• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lạc Ái Di, cô đúng là đồ không biết xấu hổ! Cô nghĩ mình là cái thá gì mà dám bước chân vào nơi này?"

Nhìn Đình Uyển đầy ngang ngược nói, Ái Di chỉ im lặng không đáp. Nơi này đông người, cô đi cùng Phó Huyền Thiên coi như đại diện cho bộ mặt Phó gia. Không thể ở đây vì những chuyện nhỏ nhặt này mà cãi nhau với Đình Uyển được.

"Cô câm à? Hay điếc? Trả lời tôi ngay."

Thấy Ái Di làm lơ mình, Đình Uyển liền túm lấy tay cô ra lệnh. Ái Di biết bây giờ mình không nói cho rõ ràng thì Đình Uyển nhất định không buông tha cho cô.

"Đình tiểu thư, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời cô."

"Cô..."


Mấy lời này của Ái Di đã chọc tức Đình Uyển. Cô ta liền hất thẳng ly nước trên tay vào mặt Ái Di. Ngay lúc này, đáy mắt Ái Di lóe lên tia sát ý nhưng ngay lập tức biến mất.

"Đình tiểu thư, cô quá đáng rồi đấy. Cô không sợ hành động này của cô sẽ khiến người ta nhìn vào rồi nói cô không được dạy dỗ đàng hoàng sao?"

Ái Di dùng tay lau nước trên mặt rồi nói. Đình Uyển điên lên, cũng chẳng quản nơi đây nhiều người mà giơ tay lên muốn tát Ái Di. Nhưng khi tay cô ta vừa hạ xuống thì bị một bàn tay khác giữ lại.

"Vị tiểu thư này, có gì thì từ từ nói. Không cần thiết phải động tay, động chân như vậy đâu."

Người vừa lên tiếng chính là người đàn ông khi nãy bắt chuyện với Ái Di. Đình Uyển hình như nhận ra anh ta là ai nên vội thu lại bộ dạng đanh đá, trở về với vẻ yếu đuối khiến người ta phải che chở.

"Phương thiếu, anh đừng hiểu lầm. Là cô ta cố ý khiêu khích nên em mới nhất thời nóng giận mà ra tay."

Ái Di nhìn bộ dạng như sắp khóc của Đình Uyển thì thầm bội phục tốc độ lật mặt của cô ta. Thế này nhìn vào người ta lại tưởng cô vừa bắt nạt cô ta ấy chứ.

Những người xung quanh cũng sớm xúm lại hóng chuyện rồi xì xào to nhỏ. Ái Di cũng chẳng mấy bận tâm mà lên tiếng:

"Đình tiểu thư, cô hất nước lên người tôi, định bao giờ xin lỗi đây?"

Đình Uyển nghe thế lập tức phản bác:

"Cô nói láo! Cô tự đổ nước lên người rồi bắt tôi xin lỗi, không cảm thấy nực cười sao?"

Nghe Đình Uyển đổi trẳng thay đen, Ái Di không nhịn được mà bật cười. Kỹ năng diễn xuất thế này mà không đi làm diễn viên thì thật lãng phí. Không muốn kéo dài chuyện này thêm nữa nên Ái Di nhìn xung quanh một lượt xem ban nãy có ai nhìn thấy thì ra làm chứng giúp cô.

"Không biết trong các vị có mặt ở đây có ai chứng kiến chuyện vừa nãy không?"

Đợi một lúc cũng không ai đáp lời, Ái Di đành bỏ qua phương án này. Có lẽ họ biết Đình Uyển, không muốn ra mặt giúp cô vì sợ đắc tội với Đình gia.

"Có chuyện gì vậy?"

Phó Huyền Thiên không biết từ đâu xuất hiện lên tiếng hỏi. Ban nãy anh đang cùng Phương lão gia và Phương tiểu thư nói chuyện thì nghe thấy tiếng ồn ào nên mới cùng họ đi ra xem thử. Không ngờ anh lại thấy Ái Di đang đứng giữa đám đông, đối diện là Đình Uyển.

"Anh Tiểu Thiên, là cô ta, cô ta nhục mạ em."

Ái Di chưa kịp nói gì thì Đình Uyển đã đi ra tố cáo trước, trong khi người sai là cô ta. Phó Huyền Thiên nghe vậy cũng không vội nói gì mà nhìn sang phía Ái Di. Lúc này, anh mới thấy mặt cô bị ướt. Phó Huyền Thiên không nghĩ nhiều mà lập tức đi ra cầm khăn lau cho cô. Đình Uyển tức đến mức túm chặt váy của mình khiến nó nhăn nhúm lúc nào không hay. Mọi người xung quanh cũng được một phen kinh ngạc. Đa phần những người có mặt ở đây chỉ biết Phó Huyền Thiên có vợ và vợ anh đã mất. Họ cũng chưa có cơ hội thấy được diện mạo của Phó thiếu phu nhân. Mà Phó Huyền Thiên từ đấy cũng không gần gũi người phụ nữ nào khác. Vì vậy, khi nhìn thấy anh lau mặt cho Ái Di họ mới kinh ngạc.

"Em không sao chứ?"

Phó Huyền Thiên quan tâm hỏi. Ái Di khẽ lắc đầu rồi nói:

"Tôi muốn đi rửa mặt."

Ái Di vừa dứt lời thì giọng nói của một người phụ nữ vang lên:

"Để em đưa cô ấy đi."

Người nói là một người phụ nữ mang nét đẹp cổ điển. Cô là Phương tiểu thư - Phương Hàm Thi. Cũng là đứa cháu gái mà Phương lão gia yêu thương nhất.

Ái Di theo Phương Hàm Thi vào nhà vệ sinh. Trong lúc cô xả nước để rửa mặt thì Phương Hàm Thi lên tiếng:

"Cô tên gì vậy? Trong cô rất giống chị Tiểu Kỳ."

Động tác lau mặt của Ái Di thoáng khựng lại nhưng rồi cô cũng đáp ngay sau đó:

"Tôi tên Lạc Ái Di. Cũng có nhiều người nói tôi giống Nhược Tinh Kỳ."

Phương Hàm Thi nghe vậy liền rơi vào trầm tư. Đôi mắt cô ta nhìn từ trên xuống dưới Ái Di một lượt. Sau đó cô ta như nhớ đến điều gì đó mà tò mò hỏi:

"Cô và anh Huyền Thiên có quan hệ gì vậy? Trông hai người có vẻ thân thiết."

Phương Hàm Thi hỏi câu này Ái Di liền cảm thấy không có gì tốt lành. Biết đâu cô ta cũng là một trong những người yêu thích Phó Huyền Thiên. Nghĩ vậy Ái Di cảm thấy hơi mệt mỏi. Một Đình Uyển suốt ngày gây sự với cô đã đủ lắm rồi. Bây giờ lại thêm một Phương Hàm Thi. Những chuyện này Ái Di cũng chỉ có thể giữ trong lòng. Bên ngoài cô vẫn tỏ ra bình thản đáp lời:

"Tôi là vợ của anh ấy."

Ánh mắt của Phương Hàm Thi thoáng xao động nhưng ngay tức khắc lại tĩnh lặng như ban đầu. Cô ta thân thiết khoác tay Ái Di rồi nói:


"Anh Huyền Thiên thật là, cưới vợ cũng không nói cho tôi biết một tiếng. Nhưng tôi cũng mừng cho anh ấy. Mấy năm qua anh ấy vì cái chết của chị Tiểu Kỳ đã đau khổ nhiều rồi. Bây giờ có cô ở bên chăm sóc anh ấy, tôi cũng yên tâm."


Ái Di không nói gì, chỉ cười trừ cho qua. Căn bản cô cũng chẳng biết nói gì với Phương Hàm Thi.


Lúc cả hai người quay lại, bữa tiệc cũng gần kết thúc. Phó Huyền Thiên thấy Ái Di mệt nên đưa cô về trước. Phương Hàm Thi nhìn theo bóng lưng Ái Di bằng ánh mắt đố kỵ. Cô ta vừa dùng khăn lau hai bàn tay khi nãy chạm vào người Ái Di vừa thì thầm:


"Chỉ là một kẻ quê mùa mà cũng dám trèo cao."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK