Nhìn bóng lưng Diệp Dung dần dần đi xuyên vào đám người, Trần Khải lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Bên này Diệp Dung đã chen chúc lên được hàng đầu để đứng, liếc nhìn trên đài cao người đang biểu diễn, cậu xem đến say sưa. Tất nhiên là những người có mặt ở đây cũng giống cậu, đôi mắt chưa từng rời khỏi sân khấu chỉ vì sợ bỏ lỡ một phân đoạn nào đó.
Tiếng nhạc cùng lời thoại rõ ràng bên tai, Diệp Dung không để ý tới Đặng Lâm đã đứng bên cạnh mình từ khi nào. Môi hồng hé mở, thầm thì hát theo những lời nhạc cậu nghe được. Đặng Lâm một bên có chút buồn cười, nghĩ thầm Diệp Dung đúng là thích xem kịch, nghe được xuất thần, hắn đến gần như vậy cũng không để ý tới. Lúc này ánh đèn sân khấu chợt dời đi, xung quanh ánh sáng ít hẳn. Không có bọn bạn đi theo bồi nói chuyện, Đặng Lâm tẻ nhạt tính bắt chuyện với Diệp Dung, thì ánh đèn bỗng dưng bừng lên, chiếu rọi đến toàn sân, sấn đến nổi bật chân dung thiếu niên.
Thiếu niên lông mi thật dài, chớp động giống như là cánh một con bướm, đang phe phẩy đôi cánh; đan phượng nhãn dưới ánh đèn chiếu rọi xuống lập loè điểm điểm quang mang, phảng phất có muôn vàn sao trời ở đáy mắt vận chuyển. Vừa rồi còn cười người ta, hiện tại tới lượt Đặng Lâm xem đến xuất thần.
"Diệp Dung!"
Giọng Trần Khải vang lên, khiến Đặng Lâm như từ trong mộng tỉnh dậy, hắn làm bộ như không có gì, tiếp tục xem diễn kịch.
"Dạ?" Diệp Dung cũng hơi bất ngờ vì Trần Khải lại kêu họ tên cậu, nghĩ rằng hắn có chuyện quan trọng cần nói, cậu lướt qua từ bên người Đặng Lâm, nhanh chóng đi đến cạnh hắn.
Trần Khải trong lòng khó chịu vì vừa rồi thấy cảnh Đặng Lâm say mê ngắm Diệp Dung, hắn nội tâm cảnh giác lên nên mới vô tình kêu lớn tên cậu, chứ cũng không có chuyện quan trọng gì cần nói cả. Giờ nhìn lại, hình như làm vậy chỉ khiến Đặng Lâm càng để ý Diệp Dung hơn,..... Thôi vậy, để ý thì cứ để ý đi. Diệp Dung sớm muộn gì cũng là người của hắn, Đặng Lâm nếu có bản lĩnh từ trên tay hắn cướp lúc đó lại nói sau, Trần Khải kiêu ngạo mà tưởng.
Lôi kéo tay Diệp Dung, hắn nói: "Cũng không có gì, mọi người định đi nơi khác chơi. Anh đến kêu em mà thôi."
Làm bộ như nhìn chung quanh rồi bắt gặp Đặng Lâm, Trần Khải hỏi: "Ồ, Đặng Lâm? Cậu cũng ở đây từ khi nào?"
Đặng Lâm cắn răng trả lời: "Tôi ở đây khi nào cậu không cần biết, dù sao cũng so cậu sớm."
"Nói vậy cậu đúng là mờ nhạt, A Dung ở đây cũng không có thấy cậu. Phải không, a Dung?" Trần Khải cong cong khóe miệng hỏi.
Xấu hổ thật, Đặng Lâm đứng cạnh Diệp Dung, nhưng cậu lại không thấy, không hề để ý có một người như vậy.
"Do em xem...
Còn chưa nói hết câu, Trần Khải đã chen vào nói: "Được rồi, tới kêu a Dung đi. Gặp được cậu thì tôi cũng thuận tiện nói một tiếng vậy, bọn họ sắp đi dạo chợ, tìm xem có thứ gì mới mẻ không. Cậu có thể đi theo tôi, cùng bọn họ hội họp."
"A Dung trông có vẻ còn muốn xem hát kịch, cậu vừa tới đã muốn đưa người đi?"
"Lê Niệm Tâm đứng ở đằng kia. Trần Khải, nếu cậu không rảnh, tôi có thể thay cậu ở đây cùng a Dung." Bằng mọi cách, Đặng Lâm tìm chỗ trống để châm chọc Trần Khải.
Đã bảo là đừng có đi theo, không nghĩ tới cô ta lại không biết nghe lời như vậy, Trần Khải quyết định làm lơ lời Đặng Lâm nói, chỉ hướng Diệp Dung, hỏi: "Em còn muốn xem sao? Anh ở lại với em."
Cho Diệp Dung sự lựa chọn, nhưng kỳ thật Trần Khải càng muốn đi hơn là ở lại đây.
Diệp Dung tuy có chút tiếc nuối vì mới chỉ ở đây một lúc, nhưng cậu cũng muốn dành thời gian đi những chỗ khác. Vì trời sẽ rất mau tối, mà trời tối rồi là phải đi về nha!
Thế nên Diệp Dung đối với hai người nam nhân trước mặt, rõ ràng cho cả hai một câu trả lời rằng: "Cảm ơn Đặng ca, em nghĩ mình xem cũng đủ rồi. Nhân lúc trời chưa tối, cùng đi theo mọi người đi dạo chợ cũng rất tốt."
"Lần sau cũng có thể xem, cũng không nên để người khác đợi, Khải ca đi thôi ạ."
'Thật nghe lời' Đây là tiếng lòng của cả hai gồm Trần Khải cùng Đặng Lâm.
"Dẫn đường!" Giọng nói của Đặng Lâm mang theo chút ganh tị.
...
"Di── mẫu phấn mặt này là loại mới!"
"Còn có váy, áo đang lưu hành hiện nay, rốt cuộc ở đây cũng có rồi! Lần trước cùng người nhà đi lên tỉnh khác, chỉ gặp qua, còn không có cơ hội mua đâu." Mấy cô gái thấy những đồ vật như vậy, tự nhiên yêu thích không buông tay, kéo nhau đi lựa chọn rồi. Có cho nữ, thì cũng sẽ có cho nam, mọi người đều đi chọn đồ vật mình thấy hứng thú mà mua. Hai bên đường sạp tiệm bày bán rất nhiều, mỗi cái đều rất lạ, Diệp Dung chưa có thấy qua bao giờ, cậu rất thích nhưng cũng chỉ ngắm nhìn người ta chọn lựa thôi, làm sao cậu có thể mua được chúng chứ!
Đi dạo một vòng quả thật mở mang tầm mắt, đồ vật nào cũng là tinh xảo, nhìn nhìn sắc trời, bây giờ đã là lúc về hay chưa nhỉ?
"Ôi chao, em trai Diệp Dung không mua gì à?"
"Không có món đồ nào lọt vào mắt, hay là..." Lê Niệm Tâm kéo dài âm cuối, xong lại không nói tiếp. Che miệng cười nhìn quần áo trên người Diệp Dung.
Vị này tỷ tỷ đối với cậu là có địch ý, ngay từ đầu cậu có cảm nhận được đôi chút, hiện tại lại càng rõ hơn. Thật sự cũng không biết là từ đâu ra, Diệp Dung nhớ mình không có đắc tội Lê Niệm Tâm, cố gắng suy nghĩ cũng không ra. Diệp Dung xem như bản thân nghĩ nhiều, cậu không nên quy tội cho người khác, chắc cô ta cũng không có ác ý gì đâu. Diệp Dung tự an ủi xong, ngước mặt lên tính theo sự thật mà trả lời thì Trần Khải lại ôm lấy vai cậu. Diệp Dung ngạc nhiên mà nhìn hắn, chỉ thấy hắn đưa tay lên môi, *suỵt* một tiếng với cậu, Trần Khải nói: "A Dung là đi theo tôi, mẹ em ấy nhờ tôi trông chừng em ấy, nên mọi việc đều từ tôi quyết định."
"Cũng không cần mọi người lo, A Dung thực sự rất ngoan."
"Mọi người vừa rồi bảo muốn đi uống một chút? Chi bằng cứ đi trước, tôi với A Dung có việc bận rồi, sẽ quay lại sau."
Bên này Diệp Dung đã chen chúc lên được hàng đầu để đứng, liếc nhìn trên đài cao người đang biểu diễn, cậu xem đến say sưa. Tất nhiên là những người có mặt ở đây cũng giống cậu, đôi mắt chưa từng rời khỏi sân khấu chỉ vì sợ bỏ lỡ một phân đoạn nào đó.
Tiếng nhạc cùng lời thoại rõ ràng bên tai, Diệp Dung không để ý tới Đặng Lâm đã đứng bên cạnh mình từ khi nào. Môi hồng hé mở, thầm thì hát theo những lời nhạc cậu nghe được. Đặng Lâm một bên có chút buồn cười, nghĩ thầm Diệp Dung đúng là thích xem kịch, nghe được xuất thần, hắn đến gần như vậy cũng không để ý tới. Lúc này ánh đèn sân khấu chợt dời đi, xung quanh ánh sáng ít hẳn. Không có bọn bạn đi theo bồi nói chuyện, Đặng Lâm tẻ nhạt tính bắt chuyện với Diệp Dung, thì ánh đèn bỗng dưng bừng lên, chiếu rọi đến toàn sân, sấn đến nổi bật chân dung thiếu niên.
Thiếu niên lông mi thật dài, chớp động giống như là cánh một con bướm, đang phe phẩy đôi cánh; đan phượng nhãn dưới ánh đèn chiếu rọi xuống lập loè điểm điểm quang mang, phảng phất có muôn vàn sao trời ở đáy mắt vận chuyển. Vừa rồi còn cười người ta, hiện tại tới lượt Đặng Lâm xem đến xuất thần.
"Diệp Dung!"
Giọng Trần Khải vang lên, khiến Đặng Lâm như từ trong mộng tỉnh dậy, hắn làm bộ như không có gì, tiếp tục xem diễn kịch.
"Dạ?" Diệp Dung cũng hơi bất ngờ vì Trần Khải lại kêu họ tên cậu, nghĩ rằng hắn có chuyện quan trọng cần nói, cậu lướt qua từ bên người Đặng Lâm, nhanh chóng đi đến cạnh hắn.
Trần Khải trong lòng khó chịu vì vừa rồi thấy cảnh Đặng Lâm say mê ngắm Diệp Dung, hắn nội tâm cảnh giác lên nên mới vô tình kêu lớn tên cậu, chứ cũng không có chuyện quan trọng gì cần nói cả. Giờ nhìn lại, hình như làm vậy chỉ khiến Đặng Lâm càng để ý Diệp Dung hơn,..... Thôi vậy, để ý thì cứ để ý đi. Diệp Dung sớm muộn gì cũng là người của hắn, Đặng Lâm nếu có bản lĩnh từ trên tay hắn cướp lúc đó lại nói sau, Trần Khải kiêu ngạo mà tưởng.
Lôi kéo tay Diệp Dung, hắn nói: "Cũng không có gì, mọi người định đi nơi khác chơi. Anh đến kêu em mà thôi."
Làm bộ như nhìn chung quanh rồi bắt gặp Đặng Lâm, Trần Khải hỏi: "Ồ, Đặng Lâm? Cậu cũng ở đây từ khi nào?"
Đặng Lâm cắn răng trả lời: "Tôi ở đây khi nào cậu không cần biết, dù sao cũng so cậu sớm."
"Nói vậy cậu đúng là mờ nhạt, A Dung ở đây cũng không có thấy cậu. Phải không, a Dung?" Trần Khải cong cong khóe miệng hỏi.
Xấu hổ thật, Đặng Lâm đứng cạnh Diệp Dung, nhưng cậu lại không thấy, không hề để ý có một người như vậy.
"Do em xem...
Còn chưa nói hết câu, Trần Khải đã chen vào nói: "Được rồi, tới kêu a Dung đi. Gặp được cậu thì tôi cũng thuận tiện nói một tiếng vậy, bọn họ sắp đi dạo chợ, tìm xem có thứ gì mới mẻ không. Cậu có thể đi theo tôi, cùng bọn họ hội họp."
"A Dung trông có vẻ còn muốn xem hát kịch, cậu vừa tới đã muốn đưa người đi?"
"Lê Niệm Tâm đứng ở đằng kia. Trần Khải, nếu cậu không rảnh, tôi có thể thay cậu ở đây cùng a Dung." Bằng mọi cách, Đặng Lâm tìm chỗ trống để châm chọc Trần Khải.
Đã bảo là đừng có đi theo, không nghĩ tới cô ta lại không biết nghe lời như vậy, Trần Khải quyết định làm lơ lời Đặng Lâm nói, chỉ hướng Diệp Dung, hỏi: "Em còn muốn xem sao? Anh ở lại với em."
Cho Diệp Dung sự lựa chọn, nhưng kỳ thật Trần Khải càng muốn đi hơn là ở lại đây.
Diệp Dung tuy có chút tiếc nuối vì mới chỉ ở đây một lúc, nhưng cậu cũng muốn dành thời gian đi những chỗ khác. Vì trời sẽ rất mau tối, mà trời tối rồi là phải đi về nha!
Thế nên Diệp Dung đối với hai người nam nhân trước mặt, rõ ràng cho cả hai một câu trả lời rằng: "Cảm ơn Đặng ca, em nghĩ mình xem cũng đủ rồi. Nhân lúc trời chưa tối, cùng đi theo mọi người đi dạo chợ cũng rất tốt."
"Lần sau cũng có thể xem, cũng không nên để người khác đợi, Khải ca đi thôi ạ."
'Thật nghe lời' Đây là tiếng lòng của cả hai gồm Trần Khải cùng Đặng Lâm.
"Dẫn đường!" Giọng nói của Đặng Lâm mang theo chút ganh tị.
...
"Di── mẫu phấn mặt này là loại mới!"
"Còn có váy, áo đang lưu hành hiện nay, rốt cuộc ở đây cũng có rồi! Lần trước cùng người nhà đi lên tỉnh khác, chỉ gặp qua, còn không có cơ hội mua đâu." Mấy cô gái thấy những đồ vật như vậy, tự nhiên yêu thích không buông tay, kéo nhau đi lựa chọn rồi. Có cho nữ, thì cũng sẽ có cho nam, mọi người đều đi chọn đồ vật mình thấy hứng thú mà mua. Hai bên đường sạp tiệm bày bán rất nhiều, mỗi cái đều rất lạ, Diệp Dung chưa có thấy qua bao giờ, cậu rất thích nhưng cũng chỉ ngắm nhìn người ta chọn lựa thôi, làm sao cậu có thể mua được chúng chứ!
Đi dạo một vòng quả thật mở mang tầm mắt, đồ vật nào cũng là tinh xảo, nhìn nhìn sắc trời, bây giờ đã là lúc về hay chưa nhỉ?
"Ôi chao, em trai Diệp Dung không mua gì à?"
"Không có món đồ nào lọt vào mắt, hay là..." Lê Niệm Tâm kéo dài âm cuối, xong lại không nói tiếp. Che miệng cười nhìn quần áo trên người Diệp Dung.
Vị này tỷ tỷ đối với cậu là có địch ý, ngay từ đầu cậu có cảm nhận được đôi chút, hiện tại lại càng rõ hơn. Thật sự cũng không biết là từ đâu ra, Diệp Dung nhớ mình không có đắc tội Lê Niệm Tâm, cố gắng suy nghĩ cũng không ra. Diệp Dung xem như bản thân nghĩ nhiều, cậu không nên quy tội cho người khác, chắc cô ta cũng không có ác ý gì đâu. Diệp Dung tự an ủi xong, ngước mặt lên tính theo sự thật mà trả lời thì Trần Khải lại ôm lấy vai cậu. Diệp Dung ngạc nhiên mà nhìn hắn, chỉ thấy hắn đưa tay lên môi, *suỵt* một tiếng với cậu, Trần Khải nói: "A Dung là đi theo tôi, mẹ em ấy nhờ tôi trông chừng em ấy, nên mọi việc đều từ tôi quyết định."
"Cũng không cần mọi người lo, A Dung thực sự rất ngoan."
"Mọi người vừa rồi bảo muốn đi uống một chút? Chi bằng cứ đi trước, tôi với A Dung có việc bận rồi, sẽ quay lại sau."