Mục lục
Thánh Thể Bất Phàm - Diệp Phong (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18: Diệp Phong đánh tới rồi!
Trần Hà giải thích: “Không phải trước đây nhà họ Tô chúng ta đã hợp tác với nhà họ Vương sao? Cha con đã ký với bọn họ một đơn đặt hàng trị giá 300 triệu tệ. Bây giờ nhà họ Vương rất tức giận, lấy đơn hàng này làm cái cớ để cắt chuỗi vốn của nhà chúng ta!
“Nhà họ Vương con nói, cha ngươi sẽ bị ngồi tù cả đời!”
Trần Hà vừa nói vừa khóc.
“Cha con bị bắt vào tù rồi sao? Sức khoẻ ông ấy còn chưa hồi phục!”
Tô Khuynh Thành sau khi nghe những lời Trân Hà nói lập tức trở nên căng thẳng.
“Mẹ, báy giờ chúng ta nên làm gì?”
Trần Hà nói: “Chỉ có một biện pháp, con ngoan ngoãn cưới Vương Dương, nhà họ Vương mới bằng lòng thả cha con ra!”
Tô Khuynh Thành kiên quyết từ chối: “Con không cưới Vương Dương đâu!”
“Khuynh Thành, cả đời mẹ chưa từng cầu xin ai. Hôm nay mẹ cầu xin con hãy cứu cha con. Sức khỏe ông ấy không tốt, ở trong tù e là không trụ nối ba ngày, không có cha con, sao mẹ có thể sổng nối đây?
Tô Khuynh Thành có chút xót xa: “Mẹ, mẹ đừng làm như vậy, không còn cách nào khác sao?”
“Cách thì vẫn có, nhà họ Vương muốn 300 triệu, cho bọn họ 300 triệu, cha con sẽ được tha. Nhưng nhà họ Tô chúng ta lấy đâu ra 300 triệu? Đừng nói 300 triệu, bây giờ chúng ta không có nối ba vạn.”
Toàn bộ tài sản của nhà họ Tô đã bị ngân hàng đóng băng.
“Vậy thì nên làm gì đây?” Tô Khuynh Thành bối rối.
“Chuyện này thì dễ thôi.”
Khi Tô Khuynh Thành vẫn chưa biết nên làm như thế nào thì Diệp Phong đột nhiên lên tiếng.
Hai mắt cô sáng lên, hỏi Diệp Phong: “Anh Phong, anh có cách gì sao?”
“Đúng vậy, không phải nhà họ Vương muốn 300 triệu sao?”
Giọng điệu của Diệp Phong bình tĩnh, nhẹ nhàng.
“Anh có thể đưa cho nhà họ Vương 300 triệu sao?” Tô Khuynh Thành không thể tin hỏi.
“Đương nhiên chỉ có 300 triệu, tôi có thể đưa.”
Tô Khuynh Thành nghe Diệp Phong nói vậy liền gật gật đầu. Hắn chính là chủ nhân Hồ Tâm Cư, Hồ Tâm Cư này 1 tỷ cũng không thế mua được, có lẽ, 300 triệu này đổi với Diệp Phong cũng không khó.
“Anh Phong, cảm ơn anh.” Tô Khuynh Thành hưng phấn ôm lấy Diệp Phong.
Diệp Phong cười nhạt: “Có điều…”
Hắn lạnh lùng nói: “Tôi không nói sẽ đưa 300 triệu này cho nhà họ Vương.”
Tô Khuynh Thành có chút giật mình, không hiếu Diệp Phong muốn làm gì.
Diệp Phong vổ vổ vai Tô Khuynh Thành, an ủi nói: “Em về nhà chờ trước đi, nhiều nhất là nửa tiếng nữa cha em sẽ về nhà an toàn.”
“Anh Phong?”
“vẫn không tin tôi sao?”
“Không có.” Tô Khuynh Thành ngoan ngoãn lắc đầu: “Anh Phong, em đang đợi tin tức tốt từ anh.”
Sau khi Tô Khuynh Thành rời đi, Diệp Phong liền gọi điện thoại:
“Truy Mệnh, Tô Kiến Nghiệp bị bắt vào tù rồi. Tim người thả ông ta ra và đưa ông ta về nhà.”
“Rõ, lão đại!”
Tại nhà họ Vương.
“Cha, vẫn là cha cao minh, sao con không nghĩ ra chiêu này?”
Vương Dương vừa tâng bốc Vương Thiên Bá vừa rót trà cho ông ta.
Vương Thiên Bá cười ha ha nói: “Phải nói là, Dương Nhi, con còn quá trẻ.”
“Lăn lộn trên giang hồ, con phải học cách sử dụng bộ não của mình!”
“Cha, cha nói đúng!”
Vương Dương càng nghĩ càng thấy thoải mái: “Nhà họ Tô chỉ có hai cách đế cứu Tô Kiến Nghiệp!”
“Hoặc là đưa cho chúng ta 300 triệu, hoặc là gả Tô Khuynh Thành cho con!”
“Mà bây giờ nhà họ Tô không thế có đủ 300 triệu cho nên Tô Khuynh Thành đành phải ngoan ngoãn gả tới đây!”
“Cao minh, quả thực cao minh!” Vương Dương không khỏi giơ ngón tay cái lên.
Vương Thiên Bá vuốt râu nói: “Anh cả con sắp về đến nhà rồi. Chỉ cần chúng ta xử lý được tên điên Diệp Phong đó, nhà họ Vương chúng ta lại có thể vạn sự đại cát!”
“Hôm nay anh cả về rồi sao? Trời giúp chúng ta rồi! Đến lúc đó con nhất định phải kính anh cả một ly!”
Đột nhiên vào lúc này!
“A!” Một tiếng hét chói tai vang lên từ ngoài cổng nhà họ Vương.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mặt Vương Thiên Bá biến sắc, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa.
“Gia chủ, không hay rồi, Diệp Phong đánh tới đây rồi!”
Vương Thiên Bá vừa đứng dậy khỏi ghế, đã nhìn thấy một người đàn ông đầy máu đang lảo đảo bước vào đại sảnh.
“Cái gì? Diệp Phong đánh tới?”
Vương Thiên Bá giật mình, vội vàng đặt chén trà trong tay xuống.
“Mau kêu người ngăn hắn lại!”
“Không thể ngăn được, thấy người là hắn giết, tất cả anh em đều đã bị giết hết rồi!”
Hắn ta còn chưa nói xong, một cây kim bạc từ phía sau người bắn ra, người nhà họ Vương đó còn chưa kịp hét lên đã ngã xuống đất mà chết!
Ngay sau đó, nhìn thấy một bóng người cao lớn từ ngoài cửa chậm rãi bước vào đại sảnh, sắc mặt lạnh lùng, toàn thân toát ra khí tức đáng sợ!
Người tới không ai khác chính là Diệp Phong!
“Ôi mẹ ơi!”
Vừa nhìn thấy Diệp Phong, Vương Dương sợ hãi nhảy ra khỏi ghế sofa.
Hắn ta chỉ vào Diệp Phong rồi nói với giọng điệu run rấy: “Mày… tại sao mày lại đến đây?”
“Tới giết mày.” Diệp Phong cười lạnh, giọng điệu khiến người ta rùng mình!
“Giết tao ư?”
Vương Dương nghe xong toàn thân run rẩy, hoảng sợ lùi lại một bước, núp sau ghế sofa, nghiêng đầu nói với Diệp Phong:
“Mày… mày đừng tới đây, tao không chọc tức mày, sao mày lại muốn giết tao?”
Diệp Phong không muốn nhiều lời với hắn ta, lập tức xuất hiện bên cạnh Vương Dương, hắn giơ chân đá Vương Dương một cái, hắn ta bay ra xa mấy mét, rơi vào góc tường.
Với cảnh tượng bất ngờ này, không ai trong nhà họ Vương bao gồm Vương Thiên Bá kịp phản ứng lại.
“A!”
Khi bọn họ kịp phản ứng thì phát hiện Vương Dương đang quỳ ở góc tường, ôm bụng kêu la đau đớn, sau đó vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, run rẩy không ngừng!
“Đừng mơ làm con trai tao bị thương!”
Vương Thiên Bá thấy thế, liền hét lớn, triệu tập mười mấy thuộc hạ cùng công kích Diệp Phong!
“Nhãi nhép.”
Ánh mắt Diệp Phong lạnh lùng, phát ra một cỗ uy áp đáng sợ, giống như ma thần bò ra từ núi xác biển máu, khiến người ta nao núng, thậm chí không khỏi muốn bỏ chạy!
Bụp!
Diệp Phong đánh ra một quyền, cuồng phong nố tung, hơn chục tên côn đ’ô nhà họ Vương bị nắm đấm của Diệp Phong xuyên qua như xiên thịt cừu, cùng nhau bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống sân!
Máu chảy khắp mặt đất, cảnh tượng kinh hãi, nhìn mà phát hoảng!
“Mày… Mày còn dám giết nhiều cao thủ của nhà họ Vương như vậy!”
Hai chân Vương Thiên Bá run rẩy, sợ hãi không thôi!
Sức mạnh của Diệp Phong vượt quá lẽ thường!
“Không được sao? Chúng mày được phép tác oai tác quái, ức hiếp người khác, tao không được phép ức hiếp chúng mày sao?” Diệp Phong cười nhạt nói.
Liên quan đến việc làm xấu xa của nhà họ Vương, Diệp Phong ra lệnh cho người điều tra, bọn vô lại nhà họ Vương đã làm đủ mọi việc xấu như tống tiền, bắt cóc, ép con gái làm mại dâm, cướp đoạt phụ nữ.
Bách tính vô tội vị bọn côn đồ nhà họ Vương ức hiếp không có đến một ngàn thì cũng phải tám trăm, quan trọng nhất là nhà họ Vương quyền thế đến mức ngay cả nơi họ muốn đòi công lý cũng không có.
Diệp Phong lạnh lùng nói: “Còn nữa, không phải cha con nhà họ Vương các người dùng hợp đồng làm ăn để lừa nhà họ Tô 300 triệu sao?”
Vương Dương nghiến răng nghiến lợi, bất mãn nói: “300 triệu kia vốn là nhà họ Tô nợ bọn tao!”
“Vậy sao?” Diệp Phong cười lắc đầu: “Không sao, nhà họ Tô nợ các người 300 triệu, tao giúp bọn họ trả!”
Vương Dương chỉ vào Diệp Phong quát: “Ba trăm triệu nói thì dễ, mày lấy gì để trả!? Đồ nghèo kiết xác!”
Bụp!
Vương Dương còn chưa nói xong, từ góc tường truyền đến một âm thanh như bóp nghẹt, Diệp Phong ấn mạnh đầu Vương Dương xuống đất, vẻ mặt giễu cợt nói:
“Lấy mạng của mày để trả, có đủ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK