• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ bỏi vì hai người giống nhau, cô thấy được bóng hắn in trên mặt đất, giống như cô vậy, chỉ cô đơn một mình.

Lê Duệ Húc đút hai tay vào túi, nhìn nụ cười trong sáng kia, ánh mắt tối sầm lại, nụ cười kia, giống như những bông tuyết tan dưới nắng, khiến cho gương mặt của cô bừng sáng.

Cả người nhẹ như cánh chim, ánh mắt có chút mơ màng, sắc mặt có chút tái nhợt, hờ hững, trầm tĩnh, trên vầng trán lộ ra chút từng trải.

Hắn như ma xui quỷ khiến đi tới. Từ trên cao nhìn xuống chiếc ghế dài Tử Lạc đang ngồi, hai tay cô vẫn cầm chiếc bát, ánh mắt trong suốt như nai con, lại có chút đau đớn.

Một người đàn ông như hắn nên xuất hiện trong những nhà hàng xa hoa hoặc những quán cà phê trang trọng, có âm nhạc, có rượu vang, có thức ăn ngon, hắn lại tới nơi này, giống như cô đi tới những nơi sang trong kia, không hợp chút nào.

Cô ngẩn người nửa ngày, rồi ngồi lui vào một chút, cô ngồi ở giữa ghế, người đàn ông này cao lớn như vậy, chắc sẽ không đủ ngồi.

Lê Duệ Húc khẽ nhíu mày, không biết mình đang nghĩ gì, hắn sẽ ngồi trên chiếc ghế nhỏ dài này sao, người cao lớn như hắn ngồi ở chỗ kia, thực sự có cảm giác kì quái, giống như một người lớn ngồi trên chiếc ghế của một đứa trẻ vậy, Tử Lạc ngồi cũng không có gì nhưng hắn cao lớn lại mặc âu phục, thực sự là quái dị.

Hắn khẽ mím môi, trên mặt có chút khó chịu, nơi này thực sự hắn chưa bao giờ tới.

Chủ quán vội vàng đi tới, trên người cũng sạch sẽ, đồ ăn ở đây chắc cũng sẽ không đến mức tiêu chảy đi.

“Xin hỏi anh muốn ăn gì, ở đây có món súp thịt rất ngon.” Cô nhìn người đàn ông này, có chút lo lắng xoa xoa hai tay mình, không biết vì sao, người đàn ông này có chút đáng sợ, nhìn thế nào hắn cũng không giống người có thể ngồi ở những nơi như thế này, ngồi ở đây thực sự là làm khó hắn.

Lê Duệ Húc định đưa thẳng hai chân dài, mới phát hiện ngồi chỗ này, chân của hắn không thể để thẳng được, đôi mắt màu trà lại híp lại một chút, muốn đứng lên, ngẫu nhiên quay đầu sang, lại nhìn thấy Tử Lạc bên cạnh bưng bát súp lên uống, từng ngụm từng ngụm, như đang hưởng thụ món ăn rất ngon, khói từ chiếc bát bao quanh gương mặt cô, lông mi thật dài nhẹ nhàng động, đôi mắt trong như thủy tinh, như ẩn như hiện che đi sự u buồn, ánh mắt như nước lắng đọng, điềm tĩnh, khiến người khác không đành lòng làm phiền.

Hắn khẽ mím môi, đưa ngón tay, “Giống như của cô ấy.” hắn chỉ chiếc bát trong tay Tử Lạc, tiếng nói điềm tĩnh trong tiếng gió càng thêm trong trẻo nhưng lại thêm một phần lạnh lùng cao ngạo. Dường như hắn đang ra lệnh cho người khác.

***********8

 

Da đầu Tử Lạc khẽ run, cô tiếp tục cúi đầu uống bát súp, không hiểu vì sao, người đàn ông này khiến cô cảm thấy rất áp lực, cô nhắm mắt lại, vô tình lại nhớ tới một người đàn ông khác, cảm giác của họ thật sự giống nhau, chỉ là hắn so với Vũ Nhiên còn cao ngọa hơn, lạnh lùng hơn.

Rất nhanh một bát súp được bê lên, Lê Duệ Húc nhìn bát súp trước mặt, không có thìa, vậy hắn uống kiểu gì, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm chiếc bát trước mặt mình, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình rất ngốc, thật kì lạ, Lê Duệ Húc ở trên thương trường hô mưa gọi gió sao lại biến thành thế này, hai tay của hắn đặt trên đùi của mình, nhìn bát súp giống như nhìn tình địch của mình vậy.

“Cái này không cần thìa.” một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới, Lê Duệ Húc quay đầu, thấy ánh mắt trong suốt của Tử Lạc, còn có giọng nói, thực êm tai, mang theo hơi thở thật nhẹ nhàng, khiến cho người nghe thật thoải mái, ánh mắt hắn có chút lạnh, khó trách vì sao Ôn Nhiên lại thích cô gái này, không phải không có lí do, dù sao, cô gái này có tiếng nói thật dễ nghe còn có đôi mắt lung lình.

Đối với người như hắn mà nói, như vậy là đủ.

Ngũ quan của người đàn ông này như khắc, đôi mắt thực sự rất đẹp, hắn thản nhiên nhìn Tử Lạc, nhìn thấy cô bưng chiếc bát trong bàn tay.

“Cái này là trực tiếp uống.” Cô nói xong đưa bát lên uống một ngụm, ” Uống xong một lúc, cơ thể sẽ trở nên ấm áp, buổi tối ở đây…” Cô ngẩng đầu, mặc cho gió thổi qua tóc mái, trong mắt cô có chút chua xót. Cơ thể sẽ ấm sao? Sẽ sao?

Một lúc sau Lê Duệ Húc mới học cô, bưng bát súp lên trước mặt, đây là lần đầu tiên hắn không tao nhã như mọi ngày, hắn lơn lên trong một gia đình giàu có, từ nhỏ đã được giáo dục tốt nhất, bất kể là ăn cơm hay lời nói, đều rất nghiêm khắc.

Tất cả những thói quen đó hắn vẫn luôn duy trì rất tốt, bay giờ, bát súp này với thân phận của hắn thực sự không hợp nhau, nếu để Vệ Thần thấy được, nhất định sẽ rớt cằm.

Người này thích hợp ở quán cơm tay với đĩa thịt bò lớn, ngồi ở quá ven đường thế này thực sự làm khó hắn, cũng làm khó người nhìn hắn a.

Hắn uống một ngụm súp, hương vị nhàn nhạt, không có mùi lạ, cũng rất được, súp trôi theo cổ họng hắn, có cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu, không thể phủ nhận, hương vị này, hắn chưa từng thử qua, rất nhẹ nhàng cũng rất đặc biệt.

Hắn lại uống thêm một ngụm, đúng như lời cô ấy nói, cảm thấy toàn bộ cơ thể đều ấm lên, cả chiếc bát hắn đang cầm trong tay, toàn bộ đều ấm, có lẽ hắn vốn không sợ lạnh hoặc không thích ấm áp, hắn cũng tự nhiên lựa chọn, bộ mặt của hắn mãi là đen tối bởi vì bộ mặt đó đại diên cho hắn.

Cao ngạo, nhiều tiền, anh tuấn, vạn người yêu, vạn người nhìn, giống như vậy, cao cao tại thượng tất nhiên sẽ rất cô đơn, hiu quạnh.

Không giống như bây giờ, ngồi ở đây, hắn cảm giác hắn không chỉ có một mình, trên thế giới này cũng không chỉ có một mình hắn.

Hắn đặt chiếc bát xuống, hắn đã uống hết bát súp, lại có chút nuối tiếc cảm giác đó, hắn muốn thêm một chén nữa, chỉ là….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK