• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đã trưa, Vô Danh không có ý trở về nên ghé vào một khách điếm nhỏ dùng cơm. Tiểu nhị dẫn nàng lên tầng hai, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ.

Lý Việt bước qua chỗ nàng ngồi mà đến một bàn khác. Vô Danh lên tiếng nói:

– Không thể ngồi chung được sao?

Lý Việt tỏ ra vẻ cung kính, lạnh lùng nói:

– Như vậy không tiện…

Vô Danh đưa mắt nhìn xuống đường phố bên dưới, chỉ tự nói:

– Thật lãng phí thức ăn!

Lý Việt ngẩn ngơ, nàng nói thức ăn cho hắn là lãng phí, không, là hắn ăn lãng phí, không phải, là hai người ăn riêng sẽ lãng phí hơn???

Càng quá hơn khi tiểu nhị đưa thức ăn lên, ở bàn của Vô Danh chỉ lèo tèo có đĩa rau xào, canh cải trong khi hắn, hộ vệ của nàng lại bàn ăn năm ngón thịt mặn. Hắn ngay cả suy nghĩ muốn tìm khối đậu hũ đập đầu chết luôn cho rồi. Nhìn bàn ăn ngon lành trước mặt sao hắn lại có cảm giác nghẹn họng, chút thèm ăn cũng không có.

Vô Danh đang ăn thì ngạc nhiên thấy có thêm mấy dĩa thức ăn đặt xuống bàn của mình, Vô Danh ngước mặt lên nhìn, Lý Việt gượng gạo nhìn nàng nói:

– Không nên lãng phí thức ăn!

Vô Danh không nói, hai người cúi mặt ăn cơm tiếp.

– A.

Nghe tiếng của Vô Danh, Lý Việt ngước mặt lên nhìn thì thấy Vô Danh đang chăm chú nhìn gì đó dưới đường.

– Chuyện gì vậy?

Vô Danh thật tình đáp:

– Bánh bao!

Bánh bao? Liên quan gì ở đây?

Vô Danh nói tiếp:

– Người bán bánh bao vừa đi qua, bánh người đó bán rất ngon.

Lý Việt thấy nàng có vẻ muốn ăn nhưng lại thôi, hắn cau mày đứng dậy, miễn cưỡng nói:

– Để ta đi mua!

Vô Danh ngơ ngác nhìn Lý Việt lao xuống cầu thang chẳng hiểu hắn làm sao rồi tiếp tục ăn cơm của mình.

Đột ngột, tập vẽ của nàng để trên bàn bị người va phải rơi xuống đất.

– Thứ lỗi!

Nam nhân nói, liền ngồi xuống nhặt những mẫu giấy rơi trên sàn lại.

Vô Danh cũng buông đũa xuống, ngồi xuống nhặt tiếp, rồi kẹp vào trong bản vẽ của mình.

– Không có gì.

Nam nhân kia ngước mặt lên, hắn có gương mặt rất tuấn mỹ, hai mắt hơi xếch dài, mũi cao thẳng và cặp môi bạc mỏng xếch cao. Hắn quả thật rất đẹp, dù hắn đang cười, cười đến đôi mắt cũng hơi cong nhưng Vô Danh lại cảm giác chẳng thật tình, nguy hiểm… Vô Danh sau khi nhìn rõ mặt hắn thì thu lại tầm mắt, không có hứng thú.

Thấy biểu hiện của nàng như vậy, nam nhân có chút ngạc nhiên, thật không ngờ lại có người không những không bị gương mặt của hắn thu hút mà còn lạnh nhạt như vậy. Hắn cũng không biết khóe miệng của hắn đang giương lên cao hơn.

– Cô nương, thật xin lỗi. Đồ của nàng có bị hư hại gì không?

Vô Danh lắc đầu nói:

– Không có việc gì.

– Ta gọi là Đông Thần, nàng tên gọi là gì?

Vô Danh đáp:

– Vô Danh!

Đông Thần có chút dở khóc dở cười, ai lại có tên như vậy chứ? Đông Thần gợi ý bắt chuyện:

– Vật dụng của nàng khá lạ, chúng dùng để làm gì vậy?

Lúc nãy khi những bức tranh rơi xuống chỉ là mặt trái, Đông Thần không thấy được hình trên đó nên hắn vẫn không biết. Vô Danh nói:

– Chỉ là những thứ bình thường thôi.

Đông Thần định nói tiếp thì bất ngờ có người xuất hiện bên cạnh hắn, hô nhỏ:

– Chủ nhân…

Đông Thần thấy người xuất hiện thì thu lại nụ cười, trở về bộ mặt hàn băng, hắn phắt tay ra hiệu cho người lui đi, rồi nói với Vô Danh:

– Ta có việc phải đi trước! Sẽ bồi thường cho nàng lần sau vậy!

Vô Danh vốn định nói không cần những Đông Thần đã đi mất rồi.

Lát sau, Lý Việt đã về tới. Hắn đặt mấy cái bánh bao trước mặt Vô Danh, Vô Danh hơi ngạc nhiên nhưng rồi nhẹ nhàng nói:

– Cám ơn.

—————-

Ở khách điếm Tường An, Trần Hạo Thiên ngạc nhiên khi nghe thuộc hạ thông báo.

– Ngươi đã xác nhận chưa?

Người quỳ bên dưới cúi thấp đầu nói:

– Dạ, thuộc hạ đã xác nhận! Thái tử của Đông Thần Quốc quả nhiên đã tới đây!

Trần Hạo Thiên càng cau chặt chân mày, tự hỏi:

– Ngươi đến Thánh Thiên Quốc vì nguyên do gì đây, Đông Phương Thần?

Còn ở một căn phòng tối khác, cũng đang diễn ra cuộc gặp bí mật

- Thái tử, tung tích của người đó đến đây đã hoàn toàn mất dấu! Giống như... đã bốc hơi đi vậy...

Người được gọi là thái tử, chính là thái tử của Đông Thần Quốc, Đông Phương Thần, hắn không chập nhận lời thú nhận của thuộc hạ mình.

- Hoàn toàn biến mất? Đó là một người sờ sờ, làm sao lại biến mất được! Năng lực của các ngươi không đủ thì cũng không cần viện cái cớ như thế!

Đông Phương Trần bực tức quơ lấy thứ gì đó trên bàn ném xuống.

- Thái tử, chúng thuộc hạ sẽ cố gắng điều tra thêm. xin thái tử cho thuộc hạ thêm một cơ hội...

Đông Phương Thần im lặng không nói, không khí trở nên im ắng tới đáng sợ, tên thuộc hạ của hắn càng thêm sợ hãi, thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.

Hồi lâu sau, Đông Phương Thần mới cất tiếng nói:

- Ta cho các ngươi thêm ba ngày, nếu ba ngày sau vẫn không tìm được người, ngươi tự hiểu thế nào...

Tên thuộc hạ càng quỳ sát đất, hô lớn:

- Thuộc hạ đã rõ!

Nói rồi, hắn lui ra ngoài, cánh cửa được mở ra, ánh sáng le lõi từ bên ngoài hắt vào, nhờ vào ánh sáng ít ỏi đó mới nhận ra được gương mặt của Đông Phương Thần, chính là nam nhân tên gọi Đông Thần lúc sáng đã gặp Vô Danh.

Đông Phương Thần trầm ngâm, tự hỏi:

- Rốt cuộc nàng đang ở đâu? Nàng quả thật có năng lực đến như vậy không, Tinh Yên?

...

Cùng thời điểm đó, bên Vân Khánh đã nhận được manh mối về tung tích của Tinh Yên.

Vân Khánh bất chấp những vết thương lớn nhỏ trên người sau cuộc xô xác trước đó, hăng hái reo lớn:

- Chúng ta đã đi đúng đường rồi! Tiến lên thôi...

ba người di phía sau nhìn nhau ngao ngán không nói nên lời.

Vân Khánh ý chí bừng bừng, hô hào:

- Tỷ tỷ, phải chờ muội đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK