• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, ánh sáng trong rừng đã lờ mờ, ngọn lửa trong rừng hiện tại cũng lờ mờ, tiếng cành củi phát ra trong đống lửa kêu lách tách, chỉ có ánh lửa loang lổ, thưa thớt xuyên qua cành lá chiếu ra nơi xa, làm cho khu rừng thêm phần im ắng lạ thường.

Lúc bấy giờ, Huỳnh Vân cũng từ sự kinh ngạc vừa rồi phục hồi lại, thở dài một hơi, có chút cảm thán nói:

- Haiii… không nghĩ tới lúc đó lại xảy ra chuyện như vậy!

Lương Thành cũng cảm thấy có chút cảm thán, lúc chuyện đó xảy ra, hắn cũng đang tu luyện ở gần đó, cho nên hắn cũng bị ảnh hưởng một chút. Cũng cảm thấy loại lực lượng đó không phải là thứ mà người bình thường có thể chống lại được.

Hắn cũng thở dài:

- Haiii… Mấy chuyện như vậy ai mà biết trước được chứ? Nhưng nó đã xảy ra rồi, sự việc này cũng đã qua, chúng ta hãy nhanh chóng quên nó đi.

Huỳnh Vân cũng đồng ý với lời nói của Lương Thành, vì vậy nàng gật đầu nói:

- Đúng vậy, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta cũng không thể làm gì được, hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng, nghĩ nhiều còn có thể bị ám ảnh, tương lai sẽ bất lợi cho việc tu luyện, như vậy thì mất nhiều hơn được.

- Ừ, ngươi nói không sai, nghĩ nhiều cũng vô dụng, cho nên bây giờ hãy nghĩ xem bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào mới đúng!

Hai người gần như đã đạt được nhất trí, khi Huỳnh Vân nói đến chuyện này sẽ có ảnh hưởng gì, Lương Thành cũng đồng ý với quan điểm của Huỳnh Vân.



Lúc này, cả hai người mới quay lại lời nói trước đó.

Lương Thành mới chợt nhìn về phía Huỳnh Vân, Huỳnh Vân tựa hồ cảm giác được người này đang nhìn mình, nàng theo bản năng cũng nhìn lại hắn. Nhưng chỉ thấy mặt hắn cười ngu ngu hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm nào khác, Huỳnh Vân cũng nở nụ cười. Vậy là hai người nhìn nhau cười.

Lương Thành dùng ánh mắt tha thiết và nụ cười chân thành nói với Huỳnh Vân:

- Ha ha, không ngờ hai chúng ta bất tri bất giác lại nói chuyện lâu như vậy rồi. Ta nói này nhé, ta cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, hơn nữa tuổi cũng xấp xỉ, chi bằng chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi? Ngươi nghĩ như thế nào?

Còn Huỳnh Vân, vừa nghe câu nói đầu tiên của Lương Thành thì cũng cảm thấy đúng là hai người đã vô tình nói chuyện một hồi lâu mà không hay biết, nàng cũng cảm thấy hai người nói rất hợp. Nhưng khi nghe câu nói cuối cùng của Lương Thành, thì nàng liền sửng sốt:

- Kết nghĩa…. Huynh… huynh đệ?

- Đúng vậy? Ta là một tán tu độc lai độc vãng, không có thân thuộc họ hàng, khó khăn lắm mới có thể có người nói chuyện hợp ý ta như vậy. Cho nên, ta rất muốn kết nghĩa huynh đệ với ngươi.

Huỳnh Vân có thể nhìn thấy sự chân thành tha thiết và khao khát tình bạn đang bùng cháy trong ánh mắt Lương Thành. Nhưng nàng là con gái nha, có kết bái thì cũng là kết bái huynh muội, chứ sao có thể làm huynh đệ được. Chỉ là nàng cũng không dám tiết lộ thân phận của mình, nam nữ dù sao cũng khác biệt.

Nhìn thấy sự do dự của Huỳnh Vân, Lương Thành nghĩ chẳng lẽ là Huỳnh Vân còn hoài nghi mình, trong mắt cũng thoáng qua một tia buồn bã và mất mát. Huỳnh Vân bắt được tia buồn bã mất mát đó, trong lòng cũng không nỡ. Tri âm dễ kiếm tri kỷ khó tìm, đâu phải dễ dàng tìm được người hợp ý với mình đâu. Thôi kệ, kết thì kết, sau này bất quá từ huynh đệ thành huynh muội thôi. Nàng nghĩ, chắc là hắn cũng sẽ không trách nàng đâu.

Nghĩ vậy, trong lòng Huỳnh Vân cũng thả lỏng, nàng mỉm cười gật đầu:

- Được, Huỳnh Vân ta sẽ kết giao với ngươi.

Lương Thành nghe vậy mừng khôn xiết, lập tức lên tiếng:

- Được, từ hôm nay trở đi, ta và ngươi sẽ là huynh đệ tốt, sống chết có nhau, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.

Sau đó vươn bàn tay rắn chắc ra, trong lòng nhiệt huyết sôi trào. Nhìn ánh mắt cháy bỏng của Lương Thành và bàn tay đang vươn ra kia. Huỳnh Vân không còn cách nào khác, đành phải đưa bàn tay non nớt bé nhỏ của mình lên, đặt vào lòng bàn tay Lương Thành. Lương Thành lập tức nắm mạnh. Thế là tay hai người nắm chặt cùng nhau.

- Rất tốt. Ha ha, huynh đệ sống chết có nhau, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Không ngờ Lương Thành ta cũng có thể tìm được một huynh đệ tốt. Hay lắm, tuổi của ta trông có vẻ lớn hơn ngươi, vậy ta sẽ làm đại ca. Ngươi cứ gọi ta Kinh ca là được. Còn ta sẽ gọi ngươi là Vân đệ nhé!



- Được, Kinh ca!

- Ha ha, tốt, Vân đệ!

Hai người nhìn nhau, tình bạn rực lửa tràn đầy phấn khích.

Trăng đêm nay vốn bị mây đen che phủ, nhưng vào lúc này cũng lộ ra, như thể đang chứng kiến ​​tình bạn giữa hai người.

Gió đung đưa những ngọn cây cao phát ra tiếng sột soạt rất chậm. Dường như cây cối cũng giống như những áng mây đang di chuyển trên trời, phụ trợ thêm cho màn đêm yên tĩnh.

Nhưng lúc này đối với hai người, lại khác.

Hai người bây giờ cũng nới lỏng ra nắm tay, Huỳnh Vân nhìn về phía Lương Thành, đột nhiên nói:

- Phải rồi, Kinh ca, huynh cũng tu luyện ở gần đây sao?

Trước đó Huỳnh Vân đã có thắc mắc này.

Lương Thành nghe thấy câu hỏi này, đầu tiên là mỉm cười, sau đó cười lớn nói:

- Ha ha… Ta đương nhiên không ở chỗ này tu luyện. Huynh đệ, đệ may mắn đấy, huynh nói cho đệ biết….

Chỉ thấy Lương Thành đang nói chuyện, lập tức ghé đầu vào bên tai trái của Huỳnh Vân, mấp máy môi.

Và sau một lúc.

- Cái gì? Huyệt động nơi cường giả Huyền Đan Cảnh tọa hóa.



Sắc mặt Huỳnh Vân đột nhiên biến đổi, vẻ mặt kinh ngạc kêu lên.

- Ai, này này này, đệ nhỏ giọng một chút, đừng kích động, cẩn thận trên cây có lỗ tai!

Lương Thành thấy Huỳnh Vân hét lên, hiển nhiên cũng sửng sốt, hắn không ngờ phản ứng của nàng lại lớn như vậy. Mặc dù trước đó hắn cũng rất ngạc nhiên khi nghe được điều này, nhưng cũng không lớn bằng phản ứng của Huỳnh Vân. Nên ngay lập tức, vội vàng bảo Huỳnh Vân nhỏ giọng lại.


Lúc này, Huỳnh Vân cũng từ trong kinh ngạc vừa rồi bừng tỉnh lại. Trước đó khi nghe Lương Thành nói, hắn phát hiện được nơi tọa hóa của một vị cường giả Huyền Đan Cảnh, chuyện này đúng là làm cho nàng kinh ngạc. Dù sao ở Hoàng triều Đại Phong, cường giả Huyền Đan Cảnh cũng có thể xem là đứng đầu cường giả. Trước kia cha của nàng cũng là cường giả Huyền Đan Cảnh, nhưng khi đó nàng còn nhỏ, không biết Huyền Đan Cảnh có ý nghĩa gì, nhưng hiện tại nàng đã hiểu được, Huyền Đan Cảnh có ý nghĩa gì, cho nên mới kinh ngạc như thế.


Nghĩ đến nơi mà cường giả Huyền Đan Cảnh tọa hóa, nơi đó nhất định phải có bảo vật, cho dù là đồ mà cường giả cho là rác rưởi, nhưng đối với hai người họ hiện tại mà nói cũng là thứ tốt.


Huỳnh Vân từ cảm xúc vừa rồi chậm rãi quay đầu lại, lập tức thắc mắc hỏi:


- Kinh ca, huynh làm sao có được tin tức nơi cường giả Huyền Đan Cảnh tọa hóa?


Nghe được câu hỏi của Huỳnh Vân, Lương Thành lập tức cười đáp:


- Ha ha, cái này đệ không biết đâu, Kinh ca của đệ rất may mắn đấy! Ta chỉ nhớ rõ lúc ấy trong rừng có một người hấp hối nằm trên tảng đá, trong tay cầm một bản đồ, trên đó ghi lại nơi cường giả Huyền Đan Cảnh tọa hóa. Người sắp chết đó cũng biết mình vĩnh viễn không có cơ hội lấy được bảo vật của cường giả, lúc hắn sắp chết, ta tình cờ đi ngang qua đó, phát hiện được hắn. Vì vậy, người sắp chết đó đưa cho ta tấm bản đồ, nói cho ta biết vị trí của cường giả tọa hóa trên bản đồ. Ha ha, ta cũng không ngờ lại có chuyện tốt như vậy.


Huỳnh Vân nghe xong cũng sửng sốt, không ngờ Lương Thành vận khí ngon như vậy, lại gặp được chuyện tốt như thế, không thể không nói vận may của hắn gần như là nghịch thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK