Mục lục
Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia -Thích Vy (full) - Cô vợ nhỏ của vương gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói là đi dạo, kỳ thực thôn trang so với đường Bạch Hồ bên kia còn nhỏ hơn một chút, cũng cũ kĩ hơn, biểu giá tương ứng cũng là trên trời dưới đất.

Bên trong khắp nơi đều có thể ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, có loại là từ phòng dược liệu bay tới, chút khác là từ nhà người khác trồng hoa cây cỏ được nàng trồng rải rác một số dược liệu không kén đất thường thấy.

“Phu thê ông chủ Sài tới Ninh Thành rồi? Quả nhiên rất đúng hẹn”, nhận lấy sổ đăng ký từ Hồng Liên nhìn thấy cái tên Sài Hổ ở trang cuối cùng, Thích Vy hơi nheo mắt lại, trông có vẻ khá vui thích.

Cơ Vấn Thiên nghe ra được điều gì đó từ câu nói này, liền hỏi nàng: “Ông chủ Sài là ai? Lần này trở về, ngoại trừ hái thuốc, chẳng lẽ nàng còn có hẹn với người khác?”

Nếu không phải nghe rõ nàng nói là phu thê ông chủ Sài, hắn xém chút không nhịn được nâng cao cảnh giác với tên họ Sài này rồi.

Có thể khiến người cả ngày chỉ thích nghiền ngẫm các loại dược liệu trong phủ, bất kỳ tiệc xã giao nào cũng không muốn tham gia, cho đến nay đã từng từ chối không biết bao nhiêu lời mời riêng của các nữ quyến quyền quý trong kinh như Thích Vy phải đặc biệt chạy tới Việt Thành một chuyến, hiển nhiên ông chủ Sài này rất có trọng lượng trong lòng nàng.

Cụ thể là được nàng nhìn trúng ở phương diện nào, hắn, vô, cùng, có, hứng, thú!

Thích Vy không để tâm tới những tính toán nhỏ nhặt đó trong lòng hắn, thành thật đáp: “Đúng là năm ngoái đã hẹn đối phương khoảng thời gian này tới, nếu không phải ngươi cho người đón ta và Cẩm Dương trở lại, ta cũng không cần tranh thủ lúc thu hoạch thuốc này ôm cây đợi thỏ, ngộ lỡ xui xẻo chính là uổng công một chuyến rồi, cũng may đối phương tương đối đúng hẹn”.

Cơ Vấn Thiên: “... Cho nên, nàng và ông chủ Sài kia rốt cuộc đã có giao hẹn gì?”

Thích Vy ngoảnh đầu lại, dùng ánh mắt ‘ngươi không phải đồ ngốc đó chứ’ nói với hắn: “Nơi này là y viện, có thể hẹn sẵn thời gian gặp mặt tại đây, đương nhiên là tới để khám bệnh rồi”.

Cơ Vấn Thiên: “...”

“Khụ”, vẻ mặt Cơ Vấn Thiên có chút cứng nhắc: “Vậy ông chủ Sài đó là bệnh nhân của nàng sao?”

“Nói chính xác thì Sài phu nhân mới là bệnh nhân của ta, ông chủ Sài là người nhà bệnh nhân”.

Nàng không giải thích cho hắn biết chính xác Sài phu nhân mắc bệnh gì nhưng Cơ Vấn Thiên đã nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh thường ngày, thậm chí còn cảm thấy hơi xấu hổ vì trí tưởng tượng phong phú vừa rồi của mình.

Thích Vy không trì hoãn thêm, nói với Hồng Liên: “Lát nữa cho người đi nghe ngóng một chút ông chủ Sài đang ở nhà trọ nào, tìm được người thì mời họ qua, tối nay chúng ta sẽ ở lại đây”.

“Vâng, thưa chủ tử”.

Khi họ rời khỏi kinh thành cũng không nói cho người trong thôn trang biết khi nào sẽ trở lại hay có trở lại hay không, nhưng giao hẹn với phu thê ông chủ Sài được định ra, cho dù ông ta nhận được thông tin Thánh Thủ Tiên không xác định ngày trở lại từ người gác cổng nhưng vẫn điềm tĩnh ở lại Ninh Thành chờ thêm vài ngày.

Hắn ta tin tưởng Thánh Thủ Tiên sẽ không cố ý trêu chọc mình.

Quả nhiên, chỉ ngày hôm sau, ông chủ Sài liền đích thân tìm tới cửa.

Hắn ta đương nhiên vui mừng khôn xiết mà ngựa không dừng vó đưa phu nhân một lần nữa tới thăm hỏi.

Lúc hai phu thê họ tới được y viện, Cơ Vấn Thiên mới vừa ngồi xuống nhấp một ngụm trà sau khi dạo quanh thôn trang một vòng, biết khách đến sớm như vậy thì không khỏi nhướng mày, đợi Sài Hổ cùng phu nhân Thẩm Thị được dẫn tới sảnh chính, chạm phải ánh mắt khẩn thiết của đối phương khi nhìn Thích Vy đã đeo lên mặt nạ Thánh Thủ Tiên với một thân áo bào màu trắng lại khiến hắn không kìm được nhíu mày.

Tên đàn ông này không phải là thực sự nhìn trúng người của hắn rồi đó chứ.

Cơ Vấn Thiên hoàn toàn ném ra sau đầu vấn đề những người đến gặp Thánh Thủ Tiên từ đầu đến cuối đều không biết Thích Vy có dáng vẻ như thế nào.

“Tiên y, một năm không gặp ngài vẫn phong độ như vậy”, Sài Hổ nhiệt tình chào hỏi Thích Vy.

Hồng Liên: “...”, chủ tử đã đeo mặt nạ mà ngươi vẫn nhìn ra phong độ như cũ, lợi hại!

Sài Hổ chân thành cảm ơn: “Năm ngoái thực sự phải cảm ơn ngài đã ra tay, nếu không cũng không biết thân thể của thê tử ta sẽ còn tồi tệ tới mức nào nữa”.

Thẩm thị ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành, trong mắt vẫn còn vương chút sợ hãi, hiển nhiên là đã bị lưu lại bóng ma đối với thể trạng năm ngoái của mình.

“Ông chủ Sài khách sáo rồi”, khóe mắt dưới lớp mặt nạ của Thích Vy hơi cong, trong giọng điệu ẩn chứa ý cười: “Ta chữa bệnh cho phu nhân là có thu bạc, cầm tiền của người thay người trừ họa, nếu không chẳng phải là đập vỡ bảng hiệu của bản thân sao. Huống hồ, năm ngoái hai vị đã nói lời cảm ơn này rất nhiều lần rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK