàn ông tụ họp lại, mỗi người ngồi một chỗ, tuy xa cách nhưng mà cùng nhìn TV.
Sầm Nghiên Thanh không có nói tới sự việc chạy bộ buổi sáng, nhìn chương trình trên Tivi.
Kiều Thư ngồi ở giữa sô pha như kiểu là chủ nhà, ho nhẹ hai tiếng, chuẩn bị bắt nạt Sầm Nghiên Thanh.
“Nhà ngươi có nói chuyện sinh con?” Kiều Thư hỏi hắn.
Sầm Nghiên Thanh: “Trong nhà không ý kiến, tôi cùng Nguyệt Nguyệt uyệt quyết định là được.”
Kiều Thư: “Ta đây đưa ra ý kiến trước, ta phản đối chuyện sinh thêm đứa bé!”
“…… ừ?”
Kiều Thư theo bản năng nhìn trên lầu, không thấy Kiều Minh Nguyệt mới dám nhỏ giọng nói: “Ngươi không biết, lúc sinh Niệm Niệm, một mình ta ở cửa phòng giải phẫu, ký giấy do bệnh nhân diễn biến phức tạp…… Trời,hiện tại ngẫm lại đều sợ hãi.”
Sầm Nghiên Thanh ngồi ngay ngắn, “Sinh sản không thuận lợi?”
Kiều Thư cũng không muốn nhớ lại chi tiết, có chút cảm giác không được tự nhiên mà kéo thảm lên trên người, “ Lúc đó Nguyệt nguyệt bị xuất huyết nhiều, Niệm Niệm sinh non, vừa sinh ra liền……”
Hắn không muốn nói tiếp, “Dù sao ngươi biết Nguyệt Nguyệt đã phải chịu khổ là được,mấy năm nay thân thể mới dưỡng dược tốt một chút. Ta mặc kệ lí do làm sao, các ngươi không được sinh thêm.”
Sầm Nghiên Thanh trầm tư một lúc lâu, “ Ừm sẽ không đẻ tiếp, tôi bảo đảm.”
Bọn họ đang nói chuyện, Kiều Vọng ngồi một bên vẫn luôn im lặng, hắn đối mặt với TV, ánh mắt lại không có tiêu cự không biết đang nghĩ cái gì, cuối cùng khẽ thở dài.
Hắn bỏ lỡ quá nhiều.
Qua 12 giờ, Sầm Nghiên Thanh nói cùng Kiều Thư: “ Anh hai đi ngủ đi, tôi canh đêm là được.”
Kiều Thư vừa rồi vẫn luôn ngáp nghe vậy lên lầu.
Sầm Nghiên Thanh vừa định khuyên anh catđi lên, liền nghe thấy Kiều Vọng mở miệng: “Tiểu sầm ngươi đi lên đi, đi ngủ sớm một chút, ta muốn ngồi một mình trong chốc lát.”
Sầm Nghiên Thanh không cứng đầu, cũng không hỏi cái gì, đi lên lầu.
Phòng ngủ vẫn còn đang bật đèn nhỏ, Niệm Niệm đã nằm quay cuồng bên mép giường, lộ ra chân ngắn cùng đầu, tóc bởi rối tung, tư thế ngủ nằm bò, thật ra mẹ bé ngủ rất ngoan, vẫn nằm ở nguyên vị trí, chăn cũng che đến cổ, che kín mít.
Sầm Nghiên Thanh dựa vào khung cửa, bừng tỉnh nhớ tới buổi tối bốn năm trước.
Khi đó tư thế ngủ của cô rất xấu, hắn vừa mới đứng dậy nghe điện thoại, thiếu chút nữa là cô rớt xuống giường.
Chỉ với thời gian bốn năm, cô đã có thói quen nằm ngoan ngoãn.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy khó chịu.
Kiều Vọng khó chịu bởi vì bỏ lỡ khoảng thời gian các em của mình cần mình nhất.
Hắn cũng vậy.
Chính là Kiều Thư không có chỉ trích hắn, có lẽ Kiều Minh Nguyệt đã giải thích rõ ràng, sinh Niệm Niệm là quyết định riêng của cô, cho nên Kiều Thư mới không có ghi thù với hắn.
Cô đã hoàn thành mọi thứ tốt đẹp.
Tốt đẹp tới nỗi làm hắn không thể vẽ thêm lên bức tranh đã hoàn mỹ.
Sầm Nghiên Thanh trở lại với hiện thực, ôm Niệm Niệm đến bên cạnh cô, chính mình nằm xuống ở bên cạnh, cúi đầu hôn vào trán của Niệm Niệm cùng Minh Nguyệt.
Sáng sớm hôm sau, mọi người ăn cơm sáng xong chuẩn bị xuất phát đi nghĩa trang.
Kiều Minh Nguyệt tâm trạng buổi sáng không tốt, cơm sáng cũng không ăn uống, đi trên đường thấy ven đường bày đầy hoa tươi, thuận tiện mua một bó, đưa cho Niệm Niệm ôm.
Niệm Niệm nhìn bó hoa màu trắng trong tay thì tò mò hỏi: “Mụ mụ mụ mụ, cái này là cho ai nha?”
Kiều Minh Nguyệt ngồi ở ghế phụ, khoác áo khoác màu đen, “Cho ông ngoại bà ngoại của con, bọn họ đã qua đời.”
Đây là lần đầu tiên cô mang Niệm Niệm đến thăm cha mẹ, trước kia ở trong thôn mỗi năm đều sẽ có người già qua đời, Niệm Niệm cũng hiểu qua đời là gì, nghe xong có chút thương cảm, tưởng tượng đến chính mình đã không còn có thể nhìn thấy ông ngoại bà ngoại thì hơi buồn, tay nhỏ sờ hoa cúc màu trắng, im lặng.
Ba anh em đăt hoa ở trước bia mộ, Kiều Vọng tiến lên, do dự một lúc cũng chưa nói gì, cuối cùng sau khi yên lặng một lúc lâu, Kiều Thư mất kiên nhẫn hỏi bọn hắn có đi hay không, sắp lạnh chết tới nơi rồi.
Xung quanh có không ít người đến thăm mộ thân nhân, thấy bọn họ một đám người tới chậm như rùa mà đi nhanh như cơn gió, đều tò mò nhìn qua.
Ba anh em dường như không có việc gì mà đi xuống cầu thang, chỉ để lại một bó hoa màu trắng sắp bị gió tạt héo.
Sầm Nghiên Thanh ôm Niệm Niệm, Niệm Niệm ngồi ở trên cánh tay hắn nhìn về hướng bia mộ, lại quay đầu nhìn mụ mụ, cuối cùng lại ôm cổ ba ba trộm nói: “Ba ba, mụ mụ không vui.”
“ Ừ.” Sầm Nghiên Thanh gật gật đầu, nắm tay Kiều Minh Nguyệt thật chặt, nhét vào túi áo khoác của mình.
Kiều Minh Nguyệt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía hắn.
Sầm Nghiên Thanh chỉ vuốt ve lòng bàn tay của cô ở trong túi cho đến khi bàn tay của cô trở nên ấm áp.
Bỗng nhiên cô hiểu được hắn đang làm cái gì, khóe miệng cong cong, cười xoa bóp hai má bánh bao của Niệm Niệm, nói với bé: “ đã sắp xếp thời gian cho con rồi, mỗi tuần thứ ba, năm, chủ nhật, buổi sáng ăn xong cơm sáng sau đó đi nhà ông chơi, làm bài tập và luyện thư pháp, ăn xong cơm trưa lại trở về, được không?”
“ Dạ dạ!” Mụ mụ đã vui vẻ hơn, Niệm Niệm cũng không yên lặng nữa, cùng mẹ nói bài tập gần đây của mình.
“Cái gì? Ngươi muốn học thư pháp? Con đã lớn đâu! Niệm Niệm không cần bị mẹ ngươi lừa! Học tập rất mệt! trò chơi không hay, hay là phim hoạt hình khó coi?!” Kiều Thư qua đây chọc cô bé.
Niệm Niệm vẻ mặt kiêu ngạo: “Chính là viết chữ so xem phim hoạt hình càng tốt hơn!”
“ Trời ơi! có phải con đã bị bị mụ mụ tẩy não?”
Niệm Niệm ôm Sầm Nghiên Thanh, nói với Kiều Thư: “Mụ mụ là tốt nhất, mụ mụ chỉ gội đầu cho con, chứ không tẩy não cho con đâu.”
Kiều Minh Nguyệt không kiềm chế được, "phụt" một tiếng cười ra tiếng.
Kiều Thư: “Hừ, ngươi là không biết, công phu tẩy não của em gái ta chính là số 1, ví dụ cụ thể chính là ba của con, mấy ngày liền đã sa đọa?”
Sầm Nghiên Thanh: “Không cần giết cả hai, cảm ơn, tôi hoàn toàn là tự nguyện, tôi thề.”
Niệm Niệm hô to: “Ba ba nói là tự nguyện! Không có bị tẩy não.”
Cặp đôi phía sau đang nói chuyện - Kiều Vọng cùng Lưu Diệc cũng cũng sửng sốt, ngay sau đó cười haha.