• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đứng vị trí thứ nhất trong nhiệm vụ cắt tỉa cây ăn quả lần này là An Đinh, cậu đương nhiên sẽ nhận được cơ hội nghỉ ngơi ngày hôm sau, những người khác ngoại trừ Vân Miên đang bị thương đều phải tiếp tục cắt tỉa những cây ăn quả còn lại.

Chân của Vân Miên bị thương, đạo diễn đã cho phép cô ở trong phòng thêm một thời gian nữa.

Không cần đối mặt với ống kính, Vân Miên đương nhiên nguyện ý, sau khi mọi người đi chỉ khi khát nước cô mới xuống lầu.

"Mấy người đây là ăn gian."

Cái giọng này làm Vân Miên đang đi xuống cầu thang bị dọa suýt chút nữa thì ngã xuống, khi cô đến chân cầu thang thì thấy An Đinh đang ngồi trước bàn ở tầng một, trên mặt bàn chất đầy sách, có người mang ghế đến ngồi bên cạnh cậu.

Vân Miên đã gặp người này một lần, cậu ta là trợ lý mà công ty thuê cho An Đinh, nói phải giám sát cậu học hành.

An Đinh đang học lớp mười một, mặc dù định hướng đi theo con đường của sinh viên nghệ thuật, nhưng điểm các môn văn hóa không thể để mất được, trường học của bọn họ tổ chức thi cuối kỳ tương đối sớm, bây giờ vừa hay là kỳ nghỉ đông, các bài tập nghỉ hè và lớp phụ đạo văn hóa cũng để lại không ít.

"Đều đã nói hôm nay tôi muốn làm gì đều được." An Đinh tức giận buộc tội đạo diễn "Mấy người đều lừa dối."

Đạo diễn Kim cười híp mắt nói: "Người khác thì được, nhưng cậu thì không, quản lý của cậu còn đặc biệt yêu cầu chúng tôi chú ý đến việc học hành của cậu đấy."

"Bây giờ mới bắt đầu nghỉ đông mà." An Đinh đỏ mắt chờ mong nhìn trợ lý, cố gắng thương lượng "Nghỉ đông rồi không thể nghỉ ngơi mấy ngày trước sao, em không phải không làm, tại sao nhất định phải chọn ngày hôm nay chứ?"

Cậu đã nghĩ rất nhiều cách để có thể lên hình nhiều hơn, nếu cả ngày hôm nay phải làm bài tập, thì còn ý nghĩa gì nữa?

"Sau khi ghi hình xong là Tết Nguyên đán rồi, Tết cậu có muốn làm bài tập không?" Trợ lý dùng lý lẽ sắc bén nói "Nghỉ Tết xong là bắt đầu học rồi, cậu làm xong được à?"

Nói xong còn tốt bụng đưa cây bút cho cậu.

"Đương nhiên làm xong." An Đinh vẫn còn có chút tự hào "Trước kia em đều là trước khi nhập học hai ngày thức đêm làm."

Trợ lý: "..."

Anh trợ lý nhắc nhở: "Đang ghi hình đó."

Cậu còn nhớ mình là một nghệ sĩ không?

An Đinh: "!"

Cậu chột dạ nhìn máy quay, cố gắng bù đắp: "Thực ra rất nhiều người đều như vậy, không phải không làm, mà là bọn em có thể làm xong."

Đạo diễn Kim: "Ừ, ừ, ừ, mau làm đi."

Thấy không ai đứng cạnh nữa, An Đinh không tình không nguyện cầm bút lên, nhưng lòng lại không bình tĩnh được, nhìn chỗ này sờ chỗ kia, cuối cùng lại nhìn thấy Vân Miên đang đứng ở chân cầu thang.

"Ơ! Chị chẳng phải đang bị thương à, sao lại đi xuống đây?" Cậu vội vàng đứng dậy "đến đến đến, em đỡ chị."

Vân Miên cảm thấy buồn cười, tính tình cậu chàng An Đinh này rất xấu, trước kia rất không thích mình, cho dù bây giờ cách nhìn có thay đổi chút, cũng hiếm khi thấy cậu chàng nhiệt tình gọi chị như lúc này.



An Đinh chạy tới, ánh mắt sáng lấp lóe hỏi: "Chị cần làm cái gì không? Em giúp chị."

Không thể chờ đợi để sờ vào con cá này.

Đạo diễn Kim ở bên cạnh dùng loa hét lên: "Vân Miên, cậu ta là không muốn học hành, cô đừng để cậu ta được như ý nguyện."

Cũng không quan tâm đối phương là ai, An Đinh trực tiếp trừng mắt nhìn lại: "Anh nói linh tinh! Ảnh hưởng đến tình cảm thuần túy của chị em chúng tôi."

Vân Miên thấy rất buồn cười, trêu đùa nói: ".. tình cảm thuần túy?"

An Đinh: ".. Ừm."

Nghe có vẻ rất không có sức lực, dù sao cậu chàng này cũng đã từng ở trước mặt oán giận Vân Miên.

Vân Miên cũng biết cậu chàng đang muốn làm biếng, con ruột của bố mẹ nuôi trước kia cũng đã từng làm vậy, nhưng cô thực sự không có cái gì có thể nhờ An Đinh giúp được.

Cô biểu cảm cũng không còn cách nào khác: "Nhưng chị chỉ muốn xuống uống nước."

Nhìn cô cũng không có cách, An Đinh chán nản thở dài, lại chán ghét nói: "Chút nữa em rót cho chị, cái chân này của chị không được đi linh tinh."

Nói xong thì tự động đi rót nước.

Vân Miên từ từ di chuyển đến giữa phòng, trợ lý của An Đinh vẫn ở đó từng giờ từng phút chuẩn bị giám sát việc học hành.

Thấy Vân Miên đi tới, trợ lý còn đặc biệt ân cần đứng dậy nhường ghế, mười phần ôn hòa nói: "Ngồi ở đây đi."

Sau đó anh ta lại tự mình đi lấy một cái ghế khác, hoàn toàn khác với anh chàng thanh niên vô lương tâm thúc giục An Đinh làm bài vừa rồi.

Vân Miên: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo." Mặt trợ lý có chút đỏ, nhỏ giọng nói "Tôi vẫn luôn xem phát sóng trực tiếp, luôn cảm thấy cô rất xinh đẹp, người cũng tốt, rất thích cô."

Vân Miên có chút ngạc nhiên, nhất thời không biết nên trả lời lại thế nào, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy, ý này, chẳng lẽ là fan sao?

An Đinh không biết đã rót nước xong trở về từ lúc nào, đưa nước cho Vân Miên xong thì quay sang nhìn trợ lý: "Anh là trợ lý của ai thế?"

"Đương nhiên là cậu." Trợ lý lập tức nhập vai, lại đưa bút sang "Bây giờ bắt đầu làm bài được chưa?"

An Đinh: "..."

Là phúc hay họa thì trốn cũng không được, An Đinh chỉ có thể ngồi xuống bắt đầu làm bài.

Vân Miên ngồi trên ghế yên lặng uống nước, cũng không quấy rầy, định uống nước xong mang cốc đi rửa rồi đi lên lầu.

Tầm mắt cô không có gì để nhìn, chỉ đành nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt lại rơi trên người An Đinh, thấy cậu đang cắn đầu bút, nửa ngày cũng không viết ra được đáp án.

Trợ lý lại nhắc nhở lần nữa: "Còn tiếp tục như vậy nói không chừng mọi người ghi hình trở về rồi cậu còn chưa làm xong."

Có người nói chuyện với mình, An Đinh đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, liền ngẩng đầu phản bác lại: "Em đang suy nghĩ."

Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "E rằng mình là người duy nhất mà kỳ nghỉ đông vừa bắt đầu đã đem bài tập ra làm đấy."

Vân Miên ngồi ở đây hồi lâu cũng không nói lời nào, một chút ý muốn tranh giành ống kính cũng không có, An Đinh muốn dẫn cô tương tác cùng: "Chị nói đúng không?"

Chủ đề đột nhiên chuyển lên người mình, Vân Miên khó hiểu: "Ừm."

An Đinh: "Khi còn đi học, chị chẳng nhẽ không phải trước khi vào học mới bắt đầu làm bài à?"

Vân Miên nghĩ lại một lúc: "Thông thường nghỉ chưa đến một tuần đã làm xong hết bài rồi."

Trợ lý: "Wow."

An Đinh: "Thật hay giả thế?"

Chị chẳng phải một học tra đến quyển sách cũng chưa đọc xong liền dũng cảm bỏ học đi theo đuổi idol à?



"Thật."

Vân Miên không có nói dối, trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cô không chỉ có bài tập vè nhà, bài tập về nhà chỉ là một trong những số đó, thời gian nghỉ đó cô hầu như không có thời gian rảnh, luôn luôn có các khóa học khác chờ cô tham gia.

Bởi vì cha mẹ nuôi muốn cô trở thành một người thừa kế tốt nhất.

An Đinh nhận đả kích mạnh, thầm nghĩ mình chả nhẽ lại không bằng một người bỏ học giữa chừng?

Bỏ đi, vẫn nên làm bài tập thôi.

Viết được một lúc, cậu lại cảm thấy đáng tiếc, chán nản lẩm bẩm: "Sớm biết thế này thì hôm qua đã không cố gắng giành vị trí thứ nhất, cái vị trí thứ nhất này lấy được cũng chẳng có ích lợi gì."

Vân Miên an ủi cậu: "Thật ra làm bài tập cũng có thể coi như đang nghỉ ngơi."

"Chị không hiểu." An Đinh quay đầu lại, nhỏ giọng nói "Em đã nghĩ ra được mấy trò hay, vốn dĩ còn muốn được xuất hiện nhiều hơn trước ống kính."

Động tác uống nước của Vân Miên ngừng lại, ngước mắt lên.

"Chẳng lẽ chị không muốn sao?"

Vân Miên lắc đầu.

An Đinh: ".. Em quên mất chị không thiếu cái này."

"Chỉ có thời gian của ngày hôm nay là thuộc về một mình em." Cậu vò đầu "Nếu không nhân cơ hội này mà thể hiện mình, chẳng phải công sức ngày hôm qua bỏ ra là uổng phí sao?"

Bây giờ cả ngày phải ngồi đây làm bài tập, ai sẽ bỏ ra thời gian lâu ngồi xem cậu làm bài chứ?

Vân Miên ngẩn ra, cô nhớ tới những lời Hứa Ngọc nói ở văn phòng lúc đó, bảo mọi người tranh thủ cơ hội này để xoay mình đứng lên.

Thực ra trước đây cô đã nhìn ra, An Đinh rất nỗ lực để tranh thủ được thời gian lên hình, cậu đã nỗ lực hết mình để hòa vào nhịp điệu của mọi khách mời trong chương trình.

Dù sao cậu cũng không giống với Bách sư tỷ và sư huynh, An Đinh không phải là diễn viên chuyên nghiệp hay ca sĩ, mà chỉ là một đứa trẻ bị ông chủ vô lương tâm nửa đường chạy ra cho xuất đạo, cái gì cũng không hiểu, sau này muốn đi con đường này cũng rất khó.

Cậu vốn dĩ tuổi còn trẻ, nhưng cũng hiểu cơ hội có bao nhiêu quan trọng.

Vân Miên nhìn vẻ mặt thất vọng của An Đinh, suy nghĩ một lúc rồi đặt cốc nước lên trên mặt bàn cậu, ngón tay thì gõ nhẹ lên mặt bàn.

An Đinh đang cắn bút liền ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy?"

Vân Miên nghiêng đầu, ở góc máy ảnh không quay đến yên lặng nháy mắt với cậu: "Trước chị đã nói qua, em không biết làm chỗ nào chị có thể dạy em."

An Đinh: "?"

Vân Miên liếc nhìn thời gian: "Mau làm nhanh chút, em có thể tiết kiệm chút thời gian để làm việc mình muốn làm đấy."

Các môn văn hóa An Đinh học không được tốt lắm, nếu không Hứa Ngọc cũng sẽ không cử người giám sát chặt như vậy, nhưng Vân Miên dạy?

Tạm không nói Vân Miên học hành như thế nào, cô không phải..

An Đinh: "Buổi chiều chẳng phải chị phải đến nhà ông bà Lý à?"

"Ừm." Vân Miên cúi đầu nhìn đề bài "Làm xong mấy câu này, cũng chưa đến buổi chiều."

Làm nửa ngày cũng không được mấy câu như An Đinh: "..."

Cậu cảm thấy bản thân bị xúc phạm.

"Chẳng phải cậu đã nghĩ được rất nhiều chuyện phải làm sao?" Vân Miên lại cầm bút lên, dùng đầu bút chỉ vào bài thi "còn không nhanh lên?"

An Đinh nghi ngờ nhìn lại tờ giấy kiểm tra của mình.

Sau đó nhìn thấy Vân Miên liếc nhìn câu hỏi, nhanh chóng dùng bút để đánh dấu những chỗ quan trọng trên đề: "Câu này chủ yếu kiểm tra lực ma sát.."

Tiếp theo, đừng nói An Đinh, ngay cả trợ lý và đạo diễn giám sát trước màn hình cũng phải sững sờ.



Vốn dĩ mọi người còn đang hoài nghi về việc vừa được nghỉ đã hoàn thành xong hết các bài tập về nhà, nhưng bây giờ không ai nghi ngờ về điều đó nữa.

Cô chỉ cần nhìn lướt qua, đã có thể tìm ra các kiến thức trọng tâm của câu hỏi, phương pháp giải nhanh, chính xác mà không khó hiểu.

Chưa đến trư, An Đinh nhìn vào bài kiểm tra hoàn chỉnh của mình, thành thật cảm thán một tiếng: "Chết tiệt.."

Sợ Vân Miên lừa gạt mình, mấy lần trước mỗi câu làm xong, cậu đều đi kiểm tra lại đáp án, nhưng lần nào cũng đúng.

An Đinh tê liệt luôn rồi.

Cậu không so sánh thì không đau lòng nhìn Vân Miên, có đầu óc như vậy chị sao lại bỏ học để đi theo đuổi cái tên cẩu nam nhân Phong Minh kia chứ? Xinh đẹp độc lập tự do không tốt sao?

Vân Miên uống một ngụm nước: "Ừm"? Sao lại nhìn chị như vậy? "

" Đáp ứng em, về sau đừng vì người khác mà đánh mất chính mình. "Đối mặt với camera, An Đinh nói ý tứ không rõ ràng" Chị là thần của chính chị. "

"... "

Đứa nhỏ này có phải ngốc rồi không, sao cô nghe không hiểu gì vậy?

Đạo diễn Kim vốn dĩ còn lo lắng, với tính cách giống như Vân Miên nếu không trực tiếp nói với cô chủ đề, cô có thể cho bạn thấy được hình ảnh đi vòng xung quanh ống kính camera là thế nào.

Hôm nay bị thương thì nhất định sẽ tranh thủ cơ hội này không lộ diện, buổi sáng chỉ có cảnh An Đinh làm bài tập, trừ lúc bắt đầu quay bắt được cảnh lười làm bài của cậu, cũng không có điểm sáng nào khác.

Không ngờ hai người này lại cho anh ta một kinh hỷ lớn.

Trailer của ngày hôm nay chẳng phải là có rồi sao?

Học bá đích thân phụ đạo cho em trai!

Đạo diễn Kim rất vui:" Được rồi, làm xong rồi An Đinh cậu có thể làm việc của mình được rồi. "


" Vân Miên, cô chuẩn bị một chút, chúng ta đi đến nhà ông bà Lý. "Anh ta thần bí nói" bên kia đồ vật gì cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong rồi. "


Nhìn thấy vẻ mặt này của anh ta, Vân Miên chỉ cảm thấy có gì đó không ổn.


Cô đề phòng nói:" Chúng tôi chỉ cần viết mấy chữ, còn phải chuẩn bị cái gì nữa sao? "


Đạo diễn:" Đồ để viết, còn có người xem nữa. "


Mí mắt Vân Miên giật giật:" Người xem. "


Đạo diễn Kim nói như một lẽ đương nhiên:" Thi đấu, đương nhiên phải có người xem. "


"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK