• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Công đảo

Huyền Kỳ Đảo lớn nhỏ mặc dù cùng Huyền Hoa Đảo không phân cao thấp, nhưng trên Huyền Kỳ đảo phần nhiều là ngọn núi cắm thẳng vào tận trời, vì vậy có nhiều vách đá dựng cao.

Nhìn tiểu đảo càng ngày càng gần trước mặt, mọi người ai cũng than dài cho cảnh sắc tráng lệ của Huyền Kỳ Đảo, Lưu tiên trưởng chợt nhướng mày, nói:

– Bọn họ phát hiện chúng ta!

Kinh ngạc với phạm vi thần thức cường đại của Lưu tiên trưởng, Đỗ tiên trưởng sau đó cũng cảm giác được cái gì, nói:

– Triệu Linh Kiều tên kia ngược lại cũng cơ trí, trực tiếp trốn trong trận pháp bảo vệ trong đảo, trên đảo trừ người phàm ra, kẻ có tu vi cũng đều tập trung ở nơi đó, xem ra bọn họ cũng không phải hoàn toàn không chuẩn bị.

Lưu tiên trưởng “A a” cười một tiếng, nói:

– Vốn cũng không tính toán có thể đánh lén, như vậy cũng tốt!

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, nhất tề hướng đến đảo bay đi, chúng đệ tử đi theo ở phía sau, có người mượn pháp khí lực bay trên không trung, có kẻ mượn Thần Hành Phù trên đất chạy vội, có người dứt khoát sử xuất khinh thân thuật, cùng nhau hướng về phía đảo chạy đi.

Lục Bình hướng thân mình vỗ một lá Thần Hành Phù, sau khi chạy qua một sơn ao, xa xa nhìn thấy một màn màu xanh nhạt giống như một cái bình gốm úp, đem một mảnh kiến trúc bao vào bên trong đó, xem ra đó chính là Huyền Kỳ Đảo hộ đảo trận pháp rồi.

Đang trong khi đi vội, Lục Bình chợt cảm giác bốn phía linh lực chấn động, chỉ thấy một cái búa lớn ở trên không nở to mấy trượng lớn nhỏ, ba trường dài, lưỡi phủ hàn quang lóe lên, một tiếng gào thét, hướng màn sáng chém tới.

Mắt thấy búa lớn sắp chém vào phía trên màn sáng, chợt từ trong trận pháp bay lên một lá cờ nhỏ mặt màu vàng quất, lên không đã phồng lớn đến một trường lớn nhỏ, tinh kỳ chiêu triển, mặt kỳ màu vàng đột nhiên bay ra một cổ hoàng sa, cuồn cuộn không ngừng hướng búa lớn cọ rửa, tước giảm tốc độ búa lớn chém xuống, cố gắng đem búa lớn đẩy ra bên ngoài phạm vi trận pháp.

Chẳng qua là cái này búa lớn mượn thế mà tới, uy lực cực lớn, không đợi lá cờ nhỏ màu vàng đem búa lớn đấy ra, búa lớn đã đem màn sáng màu xanh nhạt chém một trận lay động. Cái này là bởi vì búa lớn uy lực bị tước giảm không ít, bị hoàng sa đẩy chen nên không bổ trúng trung tâm trận pháp.

Lúc này một thanh phi kiếm cũng bị tế lên, trên không trung chợt lóe, liên xuất hiện ở trên không trận pháp, màn sáng đột nhiên bay ra một thanh thiết tán, chỉ nghe “Đinh” một tiếng thật lớn, lỗ tai Lục Bình bị chấn đắc tê dại. Bề mặt của cây tán tia lửa vây ra, phi kiếm vô công quay trở lại.

Lần này Lục Bình thấy rõ ràng, là Đỗ tiên trưởng ra ở tay. Như vậy mới vừa búa lớn đánh chính ắt là Lưu tiên trưởng pháp khí. Trong trận pháp, người ứng đối cũng thích đáng, xem ra bên trong cũng có hai vị Dung huyết kỳ tu sĩ.

Lúc này, Chân Linh Phái chúng đệ tử cũng đã chạy tới, không cần phân phó, rối rít tế lên pháp khí, pháp binh, phù lục của mình, một loạt hướng trận pháp đánh tới.

Trong trận pháp cũng bay ra nhiều loại vũ khí tiến hành chặn lại, nhưng do trận pháp diện tích khổng lồ, làm sao có thể chú ý bảo vệ hết mọi mặt, nên vẫn có không ít pháp khí nện lên trên màn sáng. Màu sắc của màn sáng cũng từ từ bắt đầu chuyển đạm.

Chỉ nghe trong trận pháp có một thanh âm khí cấp bại phối kêu lên:

– Đỗ Tử Siêu, người vô cớ tới tấn công Huyền Kỳ Đảo ta, muốn khơi mào cho hai phái đại chiến phải không?”

Đỗ tiên trưởng “Ha ha” cười hai tiếng, nói:

– Triệu Linh Kiều, “Đồng tu minh” nguy hại Chân Linh Phái đệ tử ta, ngươi lại dám tư hạ chứa chấp, chẳng lẽ là Huyền Linh Phái cho người chủ ý?

Một thanh âm tráng kiện ngay sau đó từ trong trận pháp truyền tới:

– Chân Linh Phái ngươi ngậm máu phun người, Đồng tu minh” ta chẳng qua là mười mấy tán tu tu sĩ thôi, nơi nào đi trêu chọc râu cọp của Chân Linh Phái người, thật là muốn cho thêm tội, còn thiếu chi từ!

Chỉ nghe một tiếng cười lạnh truyền tới, Lưu tiên trưởng không nhanh không chậm nói:

– Chuyện tiếu, bổn phải chứng cớ xác thật, nơi nào tha cho ngươi chông chê, ngươi chính là Đồng tu minh” lão đại Trương Chí Hòa đúng không? Hôm nay để cho ngươi biết Chân Linh Phái ta uy nghiêm ở chỗ nào! Triệu Linh Kiều ngươi nếu cố ý che chở người bốn phái truy nã, cũng chớ có trách ta không nể mặt, ngày sau tự có bổn phái trưởng bối cùng Huyền Linh Phái ngươi nói chuyện!

Trong lúc đang nói, trong tay động tác một chút cũng không chậm, búa lớn liên tiếp ba lần đánh ra, hai lần đều đánh trúng vào màn sáng.

Triệu Linh Kiều biết “Đồng tu minh” là do bổn phái đuối lý, nhưng Chân Linh Phái cũng là mượn cớ phát huy, chuyện hôm nay chỉ sợ là khó có thể an lành được, cũng không cùng Chân Linh Phái giải thích nữa, chỉ lo phân phó thủ đảo đệ tử chống đở Chân Linh Phái công kích.

Lục Bình sử dụng là thanh phi kiếm lần trước ở cuộc chiến trong rừng cây tịch thu được. Phi kiểm tránh thoát một thanh pháp khí ngăn chặn, thuận thể đem một thanh thượng phẩm pháp binh đánh bay, sau đó đánh vào màn sáng. Mũi kiếm đâm vào ba tấc liền bị bắn ngược trở lại, nếu so với hai vị Lĩnh đội tiên trưởng trong lúc giở tay nhấc chân đã đem màn sáng đánh lảo đảo lắc lư, rõ ràng chênh lệch một trời một vực.

Dung huyết kỳ so với Luyện khí kỳ cao hơn nhiều như vậy, vậy những đoán đan chân nhân kia giao thủ sẽ gây nên tình cảnh như thế nào? Lục Bình không khỏi có chút ý nghĩ kỳ quái, về phần pháp tướng kỳ lão tổ, Lục Bình lỗ còn không có đầu óc nghĩ tới.

Đang lúc trong đầu Lục Bình có ý nghĩ kỳ quái, chỉ nghe trong trận pháp của Huyền Linh Phái, Triệu Linh Kiểu một tiếng quát ngăn, trong trận không ngừng ngăn cản pháp khí pháp binh, đột nhiên sửa lại phương hướng, không dây dưa với Chân Linh Phái công kích nữa, mà là nhắm ngay Chân Linh Phái đệ tử công tới.

Lần này chuyện phát đột nhiên, rất nhiều đệ tử bị bất ngờ, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, mấy tên đệ tử ngăn cản không kịp bị thương, Lục Bình thậm chí nhìn thấy hai trú đảo đệ tử đi theo Đỗ tiên trưởng mà đến ngã xuống đất, mắt thấy là không sống được.

Lục Bình cũng sợ hết hồn. Hắn tuy nói có chút bảo lưu, nhưng dù sao căn cơ thâm hậu, một thanh phi kiếm điều khiến thuần thục, công kích tốc độ nếu so với cùng cấp tu sĩ mau hơn rất nhiều, chính là tầng chín tu sĩ cũng chỉ như thế, cho nên mới đem pháp khí công hướng mình tránh ra.

Sau lần nghịch tập này, Lục Bình cũng bị người chú ý đến, lập tức có hai món pháp khí hướng Lục Bình công tới, cũng may Lục Bình phản ứng kịp thời, hú lên quái dị, phi kiếm trong tay múa tít, đem một thanh pháp khí hình roi gạt ra, đồng thời từ trong trữ vật đại đem pháp khí gương đồng tùy thời đợi lệnh tế lên, chặn lại một viên viên châu pháp khí đánh lén.

Huyền Linh Phái phương thức công kích biến chuyển, mang đến cho Chân Linh Phái không ít phiền toái. Cũng may Chân Linh Phái chiếm cứ ưu thế nhiều người, cho dù Huyền Linh Phái chiếm riêng địa lợi, cũng chỉ có thể bị đàn áp, trận pháp bị phá chẳng qua là vấn đề thời gian. Huyền Linh Phái chỉ hy vọng bằng vào trận pháp ưu thế, đại lượng tiêu hao Chân Linh Phái đệ tử pháp lực, để xoay chuyển chút yếu thế.

Chân Linh Phái chúng đệ tử vốn là còn chút cất giữ thực lực, nhưng Huyền Linh Phái nghịch tập chọc giận chúng đệ tử, trong lúc nhất thời mọi người thủ đoạn ra hết. Lục Bình cũng đem bình thường luyện tay tích lũy được phù lục ném một loạt ra ngoài, trong lúc nhất thời hóa thành các loại hóa cầu, phong nhận, kim kiếm, cự mộc, tảng đá lớn nện trên quang mạc. Trong đó còn có hai tờ thượng phẩm Băng Đao Phù, trong lúc nhất thời chọc cho chung quanh tu sĩ rối rít ghé mắt!

Danh tiếng hơi lớn rồi, xung động là ma quỷ! Lục Bình thầm mắng một tiếng.

Trận pháp màu sắc càng ngày càng nhạt, cơ hồ thành trong suốt, rốt cục dưới búa lớn công kích của Lưu tiên trưởng, lung lay một cái rồi giống như một vết nước phồng một dạng, “Ba” một tiếng, phá!

Lục Bình nhanh chóng sửa sang lại vật hiện trên người, thời điểm đoản binh đánh sáp lá cà đã đến!

 

Chương 20: Đảo chiến

Trận pháp bị phá trong nháy mắt, hai đạo độn quang liền từ trong bay ra. Trên không trung, Lưu Đỗ hai vị tiên trưởng phi thân tiến lên đón, nhất thời các loại pháp thuật, pháp khí đánh ra, va chạm điếc tai nhức óc, cũng may 8 bốn người càng đánh càng xa, dần dần rời bầu trời Huyền Kỳ Đảo, để cho chúng đệ tử thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người phát một tiếng quát, vọt vào trong các kiến trúc trên đảo, mỗi người tìm kiếm đối thủ, bắt đối chém giết.

Lục Bình nguyên vốn nổi giận đùng đùng, muốn tìm tính sổ kẻ dùng viên châu pháp khí đánh lén mình. Nhưng điều khiến hắn hết nói chính là, Huyền Linh Phái đệ tử vốn ít, cộng thêm “Đồng tu minh” tán tu chạy trốn tới đây giỏi lắm là ba mươi người, mà Chân Linh Phái cộng thêm Huyền Hoa Đảo trú đảo đệ tử tổng cộng có hơn bốn mươi người, Lục Bình lại có mục đích tìm người trả thù, tránh qua lần tiếp chiến ban đầu, cho nên hắn hiện đang không có đối thủ!

Nhìn chúng huynh trưởng phấn dũng giết địch, Lục Bình đang suy nghĩ giúp vị bổn phái đệ tử nào lấy nhiều khi ít, thì chợt nhìn thấy phía sau một tòa lầu các có một đạo nhân ảnh chợt lóe lên.

Lục Bình dĩ nhiên là không bỏ qua, nhưng vì thấy đối phương hành động bí ẩn, lập tức trong lòng chợt động, cũng không trương dương, lặng lẽ đi theo phía sau người kia.

Trước mặt người áo đen hiển nhiên rất hoảng hốt. Lầu các xây ở chỗ cao quanh núi, người áo đen trực tiếp hướng phía dưới một tòa núi xa xa chạy đi. Đến gần vách núi, lại quẹo một đường cong, một khoảng trống do nhân công san phẳng dẫn tới cuối đầu là một hầm quáng, mười mấy thợ đào quáng phàm nhân ngồi ở cửa động, hiển nhiên cũng biết bên ngoài chuyện gì xảy ra, trong thần sắc có chút lo âu, nhưng mà tu sĩ tranh đấu không thiệp cập người phàm, cho nên họ cũng không chạy loạn, chẳng qua là tĩnh tọa chờ đợi kết quả.

Người áo đen thấy những thợ đào quáng không tứ tán chạy trốn, trong lòng vui mừng, trong miệng thì hoảng hốt hỏi vội:

– Linh thạch khai thác được năm ngày qua ở nơi nào?

Một người thợ đào quáng ra vẻ đầu lĩnh vội vàng tiến lên đưa hai trữ vật đại. Người áo đen không kịp chờ đợi, đã từ trong tay đầu lĩnh đoạt lấy trữ vật đại, mở ra vừa nhìn, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, xoay người rời đi.

Đợi người áo đen chuyển quá vách núi, còn đắm chìm trong niềm vui sướng và phát tài bất ngờ, đột nhiên cảm giác được sát khí rúng động, một cổ hàn khí từ đỉnh đầu truyền tới, ngẩng đầu nhìn lên, một vật liện hắc cô long đông vỗ đầu che mặt đập xuống.

Người áo đen trên mặt còn chưa kịp lộ ra vẻ tuyệt vọng, liền bị “Sơn Băng” trực tiếp đập vào trong đất sâu ba thước.

Lục Bình cũng có chút bất ngờ, người này một chút phòng bị cũng không, rốt cuộc bao nhiêu linh thạch có thể để cho một tu sĩ ở trong nguy cảnh mà mất hẳn tinh thần cảnh giác?

Lục Bình thu hồi Sơn Băng”, món này tuyệt đối là món tốt chuyên giết người cướp của, xem ra sau này mình tu vi cao, cũng phải đem cái pháp khí này thăng cấp lên, để thích ứng khi cần.

– Lục Bình đem hai trữ vật đại cộng thêm cái của tu sĩ áo đen gồm ba trữ vật đại cầm trong tay, nhìn chung quanh không người nào, nhanh chóng đem ba trữ vật đại kiểm tra một lần.

Tu sĩ áo đen trong túi có một chuỗi ngọc như ý cấp thấp pháp khí, hơn sáu mươi khối linh thạch, hai bình đan dược Luyện khí tầng chín dùng để gia tăng tu vi, còn có mấy cái ngọc giản cùng một bản đồ vẽ Huyền Kỳ Đảo cùng hải vực phụ cận, còn dư lại chính là một ít linh thảo, linh tài các loại tạp vật.

Đợi đến Lục Bình mở ra hai trữ vật đại còn dư lại, Lục Bình chưa kịp vui mừng, cũng biết sự đình đã lớn rồi!

Bên trong linh thạch không phải là ít, mà là quá nhiều, hơn một ngàn tám trăm khối linh thạch!

Lục Bình mới vừa ở ở trong góc nghe rõ ràng, đây là sản lượng năm ngày, chia đều một ngày có thể đào ra hơn ba trăm khối linh thạch, cái này, là một linh quáng tiểu hình!

Linh quáng đối với tu sĩ cũng giống như vàng bạc đối với người phàm!

Theo Lục Bình biết, trong tu luyện giới, mấy vạn năm qua phát hiện Linh quáng, thì chín mươi lăm phần trăm đều là vị hình quáng, khoảng ba phần trăm là tiểu hình quáng, trung bình quáng, đại hình quáng thậm chí trong truyền thuyết cự hình quáng cộng lại không tới hai phần trăm, đại hình quảng chỉ phát hiện mười hai nơi, cự hình quáng chỉ có sáu chỗ.

Một tòa tiểu hình quáng cần có môn phái có pháp tướng lão tổ phái ra đoán đan chân nhân đi đánh chết đánh sống mới chiếm được. Trung hình quáng thì chỉ có pháp tướng lão tố xoăn tay ra trận, kết quả còn thường thường là hai hoặc là ba môn phái hợp tác khai phát, có thể độc bá một tòa trung bình quặng quáng cũng chỉ có thể là nhất phương đại phái, giống như Huyền Linh Phái bắc phương hải vực vậy!

Đại hình quáng cùng cự hình quáng, Lục Bình cho tới bây giờ không nghe nói qua thuộc về người nào, hoặc là thuộc về cái địa vực nào. Linh quáng như vậy nhất định là phải hợp tác khai phát, nhưng là có bao nhiêu môn phái tới chia xẻ cũng không biết.

Mỗi ngày sản lượng bình quân ở hai trăm linh thạch trở xuống đều là vi hình quáng, không vượt qua năm trăm viên thì thuộc về tiểu hình quáng; đi lên nữa không vượt qua một ngàn, chính là trung hình quáng; về phần đại hình quáng cùng cự hình quáng sản lượng giới hạn ở nơi nào, Lục Bình cũng không biết, sợ rằng chỉ có các lão tổ tham dự chuyện lớn của môn phái mới có thể hiểu.

Lục Bình không biết tại sao quặng quang trọng yếu như vậy, Huyền Linh Phái chỉ phái Dung huyết kỳ tu sĩ trấn thủ, có thể là không muốn làm người khác chú ý. Chân Linh Phái xem ra cũng không biết tin tức này, nếu không cũng sẽ không xuề xòa số công kích Huyền Kỳ Đảo như vậy.

Cần biết nếu là mấy tiểu đảo thì chỉ cần đoán đan chân nhân tự thân ra tay, sau đó chính là ngồi xuống nói chuyện phiếm, nhiều nhất cũng sẽ để cho thủ hạ Dung lệ huyết kỳ mấy đệ tử bán mạng. Nhưng cái tiểu hình quặng quáng này có thể sẽ khiến cho hai phái hoàn toàn đánh đấu với nhau!

Chân Linh Phái lần hành động này bất kể mục đích ở chỗ nào, sau lưng nhất định là có đoán đan chân nhân. Chuyện Linh quáng không thể giấu được, cũng chỉ có thể để cho bốn phái hay biết trước để chọn lựa biện pháp ứng phó, nếu không nhóm người của hắn này nhất định sẽ bị Huyền Linh Phái đoán đan chân nhận ra tay diệt khẩu trước khi Chân Linh Phái đoán đan chân nhân kịp xuất thủ!

Nhưng mà linh thạch tới tay hắn cũng không thể không không nộp lên được, phải nghĩ cách thôi!

Suy nghĩ ra tiên nhân hậu quả, Lục Bình chuẩn bị ra một bộ lời giải thích, ẩn đi bút hoạnh tài này.

Có câu trong gắp nảy ra nhanh trí, Lục Bình nhanh chóng xóa hết dấu vết đấu pháp, rồi làm bộ như mới vừa phát hiện nơi này, chuyển qua khúc quanh vách núi, thấy thợ đào quáng ở cửa động, mặt ra vẻ ly kỳ, hỏi:

– Di, nơi này lại còn có cá hầm quáng, xin hỏi mấy vị, nơi này sản sinh quáng gì a?

Chuyện còn lại đơn giản đi nhiều, nhiều thêm ý khác, Lục Bình trên đường trở về lại đem các chỗ trú của Huyền Linh Phái trên đảo thu quát thêm một lần, rồi tiếc nuối là những thứ này trú đảo đệ tử khẳng định trước khi Chân Linh Phái tấn công đem mọi thứ thu thập xong hết, không còn dư lại thứ gì.

Lục Bình chẳng qua là ở một chỗ giống như nơi dùng để luyện đan tìm được mấy chục bụi trăm năm linh thảo, suy đoán có thể trị giá trên trăm khối linh thạch, thậm chí có một bụi là năm trăm năm linh thảo cần cho luyện chế Dung Huyết Đan, điều này làm cho Lục Bình vô cùng hưng phấn!

Trở lại trước trận, Chân Linh Phái đã đại chiến thượng phong, Lục Bình trợ giúp mấy huynh trưởng thu thập tàn địch, liền cùng Chân Linh Phái đệ tử nhìn xem phía xa mặt biển trên Lưu tiên trưởng cùng Đỗ tiên trưởng liên thủ đại chiến Huyền Linh Phái Triệu Linh Kiều cùng “Đồng tu minh” minh chủ Trương Chí Hòa.

Nhìn mọi người mặt sùng kính nhìn đại chiến trên bầu trời, Lục Bình cũng không yên lòng. Luyện khí kỳ đệ tử không tu luyện ra thần thức, căn bản không cách nào từ song phương giao thủ trung hoạch ích, chẳng qua là nhìn xem náo nhiệt mà thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác, mọi người đều xem tận tân có vị.

Lục Bình trong lòng chợt động, đem bản đồ lấy được ở trên người của tu sĩ áo đen ra, ở một chỗ không người chú ý xem xét.

Cái này vừa nhìn lập tức gợi lên lòng tham của Lục Bình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK