• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cua

Truyện chỉ đăng tại [email protected]@ad chính chủ @middleofthesea_419

Ba vòng rồi lại ba vòng người vây quanh lối ra chỗ đấu bán kết, mọi người sôi nổi duỗi dài cổ chú ý kết quả thi đấu.

Khi đồng hồ cát dùng để tính giờ cạn, lối ra cuối cùng cũng từ từ mở ra.

"Tới tới, người Lăng Hư phong ra tới!"

"Mấy sư huynh của ta cũng ra tới!"

Quần chúng vây xem nghị luận sôi nổi, trên mặt mỗi người đều là sự khẩn trương hoặc hưng phấn.

Lục tục từng người đi ra từ nơi đấu bán kết, đến trước mặt chấp pháp trưởng lão lắng nghe dò hỏi. Ở trong đám bọn họ, có người giao được ra một đóa hoa Thất Bảo Lưu Li, nhưng đa phần là tay không mà về.

Có thể giao được hoa Thất Bảo Lưu Li, nếu số lượng hoa ít hơn còn số người còn lại trong tổ, hội chấp pháp trưởng lão sẽ đưa bọn họ tới một sân khác, tiến hành quyết đấu trong tổ.

Yêu cầu tiến hành quyết đấu trong tổ, hơn phân nửa thành viên trong tổ có ý kiến rất lớn đối với việc làm sao phân chia hoa Thất Bảo Lưu Li, ngươi không cho ta, ta không cho ngươi, tình nguyện thông qua tỷ thí quyết định thắng thua. Nếu trong tổ thương lượng tốt làm thế nào phân chia, người tự nguyện từ bỏ trở thành đệ tử nội môn đều sẽ lựa chọn ở trong đốt lên tín hiệu, rời khỏi sân thi đấu, miễn cho phát sinh nhiều vấn đề.

Nhưng cũng có chiêu ít người nghĩ tới.

"Trưởng lão, ta muốn đem cơ hội nhường cho sư tỷ." Có đệ tử nhìn tổ bên cạnh thuận lợi thông qua một vòng này của chấp pháp trưởng lão, không cần tiến hành quyết đấu, ảo não thốt lên, "Ta không muốn quyết đấu với sư tỷ."

Chưởng môn đứng ở bên cạnh giám sát, nghiêm túc nói: "Không được. Các ngươi hợp sức lấy được hoa Thất Bảo Lưu Li, ngươi cũng có một phần công lao. Việc đã đến nước này, không thể tự tiện nhận thua, nếu không đó là không có trách nhiệm đối với chính bản thân ngươi."

Chưởng môn hy vọng sàng chọn ra đệ tử nội môn càng thêm ưu tú, năng lực càng cao, dĩ nhiên không muốn thấy người cam tâm từ bỏ vì tình đồng môn. Ở trong lòng hắn, thi đấu sàng chọn đệ tử nội môn, cần phải không trộn lẫn bất luận cái hơi nước nào.

Hắn hy vọng những đệ tử này có thể ở trong lúc thi đấu đã có thể học được việc hợp tác lẫn nhau, cuối cùng có thể đường đường chính chính cạnh tranh.



Đệ tử kia cùng sư tỷ liếc nhau, không thể nề hà mà đành phải đi quyết đấu.

Còn có một tổ, tám người chỉ lấy được một đóa hoa Thất Bảo Lưu Li, cãi nhau đến đỏ mắt. Sau khi ra khỏi sân thi đấu, ngươi là ai ta cũng bóp chết, vội vàng chạy đi quyết đấu.

Cuối cùng có cái đệ tử tâm thuật bất chính, thấy lợi thế của mình đã mất, dứt khoát xuất kiếm trảm hoa Thất Bảo Lưu Li chia năm xẻ bảy. Mà lúc này những người khác đang chiến đấu dị thường thảm thiết, đã tiến vào giai đoạn gay cấn, căn bản không ai có thể ra tay bảo vệ hoa Thất Bảo Lưu Li.

Đến cuối, người tổ này đều mất đi cơ hội trúng cử đệ tử nội môn.

Mắt thấy mười đóa hoa Thất Bảo Lưu Li đã xuất hiện sáu đóa, một tên đệ tử Càn Khôn phong vây xem nóng nảy: "Đại sư huynh bọn họ đâu? Vì cái gì còn không ra?"

Bọn họ vẫn luôn ở chỗ này chờ, còn không biết người Càn Khôn phong vài phút trước khi thi đấu kết thúc cũng đã bị đào thải, hiện nay đang được đưa về Hồi Xuân đường tiến hành cứu trị. Mà đại sư huynh bọn họ, càng thảm hơn, trực tiếp rơi vào kết cục vừa thất bại vừa chết.

Hồi Xuân đường, mấy cái đệ tử Càn Khôn Phong biết chuyện tức giận muốn chết, đang chửi ầm lên, thậm chí còn quên đưa truyền âm phù tới những đồng môn đang đợi kết quả.

"Đừng có gấp." Có người khuyên hắn, "Không phải người Gió Lốc phong cũng chưa ra tới sao? Chờ một chút, bốn đóa cuối cùng chắc chắn sẽ ở trong tay Càn Khôn phong cùng Gió Lốc phong, hẳn là mỗi phong hai đóa."

Đệ tử kia gật gật đầu, nhưng tổng cảm thấy có chút bất an, nhón chân duỗi dài cổ nhìn. Chỉ thấy vài bóng người dần dần từ nơi xa đến, đi bộ chậm rì rì từ trong sân thi đấu đến hướng lối ra.

Đi ở phía trước chính là hai người Gió Lốc phong, mà hai người theo sát ở phía sau, thuộc về Vô Vi phong.

"Đại sư huynh! Là đại sư huynh bọn họ!" Vốn dĩ không ôm hy vọng gì, nhưng đám Loan Tứ Duy vẫn canh ở lối vào mắt sáng rực lên, kích động đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Mục Ngũ Đồng còn tính lao ra muốn được ký tên, bị sư đệ đứng ở sau nhanh tay ngăn cản lại.

Càng quan trọng là, trên người Mạnh Quân cùng Thẩm Tu Viễn đều không có vết thương gì. Không giống đệ tử nào đó, bị dứt khoát chặt đứt một chân được người đỡ ra. So sánh như vậy đã đủ phán định cao thấp.

Không chờ đến sư huynh nhà mình, ngược lại chờ thấy người không nghĩ sẽ thấy, tên đệ tử Càn Khôn phong kia đã giận tái mặt.

Người Vô Vi phong, thế mà sống sót được tới cuối?

Hai người này tuyệt đối là ở trong sân thi đấu ẩn nấp hai ngày một đêm, vượt được vòng đấu bán kết! Hắn cũng không tin, chỉ bằng hai kẻ bọn họ mà có thể lấy được hoa Thất Bảo Lưu Li? Nếu hắn có tu vi cao hơn đi tham gia thi đấu, khả năng cao không lấy được một đóa!

Nhận lấy hai đóa hoa từ Gió Lốc phong, sau khi cho phép hai người Gió Lốc phong rời khỏi, chấp pháp trưởng lão dời ánh mắt hướng tới hai người Vô Vi phong. Hắn làm theo trình tự, thái độ vô cùng có lệ dò hỏi Mạnh Quân: "Lấy được hoa Thất Bảo Lưu Li không?"

"Lấy được." Mạnh Quân nói. Trưởng lão căn bản không nghĩ tới người Vô Vi phong cũng có thể lấy được hoa Thất Bảo Lưu Li, vì tiết kiệm thời gian, cũng lười nghe Mạnh Quân trả lời. Đôi mắt hắn nhìn về phía khác, thất thần mà phất phất tay, đuổi người đi: "Không lấy được liền đứng ở bên kia đi, đừng cản đường...... Từ từ, ngươi nói cái gì?"

Hắn đẩy đẩy mắt kính, một đóa hoa bảy cánh để tới dưới chóp mũi hắn. Đóa hoa hiện ra màu nửa trong suốt, mỗi cái cánh hoa rực rỡ từng sắc màu khác nhau, đúng là hoa Thất Bảo Lưu Li.

Mạnh Quân mỉm cười, ngữ khí lại dị thường lạnh lẽo nói: "Ta nói, lấy, được."

Sét đánh giữa trời quang!

Mọi người vây xem hít hà một hơi, thổn thức không ngừng bên tai, có người kích động thậm chí nhảy dựng lên: "Cái gì? Bọn họ lấy được?"

"Lấy được thì sao vậy?" Người đáp lời rõ ràng không nghiêm túc nghe, vừa ngoáy lỗ tai vừa nói, "Người Gió Lốc phong lấy được hoa không phải rất bình thường sao?"



"Người Vô Vi phong cũng lấy được!"

"Cái gì?"

Đủ loại tiếng ồn không ngừng bên tai. Người kích động nhất vẫn là đệ tử tới xem kết quả Vô Vi phong thi đấu, bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ tới, ngày này, phong của bọn họ cũng có thể xuất hiện đệ tử nội môn. Chuyện này quả thực có thể gọi là đại sự kiện của Vô Vi phong trong trăm năm qua!

Chấp pháp trưởng lão thu hồi thái độ khinh mạn, cực kỳ cẩn thận mà lại hỏi Thẩm Tu Viễn đứng phía sau một câu: "Chẳng lẽ ngươi cũng lấy được sao?"

"Lấy được."

Mọi người vây xem lại lần nữa cảm thấy sét đánh giữa trời quang ầm ầm ầm bổ vào trên đỉnh đầu bọn họ, Thẩm Tu Viễn cảm thấy bản thân sắp bị ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét nóng rực của mọi người cháy xuyên.

Đây là kết quả của việc đi theo nam chính đánh boss sao? So với cảm giác đứng dưới ánh đèn lúc trước của y, có vẻ cũng không tệ.

Thẩm Tu Viễn lấy hoa Thất Bảo Lưu Li ra từ nhẫn trữ vật, vẻ mặt vốn dĩ thanh lãnh lại bỗng nhiên thay đổi.

Đóa hoa Thất Bảo Lưu Li trong tay y, hoa bảy cánh chỉ còn lại sáu.

Thấy thế, sắc mặt Mạnh Quân cũng trầm xuống.

Tất nhiên là do đệ tử Càn Khôn phong kia giở trò quỷ. Lúc ấy đối phương nhìn như ám toán chính Thẩm Tu Viễn, nhưng kỳ thật ý của Tuý Ông không phải ở rượu (1), thứ chính xác nhắm vào là hoa Thất Bảo Lưu Li trong tay Thẩm Tu Viễn!

(1): ý không ở lời.

Hiện tại tổ bọn họ còn thừa hai người, lại chỉ lấy được một đóa hoa Thất Bảo Lưu Li toàn vẹn. Dựa theo quy tắc thi đấu, bọn họ cần phải thông qua quyết đấu để quyết định đóa hoa này thuộc về ai.

Cho dù đóa thứ hai được lấy ra chỉ có sáu cánh, chấp pháp trưởng lão cũng không dám lại xem nhẹ hai người.

Hắn khó xử nói: "Tuy rằng các ngươi lấy được hai đóa hoa, nhưng trong đó có một đóa không hoàn hảo, chỉ có thể tính một đóa. Các ngươi còn cần quyết ra thắng bại, cùng ta đi đấu trường đi."

【 Cảnh cáo! Nếu nam chính không thể thông qua đấu bán kết, cốt truyện tuyến chính sẽ sụp đổ, ký chủ sẽ trực tiếp mất đi cơ hội trọng sinh! Xét thấy như này, kích phát nhiệm vụ cưỡng chế "Nguy cơ đấu bán kết", xin chọn một cái trong ba lựa chọn dưới đây: 】

A. Chủ động nhận thua. Khả năng dẫn tới trừng phạt OOC nghiêm trọng, cũng đạt được "Chưởng môn phẫn nộ"; B. Dùng hết toàn lực quyết đấu với nam chủ. Không thể đoán trước thắng bại, giá trị thù hận của nam chính +100, ký chủ cùng nam chính khả năng cao sẽ rơi vào trạng thái "Trọng thương", cũng dẫn tới cốt truyện kế tiếp ở Bạch Lộ Thành phải chịu ảnh hưởng; C. Phóng thủy (2) trong lúc quyết đấu. Khả năng dẫn tới trừng phạt OOC độ vừa, dự tính giá trị thù hận của nam chính tăng tới <50, nhưng khả năng tồn tại nguy hiểm khác mà nguyên tác chưa đề cập. 】

(2): "放水" Cố tình thua đối thủ trong trận đấu

Lòng bàn tay Thẩm Tu Viễn đổ mồ hôi, sau một lúc bình tĩnh tự hỏi, nhanh chóng ra kết luận: 【 Ta chọn C. 】

Là do chiều dài cốt roi của y không đủ, bởi vậy không thể trói buộc tay của người cuối cùng, dẫn tới việc hoa Thất Bảo Lưu Li bị hủy một cánh. Trách nhiệm ở y, dù không phải vì cốt truyện, y cũng sẽ đảm bảo nam chính thuận lợi thông qua đấu bán kết.

Bởi vậy, y cần phải thuận lý thành chương mà đào thải chính mình khi quyết đấu trong tổ.

Lựa chọn A "Trừng phạt OOC nghiêm trọng" và "Chưởng môn phẫn nộ", chỉ một cái cũng đủ y uống một hồ (3), càng miễn bàn tới khả năng đồng thời trúng được hai cái. Chưởng môn là boss lớn nhất Thiên Linh Sơn, nếu đắc tội hắn, tất nhiên không có kết cục tốt.



(3): không rõ có phải tác giả biến tấu từ "喝一壶" (uống một bình) hay không, từ đó có nghĩa là "đủ để có một bài học nhớ đời" (tạm hiểu là vậy).

Lựa chọn B, nếu y dùng toàn lực ứng phó rồi thắng nam chính, nam chính sẽ không thể thông qua đấu bán kết, nhiệm vụ liền trực tiếp thất bại. Cho dù nam chính có thể thắng được y, giá trị thù hận +100, nỗ lực hạ thấp giá trị thù hận lúc trước của y cơ bản là uổng phí. Lại suy xét đến khả năng khiến cho nam chủ rơi vào trạng thái trọng thương, ảnh hưởng cốt truyện tiếp theo, y cũng không thể chọn B.

Mà lựa chọn C, ngoại trừ "nguy hiểm nguyên tác chưa đề cập đến", có vẻ cũng không khó có thể tiếp thu đến vậy.

Chấp pháp trưởng lão dẫn dắt hai người đi vào đấu trường, chung quanh có mấy tổ đang tiến hành tỷ thí. Mạnh Quân đi ở phía trước, một thân áo xanh, dẫn đầu nhảy đến trên đài so đấu, một tay cầm kiếm, bình tĩnh mà nói với Thẩm Tu Viễn: "Đại sư huynh, mời."

Tuy rằng Mạnh Quân chưa bao giờ tới đài so đấu ở chủ phong, nhưng đài so đấu của Thiên Linh Sơn đều có kết cấu tương tự, vậy nên hắn cảm thấy có vài phần quen thuộc.

Hắn nhíu nhíu mày, nhớ tới thời điểm khi trước ở Vô Vi phong, hắn cùng Thẩm Tu Viễn cũng từng có một lần so đấu qua, nhưng bởi vì dang đấu thì bị sư phụ đánh gãy, cuối cùng chưa phân được thắng bại.

Lúc ấy Thẩm Tu Viễn với hắn mà nói, vẫn là một tồn tại không thể vượt qua. Mà hiện giờ, tu vi chênh lệch giữa bọn họ, sớm đã không còn như ngày xưa nữa. Cảnh vật đổi dời, Thẩm Tu Viễn cũng nên vì chuyện "giáo huấn" hắn lúc trước, trả giá một ít đại giới.

Ánh mắt Mạnh Quân không còn sự bình đạm khi ở chung dưới vách núi tối hôm qua nữa, mà trở nên hết sức lãnh khốc và sắc bén.


Lúc trước hợp tác với đối phương, cùng lắm là vì thông qua đấu bán kết, bị bắt ký huyết khế mà thôi, còn cho đối phương cá nướng là vì trả hết cho cuốn sách 《 Thất tinh tia chớp tiên 》kia. Quan hệ giữa hắn cùng Thẩm Tu Viễn vốn là quyết đấu không chết không ngừng.


Thẩm Tu Viễn nắm cốt roi, mặt vô cảm, đi lên từng bước một. Gió thổi tung quần áo y, trung hoà một chút khí chất cao lãnh, thậm chí trở nên có chút nhu hòa. Mà đỉnh cốt roi đối phương cầm trong tay, có thể thấy được thiếu một đoạn.


Mũi kiếm Mạnh Quân vốn dĩ hướng về phía đối phương, chậm rãi giảm xuống vài tấc.


【Giá trị thù hận của nam chính -1, giá trị thù hận hiện tại: 49】


Dù cho thái độ của đối phương đối với hắn gần đây có chút sửa đổi, nhưng trở thành đệ tử nội môn với hắn mà nói trọng yếu phi thường (4). Sự tình liên quan tới kế hoạch lớn báo thù cho tộc Thanh Long, hắn sẽ không thủ hạ lưu tình.


(4): vô cùng quan trọng


Hắn tin tưởng Thẩm Tu Viễn không có khả năng không muốn trở thành đệ tử nội môn. Như vậy lần tỷ thí này, bọn họ liền dựa vào bản lĩnh thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK