• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)

– —-

Đệ tử áo xanh kia tuổi cũng không lớn, xấp xỉ Trang Ngâm, nghe cậu nói “nhị sư huynh của chúng ta” đến là quen thuộc thì không khỏi buồn cười: “Không có, nhị sư huynh đối với ai cũng như vậy, đừng để trong lòng”.

Cậu vừa nói vừa nhìn Vân Trì, thẹn thùng cười: “Các vị nghỉ ngơi đi, không có gì bất ngờ xảy ra thì sáng sớm ngày kia chúng ta có thể gặp mặt. Cáo từ.”

Vạt áo xanh bay bay hướng về phía rừng cây rậm rạp.

Trong phòng có nước ấm, mọi người tắm rửa sạch sẽ, ăn uống no nê, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Lần này phòng rất lớn, giường ngủ chung, một gian phòng có tám người.

Tắm gội xong nghe thấy tiếng người ồn ào, Vân Trì khẽ cau mày, không lập tức đi vào mà ngồi xuống bên ngoài hành lang dài.

Trang Ngâm đã hòa nhập với bọn họ, bên trong cực kỳ náo nhiệt, mấy phòng bên cạnh cũng vậy.

Khi Tống Thời Việt đi tới chính là cảnh tượng này, chung quanh huyên náo ồn ào, mà cuối hành lang dài tối tăm có một nam tử bạch y đang ngồi, ánh trăng bàng bàng rọi lên gương mặt y.

Y chăm chú nhìn ánh trăng, trong mắt dường như mênh mang một loại cảm xúc thương xót nào đó.

Gương mặt này tuy rằng bình thường nhưng lại vô cùng dịu dàng, nhìn lâu cũng thấy thuận mắt.

Ngoại trừ đôi mắt, rõ ràng không còn điểm nào tương tự, nhưng Tống Thời Việt có thể từ trên người y khắc họa ra một bóng dáng khác. Tình cảnh này, thế nhưng lại trùng khớp với cảnh tượng trong ký ức.

“Sư tôn?”

Trái tim Vân Trì run lên, quay đầu đờ đẫn nhìn Tống Thời Việt. Y vô thức lùi về sau một chút, vẻ mặt nghi hoặc, cẩn thận hỏi: “Cái gì?”

Thanh âm khàn khàn vừa phát ra, Tống Thời Việt phục hồi tinh thần, gương mặt dưới lớp mặt nạ đột nhiên trở nên âm trầm, không khí xung quanh đều lạnh lẽo.

Quả là ngu ngốc.

Khóe miệng hung hăng áp xuống: “Không có gì.”

Vân Trì gật đầu, ôn hòa cười: “Ta vào nghỉ ngơi trước.”

“Ừm.” Tống Thời Việt đè xuống cảm giác bực bội trong lòng.

Sao có thể. Người này khí chất tàm tạm, nhưng dung mạo khác người kia một trời một vực.

Huống chi, người kia tuyệt đối sẽ không mỉm cười dịu dàng với hắn như vậy.

Đủ loại biểu hiện dọc đường của y hoàn toàn không giống.

Tống Thời Việt nhìn vào bên trong, thấy Trang Ngâm đang cười đến thoải mái.

Thiếu niên này có vẻ rất dễ ở chung với người khác, cũng luôn vui vẻ lạc quan, có thể thấy từ nhỏ đã được sống trong môi trường rất tốt, cho nên cậu mới có thể vô lo vô nghĩ.

Nhưng thuở niên thiếu Tống Thời Việt hoàn toàn không được như thế.

Không, cũng từng có thời điểm như vậy. Hắn đầy lòng hy vọng, cho rằng rốt cuộc cũng có một người có thể dựa vào.

Hắn không thích cười, nhưng vì để người kia vui, hắn nguyện ý đóng vai một đứa trẻ, dính người làm nũng giống đám con nít quỷ kia, nhưng thái độ lạnh nhạt của người nọ đã đánh vỡ tất cả ảo tưởng của hắn.

Cho nên, nếu là y, tuyệt đối không thể đối xử tốt như vậy với một người xa lạ, nếu không, sao y lại có thể làm lơ chính đồ nhi của mình?

Trong tim y chứa cả thiên hạ, kể cả không đành lòng tổn thương Trang Ngâm, biện pháp tốt nhất cũng nên là khiến cậu biết khó mà lui chứ không phải giúp cậu gian lận vượt qua khảo nghiệm.

Vân Trì không phải người như vậy.

Trên góc trái của giường lớn, Vân Trì mặc nguyên y phục đi ngủ, đối mặt với vách tường, hắt xì một cái.

Tống Thời Việt vừa vào cửa, trong phòng tự động yên tĩnh. Vài người nhìn hắn kỳ quái, Trang Ngâm đành liều mạng nháy mắt ra hiệu cho họ.

Tống Thời Việt không để ý, hắn nhìn thoáng qua giường đệm, không chút câu nệ mà đi thẳng.

Thân thể Vân Trì cứng đờ trong nháy mắt, nhưng sau khi tiếng động rất nhỏ qua đi liền khôi phục an tĩnh. Thì ra Tống Thời Việt chỉ kéo đệm chăn trên gối xuống, giũ ra.

Đệm chăn phồng lên trên giường, người lại không nằm xuống.

Mấy người bên cạnh hai mặt nhìn nhau, thấy hắn không ngủ trên giường mà lại đến bên bàn nằm, cái người đen từ đầu đến chân này đúng là kỳ quặc quá trời.

Đám người không phát ra tiếng động nữa, thổi tắt đèn nghỉ ngơi.

Vân Trì mở mắt, kéo chăn lung tung che đi hơi nóng trên mặt.

Còn tưởng bị nhận ra rồi chứ, may mà chỉ là sợ bóng sợ gió.

Quả nhiên một đêm này ngủ rất an ổn, bọn họ thức giấc rồi dùng bữa, chán đến chết chờ màn đêm buông xuống.

Qua một ngày, bọn họ đều biết vị tu sĩ tên Lăng Thu này thực sự rất mê ngủ, nhưng khi nói chuyện cùng bọn họ còn tính là ôn hoà, mà vị đeo mặt nạ mới thực sự kỳ quái, căn bản chẳng buồn nói chuyện với bọn họ.

Vân Trì nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, thực tế là đang nói chuyện với 404: “Bích Chu Thảo ở đâu?”

“Ở nơi này không được nha, chờ đến khi ký chủ tới đỉnh núi mới biết được.”

Vân Trì đau đầu: “Tức là muốn ta chân chính trở thành đệ tử Đông Luỹ Bích? Lúc sau phải rời đi thế nào?”

Môn phái đông người phức tạp, tiếp xúc nhiều người như vậy, chung quy không thể xoá bỏ ký ức của toàn bộ bọn họ được.

404 đã tính trước: “Ta có biện pháp cả rồi! Đến lúc đó cứ tin ta!”

“Nghĩ cái gì vậy?” Trang Ngâm ngáp dài ngáp ngắn đi tới, thấy Vân Trì ngồi phát ngốc, biểu tình còn rất biến hoá.

“Không có gì.” Vân Trì phục hồi tinh thần, thấy cậu ngáp cũng bị lây mệt nhọc, y biết vòng khảo nghiệm thứ ba sắp bắt đầu rồi. “Ngủ.”

“Ừm.” Trang Ngâm vừa ngả lưng đã ngủ khì khì.

Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác.

Tống Thời Việt nhắm mắt ngồi nửa dựa ở góc tường, khoé miệng hơi nhếch lên, mặt nạ che khuất nửa gương mặt. Vân Trì nhìn hắn trong chốc lát, phỏng đoán giờ này mi tâm hắn hẳn là đã giãn ra.

Vân Trì nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

***

Trên đỉnh núi sương mù lượn lờ, kẻ lạ xâm nhập khiến chim trên cây giật mình bay vút lên, lá khô rơi xào xạc đầy đất.

Tống Thời Việt dẫm lên lá vàng khô tiến vào điện Từ Hoàng, vừa xa lạ vừa quen thuộc bước vào căn phòng mình đã ở suốt năm năm.

Đẩy cửa ra, nhóc con bên trong vui mừng ngẩng đầu, ánh sáng nơi đáy mắt rực rỡ lấp lánh.

Ánh mắt Tống Thời Việt ngưng đọng, hắn thấy được chính mình thuở còn nhỏ.

Nhưng không phải bộ dáng trong trí nhớ.

Nhóc con chăm chú nhìn qua, Tống Thời Việt suýt chút nữa tưởng rằng nó thấy được chính mình, kết quả nhóc con ngay sau đó mở to hai mắt, gọi: “Sư tôn!”

Ngữ khí vui vẻ đến nhảy nhót.

Nhưng mà… Sư tôn?

Tống Thời Việt sửng sốt, tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên phía sau, còn chưa xoay người, người nọ đã tới gần, xuyên qua thân thể hắn.

Thì ra là ảo cảnh. Loại trình độ này chẳng đủ sức gây ảnh hưởng tới hắn, nhưng hắn lại không phá vỡ.

Mới khi nãy, cảnh sắc bên ngoài vẫn là cuối thu, giờ phút này, bên ngoài cửa sổ, bông tuyết bay đầy trời. Nhóc con ham chơi, mở cửa sổ ra đón tuyết.

Thiếu niên đôi mắt trong veo khẽ mỉm cười, tay vừa nhấc, cửa sổ nhẹ nhàng khép lại, ngăn cách tuyết trắng bay tán loạn.

“Đừng ham chơi.” Vân Trì ngồi xuống trước mặt Tống Thời Việt nho nhỏ, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa chiếc mũi đỏ ửng của đồ nhi, lau đi vết ướt lạnh lẽo, một bàn tay dịu dàng mang theo ấm áp vuốt ve tóc mềm của nhóc con.

Tống Thời Việt nho nhỏ lộ ra sắc mặt xấu hổ, vui sướng trong đáy mắt không giấu nổi, ngoan ngoãn cọ cọ bàn tay thiếu niên Vân Trì: “Cảm ơn sư tôn.”

Vân Trì lại mỉm cười, tựa như ánh nắng ấm áp ngày đông, đủ để làm tan chảy băng sương trên mặt đất.

Một lớn một nhỏ, hai người đều mặc xiêm y trắng tinh, tựa như trích tiên hạ phàm mang theo tiểu tiên đồng bên người, Tống Thời Việt an tĩnh nhìn.

Thanh âm Vân Trì dịu dàng hơn trong hiện thực rất nhiều, ít nhất là dịu dàng mà Tống Thời Việt chưa bao giờ nghe qua.

Ngày trước Tống Thời Việt cũng từng tự hỏi, vì sao thanh âm sư tôn rõ ràng dễ nghe như vậy, trước nay lại chỉ biết nói ra lời lạnh như băng.

Vân Trì trong ảo cảnh lại khác: “Nhìn xem sư tôn mang cho con thứ gì này.”

“Gì vậy ạ?” Thanh âm lanh lảnh hết sức trẻ con.

Tống Thời Việt lúc này mới phát hiện vạt áo Vân Trì phồng lên, bên trong hình như có gì đó.

Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của đồ nhi, lông mi Vân Trì hơi cong, vạt áo buông lỏng, một con mèo lông trắng tinh mềm mại chui ra, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn chằm chằm Tống Thời Việt nhỏ.

“A!” Tống Thời Việt nhỏ vui vẻ xòe tay, mèo con nhảy vào trong lòng hắn.

Tống Thời Việt đứng yên ở chỗ cũ, suy nghĩ dâng trào.

Cả ngày, Thời Việt nô đùa với mèo con, chơi đến vô cùng vui vẻ, mà Vân Trì ngồi một bên nhìn bọn họ, cười đến ôn hòa.

Ánh nắng ngày đông chiếu vào mái tóc dài như thác nước của y, độ cong khóe miệng dưới ánh nắng vô cùng lóa mắt.

Tống Thời Việt không khỏi ngơ ngẩn.

Một khung cảnh ấm áp xiết bao.

Ban đêm, cảnh tượng vẫn như trong trí nhớ, Thời Việt vẫn hưng phấn ôm mèo con thì thà thì thào, mãi cho đến khi mệt mỏi mới ôm nó ngủ say.

Trước mắt tối sầm, ý thức Tống Thời Việt dần tan rã.

……

Vân Trì vừa mở mắt, phát hiện mình đang bị một người ôm vào ngực, mùi hương quen thuộc truyền tới, y tham lam cọ cọ: “Meo ~”

Thời Việt xoa xoa mũi mèo con, nghiêm túc nhìn y: “Ban ngày không thấy em đâu, có phải em lén ra ngoài chơi không?”

“!!!” Y thấy rõ gương mặt Tống Thời Việt… Hơn nữa còn là… Gương mặt thu nhỏ.

“Ta vừa thức giấc đã không thấy em đâu. Không thể chơi cùng ta sao?” Thời Việt cúi đầu, trong mắt đều là sự cô đơn: “Sách sư tôn đưa ta đều xem xong rồi, tiên thuật cũng đã luyện tập tốt, chỉ là sư tôn bận quá, ta không tìm thấy người.”

Vân Trì dần dần bình tĩnh lại, yên lặng lắng nghe.

Thời Việt chuyện trò lung tung cùng mèo con, nghĩ đến đâu nói đến đó: “Em muốn chơi một mình cũng được, nhưng đừng chạy loạn, trên núi không thể nuôi động vật, nếu để người khác phát hiện thì xong đời. Thêm nữa, em chơi đủ rồi thì buổi tối nhớ phải trở về, ta ở chỗ này đợi em.”

Thời Việt không biết lấy từ đâu ra một con cá khô nhỏ, đút cho mèo con: “Em thích ăn à? Thiếu chưởng môn mang cho sư tôn, nhưng không biết sư tôn đã đi đâu.”

“Ta nghĩ có thể em sẽ thích nên tìm thiếu chưởng môn xin hai con, kết quả người cho ta cả một túi luôn.” Thời Việt nghiêng đầu, “Hình như sư tôn cũng thích ăn cá khô nhỏ.”

“Hiện tại đều là của em. Chỉ là không nên ăn quá nhiều, ta giúp em bảo quản, mỗi ngày chỉ có thể ăn một con.”

Tống Thời Việt nhỏ không ngừng lải nhải.

Vân Trì nhúc nhích, há miệng, cắn một cái.

Cắn trúng… Ngón tay Thời Việt.

“A? Em muốn ăn tay ta? Nhưng mà ta sợ đau.” Thời Việt cau mày, dường như rất buồn rầu: “Hay là… Cắn một cái nha? Em đừng không vui mà.”

Đứa nhỏ ngốc.

Vân Trì thở dài, nhả ngón tay nho nhỏ ra, trấn an liếm liếm ngón tay hắn. Vùi đầu ăn cá khô nhỏ.

Rất kỳ lạ, cá khô nhỏ không có mùi vị gì, nhưng Vân Trì không phun ra, ngược lại vẫn nuốt xuống.

Cảnh tượng trước mặt biến hóa, cá khô nhỏ trong tay Vân Trì biến thành đai lưng Tống Thời Việt, đệm chân mềm mại đạp lên cánh tay hắn, Thời Việt trong lúc ngủ mơ màng lẩm bẩm vài tiếng, nhắm mắt ôm mèo con càng chặt hơn.

“Ký chủ! Ký chủ! Có nghe thấy ta không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK