*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Lê nhìn nam tử ngồi xổm che đầu, thân mình run rẩy, lại lần nữa giơ cục đá lên cao: “Ngươi…. ngươi…. ngươi là ai? Đang ban ngày ban mặt ngươi muốn làm gì?”
Nam tử ngẩng đầu, biểu tình có chút thống khổ, lại có chút bất đắc dĩ: “A Lê, là ta……”
Chu Lê tập trung nhìn vào: “Tam thúc?” Nhanh chóng ném cục đá trong tay, đỡ người dậy
“Sao lại là thúc a, ta còn tưởng rằng là……” Chu Lê chưa nói xong, “Thế nào, có phải ta đánh thúc bị thương rồi không?”
Thẩm Việt xoa xoa đầu, buông tay nhìn lại, trên bàn tay thế nhưng có một chút máu
Chu Lê khẩn trương lên: “Chết rồi, đổ máu rồi! Làm sao bây giờ đây?”
Thẩm Việt thấy nàng mở to mắt vội vàng nhìn chằm chằm miệng vết thương của mình, cười an ủi nói: “Không đáng ngại, vết thương nhỏ thôi, ngươi có được bao nhiêu sức lực đâu, cũng chỉ trầy da chút xíu thôi.”
Chu Lê không cho rằng như vậy, nàng từ trong lòng ngực móc ra một chiếc khăn tay: “Ta giúp thúc băng bó một chút trước đi, chờ lát nữa tới huyện thành rồi chúng ta lại đi y quán.” Nói, liền duỗi tay giúp hắn băng bó.
Nhưng thân mình nàng chỉ mới cao đến bả vai Thẩm Việt, nàng nhón chân đều với không tới.
Thẩm Việt rũ mắt nhìn cô nương gần mình trong gang tấc, nhón nhón mũi chân, đột nhiên bật cười, tiếp theo ngồi xổm người xuống
Chu Lê đoán chừng hắn đang cười nhạo chiều cao của mình, sắc mặt đỏ hồng, tiếp tục băng bó cho hắn
Nàng vốn đang đứng trước người hắn, nhưng giờ phút này tạo hình của hai người bọn họ, làm trong nháy mắt nàng nghĩ đến lúc rửa tay tại hậu viện nhà viện trưởng, đột nhiên sinh ra xấu hổ, nàng vội lui ra phía sau hắn
Lúc này bốn bề yên tĩnh, chỉ có gió thổi lá cây phát ra tiếng sột sột soạt soạt. Thẩm Việt cảm thụ được xúc cảm rất nhỏ từ đỉnh đầu truyền đến, không biết vì sao tâm thần có chút nhộn nhạo.
Hắn nghĩ, không chừng bị đánh đến có chút mụ mị đầu óc thật rồi!
Chu Lê thừa dịp lúc băng bó, trộm vén tóc lên xem miệng vết thương một chút, một vệt máu hồng ẩn trong mớ tóc đen, tuy nói không chảy máu ào ạt, nhưng lại không biết sâu mấy phần, làm người ta nhìn cảm thấy ghê người.
Có lẽ đúng như Thẩm Việt lời nói, sức lực nàng không lớn, đánh xuống cũng không tính nghiêm trọng, nhưng mặc dù vậy, hẳn là cũng rất đau
Cái mũi nàng bỗng nhiên đau xót, hốc mắt nóng lên, trong mắt liền nổi lên một tầng hơi nước.
“Thực xin lỗi tam thúc.” Nàng băng bó vết thương cho hắn xong, gục đầu xuống tự trách nói.
Thẩm Việt đứng lên, cười nói: “Không quan hệ, không đau.” Nói xong, liền phát hiện cô nương trước mặt không thích hợp lắm
Tựa hồ là…… Khóc?
“A Lê?”
Chu Lê nghiêng người đi về phía trước, rất sợ bị Thẩm Việt nhìn ra manh mối nào: “Đợi lát nữa vào thành chúng ta đi mua thuốc trước.”
Thẩm Việt đuổi theo, nhìn nàng tìm tòi nghiên cứu, chỉ thấy mặt mày nàng nhiễm nước, chóp mũi cũng có chút hồng. Biết nàng bởi vì tự trách, vội nói: “Trách ta không tốt, nếu không phải ta núp ở phía sau, cũng sẽ không dọa ngươi thành như vậy.”
Chu Lê cũng không thể hiểu được hành vi này của hắn, liền hỏi: “Tam thúc vì sao phải trốn a?”
