Editor _ Beta: Hi Văn
Chương 18: Thủy Cung _ Cẩm Lý nhất tộc!
_____________________________
Thời Tư Mộc nhận được điện thoại Thời Diễn, đại khái ở lúc nghe xong chuyện này, không chút lưu tình chỉnh đốn hắn một phen.
” Ca như thế nào có thể đưa Di Di tới công ty? Những người đó có thể hay không bởi vì sự tình bại lộ mà làm hại đến Di Di cũng không chừng, ngươi quá lớn mật.”
Thời Diễn nghe đứa em trai so với mình kém tám tuổi lải nhải, giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương.
Có đôi khi hắn thật sự không biết chính mình là ca ca hay vẫn là hắn làm ca ca.
“Được rồi, ngươi đừng ở trong điện thoại cùng ta tranh cãi nữa, chạy nhanh tới đón Di Di đi.”
Thời Tư Mộc không nói một câu, dứt khoát đơn giản cúp điện thoại.
Bị cúp điện thoại Thời Diễn cũng không tức giận, ngược lại còn cười nhìn về phía Di Di: “Di Di nha, tam ca em ngày thường không nói lời nào, nhưng khi biết ngươi gặp chuyện đều đặc biệt nói nhiều “
Di Di không hiểu đại ca nói những lời này ý tứ, nghiêng đầu hỏi: “Kia như vậy tốt sao?”
Thời Diễn nhắc tới chuyện này rất là vui mừng: “Tốt a, đặc biệt tốt”
Khi còn nhỏ hắn còn lo lắng Thời Tư Mộc sống hướng nội, không thích nói chuyện, thậm chí có điểm hơi thiếu xã giao, sau này lại mê game, bị mắng rất nhiều lần càng không thể nào cùng bọn họ nói chuyện.
Mặc dù Thời Tư Mộc đã tiến bộ hơn rất nhiều kể từ khi trở thành một tuyển thủ thể thao điện tử, chính là khi về nhà hắn vẫn hiếm khi nói chuyện.
Thời Diễn đôi khi cảm thấy hai người em của mình là hai thái cực, một đứa thì vô cùng ồn ào, đứa còn lại thì trầm lặng đến đáng sợ.
Bất quá có Di Di ở đây, mọi thứ dường như đã thay đổi một cách vô tình.
Thời Tư Mộc nhanh chóng đi tới, vừa nhìn thấy Thời Diễn, hắn đã mở miệng muốn mắng anh vì chuyện xảy ra tối nay.
Thời Diễn rất hiểu Thời Tư Mộc, hắn lập tức đứng dậy đem Di Di đưa vào trong tay Thời Tư Mộc, bỏ xuống một câu “Ta còn có việc đi trước” liền vội vàng nghênh ngang mà đi.
Thời Tư Mộc nhìn bóng lưng Thời Diễn rời đi, nhẹ giọng phun ra ba chữ: “Thật không đáng tin cậy.”
Di Di ở bên người Thời Tư Mộc gật gật đầu tỏ vẻ phụ họa.
Thời Tư Mộc thấy Di Di gật đầu, cười hỏi: “Em có biết cái gì là không đáng tin cậy sao?”
Di Di đưa lên gương mặt tươi cười: “Không biết a, nhưng những gì tam ca nói đều đúng!”
——
Thời Diễn xử lý tốt sự tình ở công ty khi về đến nhà đã muộn hơn phân nữa rồi, Di Di sớm đã được Thời Tư Mộc dỗ ngủ, mà Thời Tư Mộc còn ở trong phòng huấn luyện, tiếng lách cách của bàn phím từ ngoài cửa truyền đến phòng khách
Thời Diễn đem cà vạt cùng áo khoác ném ở trên sô pha, đi đến phòng Thời Tư Mộc gõ gõ cửa, còn chưa chờ Thời Tư Mộc phản ứng, theo tiếng liền đẩy cửa bước vào.
Thời Tư Mộc giương mắt nhìn thoáng qua Thời Diễn, sau đó nhanh chóng nhìn lại tình hình trên màn hình: “Ta cái này còn cần một lúc.”
Thời Diễn trầm mặc không lên tiếng, ngồi trên sô pha nhỏ nhìn Thời Tư Mộc đánh xong trò chơi.
Hắn đối với game là dốt đặc cán mai.
Có lẽ bởi vì hắn là đại ca, là từ nhỏ liền được ba ba bồi dưỡng trở thành người thừa kế, Thời Niên có thể lựa chọn chính mình thích diễn xuất, còn Thời Tư Mộc có thể lựa chọn thế mạnh của mình là thể thao điện tử, mà hắn chỉ có thể học tài chính học quản lý, những thứ mà hắn không hề thích, cũng không am hiểu.
Một ván trò chơi kết thúc, Thời Tư Mộc một chân giẫm lên mặt đất, nhẹ nhàng trượt chân, theo ghế xoay chuyển đến bên người Thời Diễn:” Ca, công ty có phải đã phát sinh chuyện gì hay không”
Nhắc tới việc này Thời Diễn liền có chút bực bội, hắn dựa vào trên sô pha thở dài: “Là Lâm Đình, cô ta lấy cắp văn kiện tư liệu mà ngày mai ta muốn giao cho Trình thị”
“Lâm Đình?”
Thời Tư Mộc cũng không nghĩ tới chuyện này cư nhiên sẽ liên quan đến Lâm Đình, đứng thẳng người nghiêm túc tự hỏi: ” Ba cô ta là thành viên trong hội đồng quản trị, sao cô ta lại dám hãm hại công ty?”
Thời Diễn ngón tay ở trên sô pha gõ gõ, một lúc lâu sau mới phun ra hai chữ: “Tinh vực.”
Thời Tư Mộc hỏi: “Ngươi giải quyết nó như thế nào?”
Thời Diễn nhớ tới chuyện này bỗng nhiên đề ra tinh thần: “Ta hỏi ngươi, Di Di có phải thường xuyên hay nói về giấc mơ, trong mơ lại có thể dự đoán trước tương lai?”
Thời Niên mấy ngày này vẫn luôn ở nơi khác đóng phim, Thời Tư Mộc là người đầu tiên được Di Di nói về sự tình biết trước được tương lai trong giấc mơ, đối đối với chuyện này có quyền lên tiếng nhất. Tuy rằng trước đó họ cũng đã thảo luận qua, bất quá cũng chỉ là thảo luận trong wechat, còn không có giáp mặt nghiêm túc trao đổi qua chuyện này.
Thời Tư Mộc: “Là như thế này, ngay khi Di Di vừa thấy quản lý Từ liền nói hắn là người xấu, sau lại liên quan đến cái gì về tội phạm/ băng nhóm, còn có sự tình kia của Trừng Trừng, bất quá anh như thế nào đột nhiên muốn hỏi về cái này?”
Thời Diễn nói sự thật về những gì đã phát sinh trong hôm nay: “Hôm nay cũng là Di Di nói nằm mơ mơ thấy Lâm Đình trộm tài liệu, còn kể rõ bản tài liệu được giấu ở tủ đầu giường, ta kêu người đi tìm, thật đúng là bị Di Di nói đúng.”
“Cho nên Di Di…! “
Thời Tư Mộc nói một nửa đột nhiên tạm dừng lại, như thế nhớ ra được điều gì đó: ” Khi ta cùng ba đưa Di Di đến viện phúc lợi, nơi đó mọi người đều gọi con bé là Tiểu Thúy, hơn nữa từ khi sinh ra Tiểu Thúy vẫn luôn là đứa nhỏ câm điếc”
Thời Diễn nghe được những gì Thời Tư Mộc nói mày lại hãm càng sâu: “Tư Mộc, ngươi có biết ba cùng ta nói vì cái gì muốn nhận nuôi Di Di không”
Thời Tư Mộc nhìn Thời Diễn, chờ hắn nói tiếp!
“Ông ấy nói bởi vì ngày đó mơ thấy mẹ, bà ấy nói nếu gần nhất gặp phải một cô bé vô gia cư, nhớ đem con bé mang về nhà nuôi nấng, con bé đó sẽ là tiểu phúc tinh mang đến hạnh phúc cho Thời gia”
Thời Tư Mộc nghe đến câu nói sau liền lâm vào trầm tư.
Căn phòng tức khắc yên ắng xuống.
Tuy rằng nói ở thế kỷ 21 nghe qua những lời này có vẻ là mê tín.
Chính là đủ loại dấu hiệu cho thấy, đây không phải là mê tín.
