Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Được cứu

Trong nháy mắt đó, trong đầu Sở Kiều nhất thời nảy ra trăm ngàn ý nghĩ, nàng biết mình có thể lợi dụng sự khinh địch của đối phương, mạnh mẽ mở vòng vây chạy trốn. Nhưng làm như thế khẳng định sẽ khiến người khác hoài nghi nàng, nhất là Chu Thuận đã bị chém đứt một tay. Cho dù nàng có thể may mắn trốn thoát, Tiểu Bát còn trong phủ sẽ bị liên lụy.

Nhưng nếu không chạy trốn, nàng sẽ rơi vào trong tay lão già háo sắc này, đến lúc đó dựa vào năng lực của một đứa trẻ tám tuổi như nàng, làm sao có thể đối kháng với toàn bộ cảnh vệ trong phủ Giá Cát?

Trốn hay không trốn?

Thân thể nữ hài căng thẳng, suy nghĩ trong đầu cũng đang nhanh chóng xoay chuyển. Chi bằng tương kế tựa kế, thừa cơ hội này diệt trừ lão biến thái này luôn?

Chốc lát sau, một gã đại hán vạm vỡ đã tiến đến chuẩn bị tước lấy chủy thủ trong tay nàng.

“Chờ đã!”

Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên, nhất thời tất cả đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tuyết phủ trên mặt đất phủ bị xốc tung, hơn hai mươi kỵ bịnh mặc giáp đen nhanh chóng đến gần, chính giữa là một thiếu niên mặc trường bào xanh, bên ngoài khoác áo lông trắng, dung mạo tuấn lãng đang gấp gáp thúc ngựa chạy đến.

Con tuấn mã bỗng nhiên hý dài một tiếng, dựng thẳng hai chân trước, thở phì phì ra sương khói trong không trung trong trẻo. Thiếu niên đứng giữa vòng vây bảo vệ của thị vệ, dùng vẻ tĩnh táo cùng cơ trí không hợp tuổi, trầm giọng nói: “Gia Cát tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Đôi mắt chuột của Gia Cát lão thái gia nửa mở, đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới, mở miệng lộ ra hàm răng vàng ệch cười he he: “Thì ra là thế tử Yến Tuân của Bắc Yến, đêm đã khuya như vậy, sao thế tử không ở trong phủ hưởng thụ mà lại chạy ra ngoài dẫm tuyết làm gì?”

Yến Tuân tiến lùi đúng mực, chậm rãi nói: “Làm phiền Gia Cát tiên sinh bận tâm, chẳng qua người lớn tuổi như tiên sinh còn hăng hái ra ngoài ngắm cảnh đêm, bổn thế tử sao lại có thể ở trong phủ an giấc nồng? Đêm hội Nguyên Tiêu, cả nước cùng vui, bổn thế tử chỉ muốn ra ngoài tham gia náo nhiệt mà thôi.”

“Ồ?” Gia Cát lão thái gia nhướng mày, nói: “Đã như vậy thì mời Yến thế tử tiếp tục chơi, lão phu không thể phụng bồi.” Dứt lời liền xoay người nói với đám thuộc hạ: “Trở về phủ.”

“Chờ một chút!” Yến Tuân nhanh chóng thúc ngựa lên phía trước, chắn ở trước mặt lão thái gia, chỉ vào Sở Kiều cười nhạt: “Tiên sinh có thể đi, chẳng qua xin để đứa trẻ này lại.”

Lão thái gia khẽ nhướng mày: “Yến thế tử nói lời này là có ý gì?”

“Đứa trẻ này vừa nãy đã dọa Tật Phong của ta chạy mất, ta muốn giải nàng về hỏi tội.”

Lão thái gia nghe vậy thì mỉm cười nói: “Đã vậy lão phu sẽ đền cho thế tử một con ngựa tốt khác.”

“Ngựa của thế tử nhà ta là bảo mã do lão vương gia vừa săn được từ đại mạc phía Tây, ngươi đền được hay sao chứ?”

“Phong Miên, câm miệng!” Yến Tuân khẽ chau mày, giận dữ mắng tiểu thư đồng ở phía sau rồi trầm giọng nói: “Gia Cát gia là môn phiệt của đế quốc, Gia Cát tướng quân lại là một trong bảy đại trưởng lão của viện trưởng lão, tài cao thế lớn, ngay cả vương tộc chúng ta cũng khó theo kịp, dĩ nhiên không có thứ gì không thể đền được. Chẳng qua phụ tử tình thâm, Tật Phong là con ngựa do phụ vương ta tự mình thuần phục, vạn dặm xa xôi đưa đến kinh đô Chân Hoàng, cũng không phải là chiến mã bình thường, cho nên chuyện này cũng không thể cho qua một cách đơn giản như vậy. Không thể tìm được chiến mã trở về thì ta phải mang nữ hài tử này đi bồi tội.”

“Yến thế tử…”

“Gia Cát tiên sinh không cần nhiều lời.” Yến Tuân lập tức ngắt lời lão thái gia, tiếp tục nói: “Dựa vào thân phận của Gia Cát tiên sinh, thật sự không đáng cầu tình cho một đứa nô lệ, ta sẽ tự mình báo cáo chuyện này lại cho Tứ thiếu gia. Người đâu, mang nữ hài tử này đi.”

Một hạ nhân thân hình cao lớn của phủ Yến vương lập tức tiến lên đẩy tùy tùng bên cạnh Gia Cát lão thái gia lảo đảo một cái, ôm Sở Kiều vào trong ngực rồi lên ngựa chuẩn bị rời đi.

Chu Thuận nhìn thấy Gia Cát lão thái gia đã tím mặt lại, lập tức tiến lên nịnh nọt kéo cương ngựa của Yến Tuân, cười nói: “Yến thế tử, chuyện gì cũng từ từ nói đã…”

Một tiếng roi quất *chát* nhất thời vang lên, Yến Tuân đá một cước thẳng vào mặt Chu Thuận, khiến thân thể mập mạp ngã lăn ra trên mặt đất. Chu Thuận kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi có lẫn hai cái răng cửa ố vàng.

“Ngươi có thân phận gì mà cũng dám quơ tay múa chân ở trước mặt ta, quả thật không biết trời cao đất rộng!” Yến Tuân đưa ánh mắt sắc bén liếc nhìn hắn một cái, lạnh giọng nói.

Chu Thuận kinh hãi, vội vàng quỳ rạp xuống trên mặt đất, kinh hãi dập đầu không ngừng. Phải biết rằng ở Đại Hạ, người hoàng có thể giết một tên dân thường mà không cần bất kỳ lý do gì.

Yến Tuân chỉa roi ngựa về phía Chu Thuận, lạnh lùng nói: “Hôm nay có mặt Gia Cát lão tiên sinh, tạm thời tha cho ngươi một mạng, ngày khác nếu ngươi còn không có quy củ như vậy thì cho dù là Gia Cát tướng quân đích thân đến xin tha, ta cũng sẽ lấy đầu chó của ngươi.”

Dứt lời hắn cũng không thèm nhìn tới mặt Gia Cát lão thái gia một cái, quay về phía thuộc hạ ở đằng sau, trầm trọng quát lên: “Đi!”

Đội nhân mã lập tức thúc ngựa vung roi, bỏ lại tuyết vẩy tung tóe rồi biến mất ở cuối con phố dài.

Mặt Gia Cát lão thái gia đỏ bừng, tay cũng run run vì tức giận. Chu Thuận vừa quỳ vừa lết lên phía trước, kéo vạt áo của lão, nói: “Lão thái gia bớt nóng, nô tài…”

“Cút!” Lão giận dữ đá một cước vào ngực Chu Thuận, mắng: “Đồ vô dụng!” rồi lên xe rời đi ngay sau đó.

Bông tuyết vẫn cuồn cuộn tung bay như cũ, con phố dài vốn tĩnh mịch nay đã hoàn toàn yên ắng, càng tăng thêm vẻ phồn hoa náo nhiệt của con đường lớn cách đó không xa. Mầm mống hắc ám bị che vùi dưới mặt tuyết dần dần nảy chồi, Chu Thuận oán hận nhìn về cuối phố, hướng đám người Sở Kiều đã biến mất.

Đội chiến mã dừng ở ở ven hồ Xích Thủy, vẻ ngưng trọng lúc trước trên mặt vị thiếu niên hiện đã được thay bằng nụ cười híp mắt, hắn quay đầu lại đánh một quyền vào bả vai nhỏ gầy của Sở Kiều, cười nói: “Tiểu nha đầu, người vừa thiếu ta một cái nhân tình.”

Nữ hài tử khẽ nhướng mắt, mặc dù không mở miệng nói nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng là ‘cũng không phải là ta van xin ngươi tới cứu.’

Yến Tuân không phục hừ một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: “Nói một câu êm dịu thì sẽ chết sao?”

Sở Kiều trừng mắt liếc hắn một cái rồi xoay người muốn rời đi.

Yến Tuân sửng sốt, vội vàng tiến lên ngăn lại: “Ngươi muốn đi đâu?”

Nữ hài tử khẽ nhướng mày: “Đương nhiên là quay về phủ.”

“Ngươi còn muốn trở về?” Thiếu niên cau mày kêu lên: “Tên cẩu nô tài kia sẽ không bỏ qua cho ngươi, còn có danh tiếng vang dội của ông già Gia Cát đó, ngươi muốn trở về chịu chết sao?”

Sở Kiều đẩy hắn ra: “Không cần ngươi quản.”

Yến Tuân vẫn nắm chặt nàng như cũ, kêu lên: “Người làm gì vậy? Bổn thế tử khó khăn lắm mới cứu được ngươi nhưng ngươi lại nói năng lạnh nhạt như vậy, Gia Cát Nguyệt âm dương quái khí kia có cái gì tốt mà đáng để ngươi quên mình trở về như vậy?”

Sở Kiều ngẩng đầu lên, kế hoạch được ăn cả ngã về không muốn diệt trừ Gia Cát lão sắc lang bị phá hư khiến nàng có chút căm tức, không nhìn được hất tay Yến Tuân ra, lạnh nhạt nói: “Ta có khóc lóc cầu xin ngươi tới cứu sao? Thu hồi lòng tư bi của ngươi lại đi, ta nhận không nổi.”

Yến Tuân tức đến đỏ mắt, nhìn theo bóng dáng dần đi xa càng lúc càng nhỏ của Sở Kiều, đột nhiên nổi tính trẻ con hét lớn: “Nha đầu quái gở, ta nếu xen vào chuyện của ngươi một lần nữa liền sẽ không mang họ Yến!”

Nữ hài tử không hề quay đầu lại, một lúc lâu sau liền biến mất trong dòng người cuồn cuộn. Phong Miên chậm rãi tiến lên, cẩn thận nhìn chủ tử của mình một cái, thấy hai mắt hắn hồng hồng, tựa như bị tức đến muốn khóc khiến hắn thoáng sửng sờ.

Đế quốc phái các phiên vương đi trấn giữ biên giới, bảo vệ đế đô Chân Hoàng, nhưng lại đồng thời mang các thế tử vào kinh làm con tin nhằm mục đích hạn chế bọn họ, thế tử của hắn cùng Cảnh tiểu vương gia đều là như thế. Những thiếu niên này từ nhỏ sống trong vòng xoáy quyền lực nên đã sớm trưởng thành, vì thế bên ngoài luôn giữ bộ dáng thành thục. Đây là lần đầu Phong Miên nhìn thấy chủ nhân lộ ra vẻ vui buồn với người khác như vậy, giống như một hài tử bình thường.

“Thế tử, chúng ta cũng trở về phủ?”

“Hừ!” Yến Tuân lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói vẫn hàm chứa sự tức giận. Hắn phi thân lên ngựa, mang đông đảo hạ nhân trở về Yến vương phủ.

“Phong Miên.” Mới vừa đi được hai bước, Yến Tuân quay đầu nói với tiểu thư đồng: “Ngươi đi đến phủ Gia Cát một chuyến, nói đã tìm được Tật Phong, đừng để bọn họ làm khó dễ nha đầu kia.”

“A?” Phong Miên sửng sốt, ngây ngốc tròn mắt hỏi: “Thế tử, không phải người vừa nói nếu lại giúp nàng thì sẽ không mang họ Yến nữa sao?”

Yến Tuân giận dữ, đang ở trên lưng ngựa nhưng vẫn đá một cước vào đùi Phong Miên, mắng: “Thằng khỉ gió, ngươi nói lại một nữa xem.”

Phong Miên xuýt xoa hừ hừ hai tiếng rồi lập tức quay đầu đi ngược về hướng phủ Gia Cát, làm gì có gan lặp lại.

Yên Tuân thở hổn hển một hồi, thấy thuộc hạ chung quanh cũng đang nhìn mình thì nhất thời hét lớn: “Bổn thế tử sao lại thích cái dạng đó!?”

Mọi người liền vội vã quay đầu nhìn hướng khác, không dám nhìn Yến Tuân thêm một cái, nhưng đáy lòng lại không khỏi thấp giọng thầm than: “Thế tử dù sao cũng chỉ mới mười ba tuổi, có thỉnh thoảng lộ bản tính trẻ con một lần cũng không tính là gì.”

Chương 20: Học cưỡi ngựa

Khi Sở Kiều trở lại phủ Gia Cát thì trời đã rất khuya, gia đinh giữ của nhìn thấy nàng thì hơi có chút giật mình, nhưng biết nàng hiện giờ là hạ nhân được sủng ái ở Thanh Sơn viện thì cũng không làm quá làm khó, thậm chí còn đưa cho nàng một cái đèn lồng để chiếu sáng đường đi.

Ban đêm ở phủ Gia Cát mang theo vẻ lạnh lùng như băng, không còn chút ồn ào náo nhiệt của ban ngày, không gian trở nên vô cùng tĩnh mịch, thỉnh thoảng có vài bóng chim quạ lao xuống tìm mồi, nhưng cũng nhanh chóng bị thị vệ thiện xạ dùng cung bắn rớt. Thời điểm các chủ tử yên nghỉ không cho phép có bất kỳ quấy nhiễu nào, cho dù chỉ là tiếng động từ các loại động vật nhỏ.

Lúc đi ngang qua bờ tường bên ngoài Lam Sơn viện, Sở Kiều chợt nghe có tiếng khóc nghẹn ngào, dường như là tiểu nữ nô phạm sai lầm bị đánh, đang núp ở chân tường đối diện khóc tấm tức.

Cước bộ dưới chân nhất thời khựng lại, vầng trăng sáng thật tròn vắt ngang trời, ánh trăng phủ lên thân thể nhỏ bé của Sở Kiều tạo thành một cái bóng tinh tế thon dài trên vách tường, tựa như vóc người cao gầy lúc trước của nàng. Ánh mắt nàng chợt có chút mờ mịt, bất tri bất giác vươn tay từ từ chạm đầu ngón tay vào vách tường lạnh như băng. Đáy lòng nàng nhất thời dâng lên một trận bi thương, hy vọng qua một cái chớp mắt hoảng hốt, hết thảy chẳng qua chỉ là một giấc mộng, chỉ cần tỉnh giấc, những thi thể ngã xuống, những hình ảnh giàn giụa máu tươi cùng những giọt nước mắt bi ai kia sẽ như chưa từng xảy ra…

Tiếng khóc của cô gái nhỏ phía bên kia tường vẫn tiếp tục vang lên nỉ non. Nhưng dù cho nàng có trèo tường sang bên kia thì với thân thể nhỏ bé này, nàng làm sao có thể mang theo ấm áp đi an ủi người khác? Giống như khi chứng kiến những thi thể bị chôn dưới cánh đồng phủ đầy tuyết kia, nàng đau lòng nhưng lại không thể làm gì.

Cánh cổng Thanh Sơn viện đột nhiên được mở ra khiến Sở Kiều hơi có chút giật mình, nàng vốn đã tính toán qua đêm trong phòng củi, không ngờ cổng viện vẫn chưa khóa. Gia Cát Nguyệt là một người rất kỹ tính về chuyện sinh hoạt hàng ngày, nếu không đi Điểm Tướng đường thì sẽ ở trong viện chăm sóc vườn hoa lan, thưởng trà nghiệm hương, yêu cầu với chất lượng giấc ngủ cũng rất cao, tuyệt đối không giống như các thiếu gia khác trong phủ, suốt đêm trầm luân sa vào nữ sắc.

Sở Kiều mới vừa cẩn thận tiến vào viện thì một chiếc đèn lồng nhanh chóng tiến đến gần, Hoàn Nhi vội vàng kéo tay nàng, hạ giọng kêu lên: “Ôi, tiểu tổ tông của ta, ngươi chạy đi đâu vậy? Ta chờ ngươi gần cả buổi tối.”

Sở Kiều khẽ le lưỡi, rụt vai nói: “Ngựa của ta bị kinh động chạy một đoạn rất xa nên giờ ta mới trở về, thiếu gia đâu? Làm sao trễ thế này mà còn chưa khóa cửa?”

“Vận khí ngươi rất tốt đó nha.” Hoàn Nhi bĩu môi, híp mắt cười nói: “Thiếu gia đang ở trong thư phòng, đọc sách đến gần nửa đêm cũng không phân phó khóa cửa, cũng không đi ngủ nên ta mới dám ở đây chờ ngươi.”

Sở Kiều gật đầu, dợm bước đi về phía phòng Gia Cát Nguyệt, Hoàn Nhi vội vàng kéo nàng lại nói: “Lúc thiếu gia trở lại sắc mặt rất khó coi, không biết là ai đã chọc giận người, hiện đã trễ như vậy, có chuyện gì thì mai hãy nói. Thiếu gia cũng không có dặn dò bảo ngươi trở lại nội phòng, ngươi đi nghỉ ngơi trước, ta đi nói với thiếu gia một tiếng là được.”

Sở Kiều gật đầu đáp: “Vậy cũng được.” Sau đó liền xoay người đi về phòng mình.

Hoàn Nhi lập tức chạy vào nội phòng, nói mấy câu liền lui ra. Sở Kiều là đại nha hoàn của nội phòng nên phòng ngủ của nàng ở sát bên cạnh chủ viện, nàng vừa đi đến cửa phòng mình, còn chưa đẩy cửa ra thì đã thấy ngọn đèn trong gian phòng sau lưng mình chợt tắt ngúm, bóng tối đen kịt nhất thời bao phủ khắp nơi. Sở Kiều hơi có chút sững sờ, tay vẫn để hờ trên cửa, hơi ngoảnh đầu nhìn về phía gian phòng của Gia Cát Nguyệt, hồi lâu sau mới đẩy cửa đi vào phòng.

Ngọn đèn trong phòng nhỏ vừa tắt, cả khuôn viên bên trong Thanh Sơn viện chìm vào tĩnh mịch.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Kiều đi gặp Gia Cát Nguyệt, nàng làm mất con ngựa hồng, vốn cần phải khai báo với hắn nhưng vị thiếu gia thành thục trước tuổi này lại không có ở trong phòng. Đang định ra ngoài tìm người hỏi thì đã thấy Gia Cát Nguyệt một thân võ bào đen tuyền, tay cầm trường kiếm đi vào trong viện, theo sau là một đoàn tùy tùng thân thủ lưu loát, bộ dáng nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Chu Thành cúi người, trên cánh tay khoác một cái áo choàng, chạy chậm theo ở phía sau.

Hoàn Nhi vội vàng tiến lên dâng trà bưng nước cho Gia Cát Nguyệt, đốt hương cùng chuẩn bị y phục tắm rửa. Sở Kiều đứng nép ở một bên cửa, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt ngồi xuống thì mới đi lên nói: “Tứ thiếu gia, ta đã làm mất Tiểu Hồng.”

“Ừ.” Gia Cát Nguyệt khẽ hừm một tiếng coi như đáp lời, nhận lấy trà từ tay Hoàn Nhi uống một hớp, sau đó quay sang nói với hạ nhân bên cạnh: “Đi lấy hai chậu mặc lan* Mộc phủ đưa tới ngày hôm qua đến, mang lò hương này đi, nghe gay mũi.”

Hạ nhân lập tức vâng dạ rồi lui xuống. Sở Kiều vẫn đứng tại chỗ, thấy Gia Cát Nguyệt không có ý định xử phạt mình, cũng biết hắn không muốn nói chuyện nữa, vừa định lặng yên đi ra thì lại nghe hắn đặt ly trà uống, chỉ về phía nàng nói: “Tinh Nhi, ngươi chờ một lát.”

Trong lòng Sở Kiều lộp bộp một tiếng, còn đang thầm nghĩ cái gì nên tới cũng tới rồi thì lại nghe Gia Cát Nguyệt nói: “Một lát nữa ngươi đi theo Chu Thành lui ra tìm hộ viện đắc lực dạy ngươi cưỡi ngựa.”

“A?” Sở Kiều cùng Chu Thành đồng thời sửng sốt, không hẹn mà cũng nhau kêu lên một tiếng.

Gia Cát Nguyệt nhướng mắt, đôi mày kiếm khẽ chau lại, không kiên nhẫn hỏi: “Làm sao? Có vấn đề?”

“Không có vấn đề, không có vấn đề.” Chu Thành năm nay mười bảy, từ nhỏ đã hầu cận bên cạnh Gia Cát Nguyệt, dĩ nhiên biết rõ cá tính có một không hai của vị chủ tử này, vội vàng lấy lòng nói: “Vậy nô tài xin phép mang Tinh Nhi cô nương đi.”

Gia Cát Nguyệt nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn Chu Thành một cái, “Tinh Nhi mới tám tuổi, cô nương cái gì?”

“Đúng, đúng. Vậy nô tài xin mang Tinh Nhi… Tinh Nhi…” Chu Thành ngày thường luôn lanh lợi nhưng nhất thời lại không tìm được từ để diễn đạt, há miệng cứng lưỡi lắp bắp hồi lâu.

Gia Cát Nguyệt không nhịn được phất tay nói: “Được rồi, cút xuống đi, thẳng sống lưng lên, đừng để người ngoài cho rằng nô tài trong Thanh Sơn viện chúng ta đều là người gù.”

“Dạ phải.”

Sở Kiều đứng ở đó, cái đầu nho nhỏ, trên người mặc một bộ xiêm y vàng nhạt, phía trên khoác một cái áo lông cáo, thoạt nhìn rất mũm mĩm đáng yêu, nàng quay người thi lễ với Gia Cát Nguyệt một cái rồi mềm giọng nói: “Tinh Nhi cám ơn Tứ thiếu gia.”

Gia Cát Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ khẽ phất phất tay.

Sở Kiều cùng Chu Thành lui ra khỏi nội phòng, Chu Thành hồ nghi liếc nhìn nữ hài tử trước mắt từ trên xuống dưới một cái, thấy nàng ngẩng đầu nhìn hắn thì lập tức tươi cười nói: “Tinh Nhi cô nương, chúng ta đi thôi?”

Sở Kiều cười một tiếng, cũng không để ý đến hắn, tiến lên đi ra khỏi Thanh Sơn viện.

“Tinh Nhi cô nương, đây chính là người ta chọn cho cô nương, đều là cao thủ cưỡi ngựa, cô nương tự mình chọn ra một người đi.”

Sở Kiều và đám người Chu Thành hiện đang ở dưới chân núi, nữ hài tử tám tuổi khẽ ngẩng đầu lên nhìn đám đại hán vạm vỡ đứng trước mặt mình, những người này ngày thường luôn tức giận quát mắng tiểu nô lệ trong phủ Gia Cát giờ đang trưng vẻ tươi cười trên mặt, thần thái cung kính, người không biết còn có thể cho rằng bọn họ bình thời vốn ôn hòa đến cỡ nào.

Nữ hài tử đi từng bước nhỏ ngang qua trước mặt các đại hán một lượt, hai mắt nàng bỗng nhiên sáng lên, ý vị thâm trường nhìn nhìn một cái, khóe miệng điểm một nụ cười nhàn nhạt, chỉ vàng một đại hán đang có chút bối rối, khẽ cười nói: “Ta chọn hắn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang