47.
“Áo khoác này là nhãn hiệu thiết kế riêng của Ý đó, tôi thích nhãn hiệu này lâu lắm rồi, anh muốn thử không?”
Giang Tịch dẫn Chu Quý Niên đến phòng để quần áo của mình, giới thiệu với anh từng bộ quần áo trong tủ, hơn nữa còn cực lực mời anh mặc thử.
Đã nửa tiếng đồng hồ sau khi Chu Quý Niên phát hiện Giang Tịch say rồi, trong khoảng thời gian này, ngoài việc nói nhiều hơn thường ngày, nghiêm túc và không phân rõ phải trái hơn thường ngày, Giang Tịch không có bất kỳ dấu hiệu say xỉn nào cả.
Nhưng Chu Quý Niên vẫn lo lắng, anh sợ Giang Tịch sẽ đột nhiên say khướt mà té cái đùng ra rồi đụng trúng chỗ nào đó, vậy nên anh luôn đi theo Giang Tịch, vươn hờ tay ra để che chở, ngoài miệng còn dỗ dành cậu.
“Quào, đẹp quá ta, nhưng mà tôi mặc không nổi nữa rồi, lần sau mình lại thử nhé?”
Lúc này Chu Quý Niên đã bị Giang Tịch mặc lên ba chiếc áo len, hai cái áo khoác, choàng cho khăn quàng cổ, cả người tròn ùng ục một cục.
Giang Tịch quay đầu lại rồi im lặng nhìn anh một hồi, anh muốn ngừng cả thở lại luôn.
Trong phòng khách, nồi lẩu ngồi trên bếp điện từ còn đang ùng ục xoay tròn, điều hòa đứng ở trong góc thì ong ong làm việc của mình.
Chiếc đồng hồ tròn treo trên tường tích tắc kêu, kim phút chỉ hướng về phía con số mười hai.
“Ô kê, vậy lần sau mình thử lại.”
Giang Tịch tạm thời buông tha cho Chu Quý Niên.
Chu Quý Niên thở phào một hơi.
Sau đó Giang Tịch cười rộ lên: “Tôi dẫn anh đi xem phòng ngủ hen.”
48.
Nhiều năm sau đó, Chu Quý Niên vẫn rung động khi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm nay.
Mà bây giờ thì anh không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Anh đang suy nghĩ xem làm thế nào để Giang Tịch nhanh chóng rửa mặt lên giường nghỉ ngơi, hoặc là ngày mai xin nghỉ giúp Giang Tịch.
“Đây là một tập thơ, tuyển tập thơ vô danh đó.” Giang Tịch đi chân trần đến cạnh tủ đầu giường, chỉ vào một quyển sách, “Vô danh, anh biết không? Cũng không biết là ai viết, đều là nhà thơ vô danh cả.”
Chu Quý Niên gật đầu và nhìn theo tay Giang Tịch, phát hiện là quyển mà lần trước bọn họ cùng đi mua ở hiệu sách.
Lúc Giang Tịch đưa tay lấy sách, vài mảnh giấy rơi ra và rơi xuống trên sàn nhà, Giang Tịch lại như không nhìn thấy, chỉ lo mở tập thơ ra.
Chu Quý Niên ngồi xổm xuống nhặt giấy lên, mới nhìn lướt qua đã ngây ngẩn cả người.
【Có đồng nghiệp nào thích cậu không?】
【Chắc là không có đâu】
【!! Thật không? Cậu rất đẹp trai mà】
【Anh cũng rất đẹp trai đó, có ai thích anh không?】
【Ha ha ha tôi cũng khá đẹp trai nhỉ】
Là giấy ghi chú mà ngày đó anh và Giang Tịch đã dùng để nói chuyện, và nó không chỉ có một tờ. Bởi vì viết trên giấy nên ít ngại hơn, lời nói của Chu Quý Niên cũng táo bạo hơn thường ngày.
【Tôi không biết có ai thích tôi không, nhưng tôi hy vọng người tôi thích cũng thích tôi】
【Tôi bằng lòng gọi lời này là câu nói líu lưỡi đó】
【Ha ha ha xN, vậy cậu có thích ai chưa?】
Chu Quý Niên nhớ đây là tờ giấy ghi chú cuối cùng mà bọn họ dùng để nói chuyện, Giang Tịch không có trả lời anh, anh cũng không có hỏi lại.
Nhưng mà…
“Tìm được rồi nè.”
Suy nghĩ của Chu Quý Niên bị cắt ngang, anh nhặt lại hết giấy ghi chú rồi đứng lên.
Giang Tịch: “Anh ngồi xuống đi, tôi sẽ từ từ đọc cho anh nghe.”
Hầy, bây giờ không phải là lúc để rối rắm về giấy ghi chú, mà anh nên tập trung suy nghĩ xem làm thế nào để dỗ Giang Tịch đi ngủ nè.
Giang Tịch giơ tập thơ lên, đi đến bên cửa sổ rồi đứng yên, đèn sàn đứng ở bên trái cậu, tỏa ra một ánh sáng thật nhu hòa.
Chu Quý Niên nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Giang Tịch mà cảm thấy buồn cười, lén lấy điện thoại ra rồi bấm nút ghi âm lại.
Giang Tịch ngẩng đầu lên nhìn anh một cái rồi nghiêm túc gật đầu.
Chu Quý Niên nhịn cười, cũng gật gật đầu.
“Thu đến, tôi bắt đầu điêu tàn”
“Đông sang, tôi chìm say vào giấc ngủ”
“Xuân về buông câu lỡ hẹn, hạ kia còn nán lại nhà ai”
Giang Tịch tạm dừng một chút.
“Thế nhưng hoa vẫn nở đúng giờ”
“Ánh nắng còn đang trên đường tới”
“Tôi tự hỏi về nguyên nhân của hết thảy, thời gian bằng cả một bài thơ”
“Tôi nghĩ là do em”
“Bốn mùa đúng hẹn là vì người”
Đọc thơ xong, Giang Tịch im lặng rũ mắt xuống, đôi hàng mi dày đang khẽ run run, cậu ngước mắt nhìn về phía Chu Quý Niên.
“Anh có biết ý nghĩa của bài thơ này không?”
Chu Quý Niên nuốt nước miếng rồi lắc đầu, anh đột nhiên có chút căng thẳng, nhưng ánh mắt không có trốn tránh.
Giang Tịch đóng sách lại, đứng ở bên đèn chậm rãi cười.
“Bài thơ này có ý là, tôi thích anh đó.”
Nồi lẩu ở trong phòng khách không còn sôi sùng sục nữa, điều hòa cũng yên tĩnh đứng lặng, kim đồng hồ ngừng chuyển động, ngay giờ khắc này, thế giới chỉ còn vang lên giọng nói của Giang Tịch.
“Tôi thích anh.”
“Chu Quý Niên.”
Updated - 20/07/22