[ Xin phép cắt ngang các bạn! Truyện hiện tại chỉ được đăng chính thức tại Wattpad, mọi nơi khác đều là reup trái phép, nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện này thì hãy lên trang chính chủ của mình đọc nha, đó cũng như ủng hộ công sức của mình về mặt tinh thần~ Cảm ơn các bạn ạ! ]
Phải một lúc lâu sau Thời Tư Mộc mới định thần lại nhìn về phía Thời Diễn: “Ba nói như thế nào?”
Thời Diễn nhớ tới ngày đó những điều cùng nhà mình lão ba nói, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên: “Ba nói, Di Di đã mang họ Thời, chính là hài tử của Thời gia, bất luận còn bé là ai ít nhất hiện tại là như vậy “
Thời Tư Mộc: ” Còn ca, ca nghĩ như thế nào.”
“Ta cảm thấy ba nói rất đúng.”
” Em cũng cảm thấy như vậy.”
“Đến.”
Thời Diễn đứng lên phủi phủi trên người chính mình bởi vì ngồi ở trên sô pha mà bị hằn nếp gấp, theo sau mới ngáp một cái: “Mệt nhọc rồi, đi ngủ thôi, ngày mai ta đưa Di Di đi nhà trẻ, ngươi cứ an tâm ngủ đi.”
——
Bị Thời Diễn liên hoàn đoạt mệnh thúc giục Di Di buộc phải rời khỏi giường.
Giờ xem như cô đã biết được tính tình của đại ca cùng tam ca nhà mình rồi.
Nếu là đại ca, cô sẽ không thể lười nhác mà dậy muộn, không những không được ngủ thêm, mà còn sớm bị đại ca đánh thức.
Nhưng tam ca thì khác, hắn sẽ không tới sớm như vậy:<
Trên xe, Thời Diễn cẩn thận kiểm tra đồ ăn nhẹ bento đã chuẩn bị cho Di Di, nhưng hắn vẫn không yên tâm, liền nhắc nhở: ” Di Di, hôm nay đến thủy cung nhớ chú ý an toàn, nhất định phải cùng Trừng Trừng ở cạnh nhau, nếu em thấy Trừng Trừng không đáng tin cậy thì liền đi theo Trình Gia Thụ, đứa nhỏ này khá đáng tin cậy. “
Toàn bộ quá trình Di Di đều nghe thấy [ không đáng tin cậy ], hai mắt sáng lên, nhấc tay trả lời: “Đại ca, em biết không đáng tin cậy. Tam ca hôm qua cũng là nói anh không đáng tin cậy, bất quá không đáng tin cậy rốt cuộc là có ý tứ gì a? “
Thời Diễn:???
Một giây của ta đáng giá đến mấy trăm vạn, cư nhiên có người nói ta không đáng tin cậy???:[
Đến cả khi Di Di đã bước xuống xe cũng chưa hiểu được không đáng tin cậy là có ý tứ gì, bất quá tiểu hài tử cũng không rối rắm mãi một vấn đề, cô bé xuống xe nhìn thấy Đồng lão sư đứng ở ngoài cổng trường chờ các bạn học tập hợp, liền đem vấn đề vứt ở sau đầu.
Di Di chạy tới chỗ Đồng An Nhiên vẫy vẫy tay chào hỏi: “Đồng lão sư buổi sáng tốt lành.”
Đồng An Nhiên từ xa trông thấy Di Di nhảy nhót chạy tới liền vui mừng khôn xiết, khom người xuống xoa nhẹ đầu Di Di: “Di Di hảo, em đã ăn sáng ăn chưa”
Di Di nhớ tới mình vừa mới được ăn sáng liền càng thêm vui vẻ: ” Dạ rồi, em ăn sandwich.”
Đồng An Nhiên nhìn Thời Diễn đi theo ở phía sau Di Di, thuận tiện hỏi:” Là ca ca làm cho em sao?”
“Không phải nga, ca ca một chút cũng không biết làm, lần trước còn suýt làm nổ tung phòng bếp! Ngô…!”
Di Di cái miệng nhỏ bá bá giống như súng liên thanh nói thoăn thoắt không ngừng, nhưng những lời này còn chưa kịp nói xong đã bị Thời Diễn nhanh chóng bước lên trước che cái miệng nhỏ lại.
Hắn không cần mặt mũi sao…?
Thời Diễn cảm thấy nếu Di Di còn nói thêm điều gì nữa thì thật sự một chút tôn nghiêm của hắn cũng đều không còn.
Đồng An Nhiên bị bộ dáng đùa giỡn của cả hai anh em làm bật cười.
Thời Diễn hướng tới Đồng An Nhiên lộ ra vẻ mặt xấu hổ lại không thất lễ mà cười, nhưng thực mau lại khôi phục biểu tình lạnh nhạt, kéo Di Di đi qua một bên, ngồi xổm xuống cùng cô bé hảo hảo thương lượng: “Di Di, đồng ý với ca ca, ở bên ngoài liền không cần nói những điều này, có được không?”
Di Di không hiểu: “Vì cái gì nga”
“Bởi vì! ”
Bởi vì thật sự thực tổn thương mặt mũi a.
Thời Diễn một lần nữa sắp xếp lại ngôn ngữ một chút: “Bởi vì đây là bí mật nhỏ của ca cùng Di Di, ca ca không muốn làm người ngoài biết.”
Di Di nghiêng đầu, càng thêm khó hiểu: ” Chỉ là không biết nấu ăn cũng liền xem đó là bí mật nhỏ sao?”
Thời Diễn cảm giác chính mình lại một lần nữa bị bổ một đao.
Hảo, không hổ là em gái của ta…:<
Thời Diễn đang sắp xếp ngôn ngữ để cứu lấy bản thân một lần nữa vì bị Di Di không ngừng bổ đao trong khi nói chuyện, bất quá giây tiếp theo liền nghe được thanh âm thiên sứ truyền đến: “Bất quá Di Di sẽ giúp ca ca giữ kín bí mật.”
——
Ở nhà trẻ trong chuyến du xuân là mỗi một lớp là một chiếc xe, ban đại 1 bởi vì ít người cho nên trên xe trống nhiều chỗ. [ Ban= lớp ]# [ ban đại là lớp lớn]
Di Di ngồi kế bên Tô Nguyên Trừng, tò mò về từng gói đồ ăn vặt mà hắn mở ra, mỗi một túi cô đều muốn nếm thử.
Thủy cung quán cách nhà trẻ không tính quá xa, chỉ mất nữa tiếng lái xe, mỗi một lớp có hai vị lão sư phụ trách an toàn của các bạn nhỏ, sau khi lão sư kiểm kê xong số lượng trẻ liền mang theo các bạn nhỏ xếp hàng đi vào.
Người hướng dẫn trước giải thích những kiến thức cơ bản trong thủy cung cho những đứa trẻ phía trước, bọn nhỏ đều tròn xoe mắt tò mò theo dõi.
Trình Gia Thụ đi ở cuối cùng lại bỗng nhiên dừng bước chân, kéo Di Di, người đang xem mọi thứ mới mẻ bên cạnh mình, chỉ vào một con cá và nói: “Di Di, ngươi có biết đây là loại cá gì không?”
Di Di đang nhìn về phía trước một cách thích thú, và hơi khó hiểu khi đột nhiên bị Trình Gia Thụ tóm lấy, nhưng cô lại giật mình kinh sợ khi nhìn theo tầm mắt của Trình Gia Thụ và thấy con cá mà hắn chỉ.
Đây nơi nào theo nhân loại gọi là cá, nó rõ ràng là cẩm lý nhất tộc trên thần giới bọn họ.
Thuộc thần giới thì sẽ có khí tức Thần giới, Di Di chỉ cần xem một cái liền có thể cảm giác được con cẩm lý này chính là đến từ Thần giới.
Con cẩm lý này có lẽ bị nhốt ở đây lâu đã có chút tuyệt vọng, thoạt nhìn buồn bã ỉu xìu, ngẩn ở một chỗ phát ngốc, hoàn toàn không chú ý đến Di Di bên này.
Di Di có chút sốt ruột.
Suy nghĩ đến biện pháp hấp dẫn sự chú ý của cẩm lý.
Có rồi!
Di Di lặng lẽ phóng thích một ít thần lực, cái này chỉ có Thần tộc mới có thể nhận cảm nhận được thần lực, con cẩm lý này nhất định thực nhanh sẽ phát hiện.
Đúng như suy nghĩ của Di Di, con cẩm lý chạy tán loạn trong nước như thể nó đột nhiên trở nên có sức sống, cuối cùng đem ánh mắt tỏa định vào Di Di cùng Gia Thụ bên này.
_____________________________
« Hy vọng mọi người vote cho mình, cảm ơn nhiều ạ »💋
Trong quá trình đọc truyện có gì sai sót, mong các bạn có thể nhắc nhở cmt giúp mình nhé!