Suốt một tuần lễ không thấy hồi âm, Minh Châu cũng không sốt ruột. Cứ cách một tuần lại gửi bái thiếp một lần.
Về sau, sự kiện Minh đại gia từ nước ngoài về vung tiền như nước rầm rộ lên, thì mới nhận được phản hồi đồng ý gặp mặt.
Để tránh tai mắt không cần thiết, Minh Châu mời Nghiêm Cẩn đến viện của nàng, còn cho cả kiệu đến đón, nhưng Nghiêm Cẩn từ chối kiệu, bảo là sẽ tự đến.
Nghiêm Cẩn mặc thường phục, trông như một vị tú tài trẻ tuổi, mang theo một nam hầu đến viện của Minh Châu.
Trạch viện này năm xưa là của một Quốc công gia trong thập đại gia tộc của Nam Quốc. Tuy nhiên vị Quốc công gia này không có con cái nối dõi, năm ngoái đã mang gia đình về quê ở phương Bắc an dưỡng tuổi già.
Nam hầu tiến lên gõ cữa. Một tên gia đinh mở cửa bước ra, nghiêm trang hỏi.
- Kính chào công tử! Xin hỏi công tử tìm ai?
Thư đồng vội đáp lời.
- Công tử nhà ta họ Nghiêm, có hẹn với Minh đại gia.
Tên gia đinh lại cung kính đáp.
- Hai vị vui lòng chờ cho một lát.
Nghiêm Cẩn ngay lập tức có thiện cảm với Minh đại gia này. Hiếm có viện nào ở kinh thành mà ngay cả một tên gia đinh giữ cửa cũng được dạy dỗ nghiêm như vậy.
Chỉ một lát sau, một cô nương tầm mười bốn, mười lăm tuổi, mặt mũi thanh tú, vận y phục màu tím ra tiếp đón Nghiêm Cẩn.
- Nô tì bái kiến đại nhân. Mời đại nhân đi theo nô tì.
Tĩnh Thu dẫn Nghiêm Cẩn đi vào trong viện. Vòng qua một sân lớn, thấy một tốp đông đàn ông đang tập vung gậy, một tốp nữa đang tập chống đẩy. Đứng giữa sân là một cô gái cao gầy, mặt mũi lạnh lùng, tay cầm thương giám sát.
Nghiêm Cẩn kinh ngạc trong lòng, ở đây là huấn luyện binh sĩ hay gì?
Vòng qua một viện khác, giữa sân viện là các cô nương đang cầm bút viết chữ như một lớp học. Người đóng vai trò phu tử là một cô nương có giọng nói cực hay, vẻ mặt hòa nhã, nhưng lời nói ra lại lạnh người.
- Đã viết được hai ngày rồi mà vẫn còn viết sai, xem ra, ta đã không rèn luyện các em đến nơi đến chốn. Ngày mai tiếp tục sai thì luyên chép thêm mỗi chữ một trăm lần nhé!
Đây là... đào tạo nữ trạng nguyên?
Vòng vèo thêm một đoạn nữa, mới đến một cái đình lớn. Trong đình là một cô nương tầm mười sáu, mười bảy tuổi ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi cầm bút phê sổ. Cô nương có nước da trắng, gương mặt nhỏ, lúc mím môi đổ lộ một lúm đồng điếu thật sâu, trông rất thanh tú.
Cô gái áo tím đến trước mặt cô gái hành lễ nhẹ nhàng.
- Tiểu thư! Nghiêm đại nhân đã đến.
Minh Châu gật đầu, vội gấp lại quyển sổ, đứng lên chỉnh trang y phục rồi quay lại nhìn ra sân.
Trong sân là một người đàn ông tuấn tú đang nhìn lại nàng. Người đàn ông này không phong trần, chính trực như Hoắc Dương, cũng phong phải kiểu mắt phượng đào hoa như Tề Hoành. Người đàn ông này là một thư sinh tiêu chuẩn, phong thái đoan chính, nhưng Minh Châu đọc ra vẻ giảo hoạt từ đôi mắt của hắn.
Minh Châu thu mắt lại, bước xuống hành lễ.
- Thảo dân Minh Châu, bái kiến Nghiêm đại nhân.
Nghiêm Cẩn liếc nhìn nàng, trong lòng hơi bất mãn. Cái viện này là sao? Minh gia chủ ở đâu mà lại cho một tiểu cô nương ra tiếp hắn?
Nhưng cuối cùng hắn cũng không làm khó nàng, lên tiếng.
- Tiểu thư, mời đứng lên.
Minh Châu tạ ơn đứng lên, mỉm cười nhìn hắn. Bây giờ Nghiêm Cẩn mới nhận ra, tất cả những người trong cái viện này đều có một cái quần thâm to ở dưới mắt. Tất cả đều trông mệt mỏi, lờ đờ như oan hồn. Nhất thời Nghiêm Cẩn thấy lạnh sống lưng.
- Đại nhân đừng hiểu lầm. Ta chính là gia chủ của cái viện này. Nhà ta không có trưởng bối, chỉ có mình ta, mong là đại nhân không trách. Mời đại nhân vào trong.
Nghiêm Cẩn càng thấy bất ổn trong lòng. Một cái viện to như thế này, nuôi nhiều người như thế này, mà lại do một tiểu cô nương làm chủ. Nhất thời, không nói nên lời.
Tĩnh Thu châm trà rồi lui xuống. Minh Châu chào hỏi khách sáo vài câu với Nghiêm Cẩn. Thấy Nghiêm Cẩn cứ dùng ánh mắt tò mò nhìn mình, Minh Châu trực tiếp vào chủ đề chính.
- Đại nhân, lần này ta mời đại nhân là muốn để đại nhân xem qua kế hoạch mở trang viên của ta.
Nghiêm Cẩn không tin vào tai mình. Mở một cái trang viên, mà huy động nhiều lực lượng như thế, lại còn phải mời hắn đến xem.
Minh Châu lôi ra một đống giấy tờ, bản vẽ, tài liệu mà nàng đã chuẩn bị, rồi trình bày lại hết kế hoạch kinh doanh cho Nghiêm Cẩn.
Càng nghe về ý tưởng và cách thức hoạt động của Minh Châu, mắt của Nghiêm Cẩn càng mở to ra. Ban đầu hắn còn mang tâm lý ngờ vực, nhưng càng nghe, hắn lại càng nghiêm túc.
Sau khi nghe Minh Châu nói hết, Nghiêm Cẩn lần đầu tiên trong đời có cảm giác chết lặng.
Một hồi sau, Nghiêm Cẩn nhìn thẳng Minh Châu, hỏi.
- Vậy thì, mục đích mà tiểu thư liên lạc bản quan là gì?
Minh Châu cười như hồ ly.
- Như đại nhân cũng biết, thảo dân là thương nhân từ nước ngoài về. Hiện tại muốn làm ăn lớn ở nơi không thân không thích, không khỏi bị dòm ngó, bất tiện nhiều mặt. Thảo dân ở đây là muốn làm một khế ước với Hộ Bộ.
Minh Cẩn bưng tách trà, nhướn mày.
- Khế ước?
- Khi trang viên bắt đầu hoạt động, lợi nhuận hằng tháng sẽ nộp vào Quốc khố bốn phần dưới danh nghĩa là quyên góp. Đây là bản dự tính lợi nhuận thấp nhất cho một năm đầu, không tính vốn đầu tư do thảo dân tự bỏ ra, mời đại nhân xem qua.
Nghiêm Cẩn nhìn bảng tính trong tay. Các khoản mục chi phí, thu nhập, các khoản mục có thể phát sinh,... đều được liệt lê hết sức chi tiết và rõ ràng, dễ hiểu. Minh Châu tiếp lời.
- Ngoài ra, trường hợp trang viên thành công, nhân tài của Nam Quốc sẽ có nơi để thể hiện hết tài hoa. Đây là một việc tốt ạ.
Đổi lại, ta mong rằng, trang viên của ta sẽ được công nhận là một nơi làm ăn chuẩn mực, được bảo hộ bởi Hộ Bộ. Đại nhân thấy sao?
Vừa dứt lời, Tĩnh Thu bên ngoài lên tiếng.
- Tiểu thư, đã đến giờ báo cáo công việc, hôm nay có báo cáo không ạ?
Minh Châu quay sang Nghiêm Cẩn, hỏi ý.
- Thường thì giờ này ta và các quản sự sẽ ngồi lại với nhau để báo cáo tình hình thực hiện kế hoạch này, đại nhân có muốn tham gia dự thính không?
Nghiêm Cẩn cầm quạt gỗ gõ vào cằm, gật đầu.
- Nếu tiểu thư không ngại, ta không việc gì.
Minh Châu lại mỉm cười, nói với Tĩnh Thu bên ngoài.
Một lúc sau, bốn cô gái tiến vào. Cô gái áo tím, và hai cô gái lúc nãy Nghiêm Cẩn đã thấy qua. Có thêm một cô gái hơi mũm mĩm. Bốn người đồng loạt hành lễ với hắn.
Nghiêm Cẩn bây giờ trong lòng toàn là tò mò. Bốn cô gái này, xem ra cũng không phải là nhân vật bình thường. Phất tay.
Bốn người đứng lên nhưng do dự nhìn Minh Châu. Minh Châu lập tức nhìn về phía Nghiêm Cẩn
- Không sao! Gia chủ cứ tự nhiên.