Đầu óc Thẩm Việt căng thẳng, nhiều năm qua học nhiều sách như vậy nhưng đầu óc hắn cũng chưa căng thẳng như vậy, thật không biết nên trả lời như thế nào, hắn khó xử nhéo nắm tay: “Bởi vì, bởi vì……”
Chu Lê thấy hắn khó xử, bỗng nhiên ngộ ra: “Nga, ta đã biết, tam thúc không cần phải nói.”
Nàng đã biết, tam thúc trên đường vào thành nhìn thấy mình, vì tị hiềm, cho nên không trực tiếp đi lên chào hỏi.
Đồng hành cùng một quả phụ, nếu bị người quen nhìn thấy, có lý cũng nói không rõ được. Nàng nhớ tới một lần nọ đi đến nhà viện trưởng ăn cơm, trời đã tối như vậy, hắn cũng không cùng nàng về thôn. Nàng đột nhiên nghĩ đến, ở trong lòng tam thúc, có phải cũng có chút để ý đến thân phận của nàng hay không, thậm chí là…… Ghét bỏ.
Nhưng nghĩ lại, tam thúc giúp đỡ nàng nhiều lần như vậy, nàng sao có thể lấy lòng tiểu nhân suy đoán tam thúc như vậy được? Có lẽ người đọc sách càng có nhiều băn khoăn, tam thúc làm như vậy chẳng phải cũng là vì thanh danh nàng sao? Đạo lý nàng đều hiểu, lại không biết vì sao, trong lòng lại sinh ra một chút ủy khuất. Thế cho nên hơi nước trong mắt thật lâu cũng không có tan
Thẩm Việt bối rối, A Lê biết cái gì? Thấy người vẫn luôn rũ đầu không biết suy nghĩ cái gì, sợ nàng tự trách quá độ, dứt khoát sải bước đứng trước người nàng
Chu Lê kinh ngạc ngẩng đầu, một đôi mắt hạnh ửng đỏ đâm thẳng vào mắt Thẩm Việt, nam tử nào đó đầu nóng lên, theo bản năng nâng ống tay áo lên lau lau khóe mắt nàng
Nhưng giây lát sau, hai người đều sửng sốt. Nam tử giật mình thu hồi tay.
“Tam thúc, thúc lần này vào thành là muốn mua đồ gì sao?” Vì tránh cho hai người xấu hổ, Chu Lê vội tìm đề tài chuyển hướng. Dư quang liếc liếc nơi khác trong rừng cây, chỉ mong không người quen nào nhìn thấy mới đỡ. Nếu không bọn họ thật là có miệng cũng nói không rõ.
“Ta mua chút giấy và bút mực.” Thẩm Việt cũng phát hiện hành vi của mình đường đột, rồi lại không biết làm sao mở miệng giải thích, cho dù có mở miệng hắn cũng không biết giải thích thế nào. Rốt cuộc hành vi vừa rồi kia, hắn cũng không biết vì sao
“Vậy chúng ta không cùng đường, văn phòng tứ bảo nghe nói ở chợ phía tây, vài thứ ta muốn mua ở chợ phía đông, hai hướng khác nhau.” Chu Lê nghĩ, vừa lúc vào thành cũng chia đường
“Hả? Không chung đường?” Thẩm Việt dừng một chút, lại nói, “Ta cũng phải đi chợ phía Đông, Ngư nương nhờ ta mua giúp nàng cây trâm trở về.”
Chu Lê nhìn nhìn hắn, không nói cái gì nữa.
Hai người đi gần một canh giờ mới vào huyện thành. Chu Lê lần đầu tới, nhìn cái gì cũng mới mẻ, không bao lâu liền đã quên vụ ở rừng cây
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Nơi này quả nhiên náo nhiệt hơn Cam Thủy trấn của bọn họ rất nhiều, cửa hàng dọc phố cũng càng nhiều, đồ bán cũng càng phong phú, trên đường người đi đường càng là chen vai sát cánh.
“Tam thúc, bên kia có một cái y quán, chúng ta đi mua chút thuốc đi.”
“Ờ”
Hai người cùng đi vào trong y quán, nhờ đại phu hỗ trợ nhìn vết thương trên đầu Thẩm Việt, đại phu nói vấn đề không lớn, miệng vết thương cũng không phải rất sâu, bôi thuốc bột, một lần nữa băng bó lại một chút, Chu Lê rốt cuộc cũng yên tâm
Hai người từ y quán ra ngoài, lập tức đi về chợ phía đông bên kia
Vừa đến cửa chợ phía đông, liền thấy một nhà bán trang sức khá lớn, Chu Lê chỉ vào cửa hàng kia nói: “Tam thúc, nơi đó có bán cây trâm.”
Thẩm Việt nơi nào muốn mua cây trâm nào, bất quá chỉ là món đồ hắn chợt nhớ ra có bán ở chợ phía Đông thôi
Nhưng lời nói đã nói ra khỏi miệng, diễn thì dù sao cũng phải diễn trọn bộ.
“Được, chúng ta vào xem.”
Hai người đi vào trong tiệm, liền có tiểu nhị đi đón, tiểu nhị mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhận ra Chu Lê là cô nương, cười hì hì nói: “Nhị vị muốn mua cái gì?”
Thẩm Việt nói: “Cây trâm.”
Tiểu nhị lập tức dẫn bọn họ đến trước quầy bày cây trâm: “Tiểu nương tử nhìn xem, món này có vừa ý không?”
Chu Lê kinh ngạc, nhìn tiểu nhị, chỉ thấy bộ dạng tiểu nhị như đã định liệu trước, ngay sau đó đỏ mặt: “Ngươi nhìn ra được……”
Tiểu nhị tự tin nói: “Tiểu nương tử thiên sinh lệ chất, màu da trắng nõn, hình dáng nhu mỹ, cho dù người mặc nam trang, cũng giấu không được gương mặt hoa phù dung này, ta ở tại tiệm này ngây người mười năm, chút bản lĩnh nhận thức người vẫn phải có chứ”
Chu Lê không dám nhìn hắn, dời ánh mắt nhìn từng hàng cây trâm bày trong ngăn tủ
Nhìn những cây trâm vàng thủ công tinh xảo khéo léo đó, cực kỳ hâm mộ không thôi, nàng chưa từng mang qua trăm vàng trâm bạc gì, nàng chỉ có hai cây trâm gỗ
Mấy thứ này hẳn là rất quý giá!
“Mấy cái này bán thế nào a?” Nàng không khỏi hỏi.
Tiểu nhị biết nghe lời phải giải đáp: “Hàng thứ nhất mỗi cây 300 văn, hàng thứ hai mỗi cây 500 văn, hàng thứ ba mỗi cây một lượng bạc.”
Khi tiểu nhị đang nói, nàng lơ đãng cầm lấy một cây trâm ở hàng thứ ba, mà khi nghe được một lượng một cây, chợt thả trở về.
Thẩm Việt nhìn nhìn cây trâm kia, thân trâm bằng bạc, đầu trâm khắc một bó hoa lê tinh mỹ, phía dưới rũ hai dây tua rua, trên tua rua có gắn 2 viên Ngọc Lê trắng lớn nhỏ khác nhau
Sát nghĩa với tên nàng cỡ nào, A Lê.
Thẩm Việt duỗi tay, cầm lấy trâm hoa lê kia, hỏi Chu Lê: “Ngươi cảm thấy cái này đẹp không?”
Chu Lê nghĩ, ước chừng hắn lấy mình làm người tham khảo: “Ừm, đẹp, mua trở về nhất định Ngư nương rất thích.”
Thẩm Việt nhấp môi không lên tiếng, cầm cây trâm ngẩng đầu lên, động tác thập phần tự nhiên gắn cây trâm lên búi tóc của Chu Lê
Chu Lê ngốc lăng, Thẩm Việt vội rút về tay, làm như không có việc gì quan sát một chút, nói: “Đích xác đẹp.”
Chu Lê nghĩ, chắc hắn đang nhờ mình mang thử một chút.
Tiểu nhị bên cạnh cười nói: “Nhị vị cũng tinh mắt thật, đây là hàng mới đến của tiệm chúng ta, tên gọi tâm hoa nộ phóng, là lễ vật đính ước tốt nhất nam tử đưa cho nữ tử. Các ngươi nhìn hai viên ngọc lê này đi, giống như hai tấm lòng thuần khiết chạm vào nhau.”
Hai người liếc nhau, tiếp theo giật mình thu hồi tầm mắt.
Chu Lê vội vàng giải thích: “Lão bản ngươi hiểu lầm, chúng ta không phải……”
“Khụ ——”
Thẩm Việt bỗng nhiên khụ một tiếng, đánh gãy lời Chu Lê nói.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
💥Trước hết là xem để biết hoa lê ra sao rồi mình xem tới trâm hoa lê nha mấy bà 😊
💥Và đây là một số kiểu trâm hoa lê, đẹp hen 😊