Người phàm không thể nhìn thấy biển hiệu của trụ sở, vị trí cậu nói cũng là khu dân cư cách trụ sở 2,3 km.
Nhưng Lục Việt lại gần như dừng xe chính xác trước cánh cổng gỉ sắt to lớn của trụ sở.
Tô Quân mặc dù rất muốn xuống xe chạy về "tổ ấm" của mình ngay lập tức, nhưng trước vẫn phải giả ngu để đối phó.
"...Đây là?"
Lục Việt cũng giả vờ như không biết, ụp nồi lên cái xe vô tội.
"Điều hướng nói là chỗ này."
Tô Quân trầm mặc.
...Nhưng không phải đã bị anh tắt đi một cách tàn nhẫn khi nó nhắc nhở anh đi sai đường sao?
Tô Quân cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ một lúc, sau đó liền thuận nước đẩy thuyền nói:. 𝒯hử thách tìⅿ t𝐫a𝓷g gốc, géc gô ﹢ 𝒯𝐫𝑼 ⅿ𝒯𝐫u𝑦ệ𝓷﹒v𝓷 ﹢
"À đúng rồi, đây là cửa sau của tiểu khu, tôi đi một chút là đến nhà rồi."
"Hôm nay thực sự cảm ơn anh, tôi đi trước đây."
Cậu sợ Lục Thịnh theo mình xuống xe sẽ phát hiện ra bí mật của trụ sở nên vội vã mở cửa xuống xe, lao nhanh vào màn đêm.
Chớp mắt liền không thấy bóng dáng.
Trụ sở của Thiên Đình dưới nhân gian nằm sau một bức tường đầy rác.
Cái ý tưởng bốc mùi này là của Sở trưởng, y cảm thấy người bình thường sẽ không dễ dàng đến gần một bãi rác bốc mùi.
Đặt lối vào trụ sở sau bãi rác sẽ giảm thiểu khả năng bị yêu ma và người tu tiên phát hiện.
Khi Tô Quân vẫn nằm trong tầm mắt của Lục Việt, cậu chôn đầu thật sâu trong áo khoác, bước chân vội vàng, không dám quay đầu lại nhìn.
Đèn trong xe vẫn sáng, Lục Việt yên lặng tựa vào ghế nhìn bóng dáng Tô Quân đi xa dần.
Chỉ khi Tô Quân bước vào trụ sở mới có thể coi là an toàn, bản thân mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Tô Quân cơ hồ là chạy chậm vào trụ sở, sau khi phát hiện Lục Thịnh không nhìn thấy mình mới bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó đứng tại chỗ, chầm chậm quay đầu nhìn về phía xe của Lục Thịnh.
...Lục Thịnh vậy mà vẫn ngồi trong xe nhìn mình!
Tô Quân nghĩ rằng Lục Thịnh đã phát hiện ra việc mình quay lại nhìn hắn.
Cậu bị dọa sợ đến mức chân tay luống cuống, suýt nữa biến mình thành quả bóng lăn vào trụ sở.
...Không đúng, anh ta hẳn là không thể nhìn thấy trụ sở của mình.
Anh ta có lẽ chỉ nhìn thấy một bức tường đầy rác.
Tô Quân nghĩ thông suốt điều này mới có thể yên tâm tiếp tục cả gan nhìn chằm chằm Lục Việt.
Hai người chằm chằm nhìn nhau dưới ánh đèn leo lét một lúc lâu, lâu đến nỗi Tiểu Long đã không còn kiên nhẫn mà dựa vào ghế xe ngái khò khò, lâu đến nỗi một chiếc lá vàng đung đưa rụng xuống bả vai Tô Quân.
Tô Quân mới chợt nhận ra thời gian đã qua lâu như vậy rồi.
Cậu đút hai tay vào túi sưởi ấm, đi một bước quay đầu một bước, miễn cưỡng chậm rãi bước vào hành lang.
Lục Việt không biết tại sao bản thân lại nhìn tiểu Nguyệt Lão lâu như vậy, nhưng hắn vẫn không lái xe rời đi.
Dường như có thứ gì đó đang điên cuồng níu kéo hắn, gãi lên đầu trái tim hắn.
Thấy tiểu Nguyệt Lão đã trở về trụ sở cũ nát, Lục Việt mới thu hồi tầm mắt, nổ máy, lái xe về nhà.
Khi Tô Quân đi vào hành lang, vị trưởng phòng ngủ sớm dậy muộn đang đánh răng, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Trưởng phòng dường như mùa đông giá rét hay mùa hè nóng nực đều mặc quần đùi và áo ba lỗ, mở miệng là một giọng nói đã trải qua nhiều thăng trầm.
"Tiểu huynh đệ, cậu tăng ca muộn vậy sao? Vất vả rồi, vất vả rồi, tôi còn để lại cho cậu một phần bữa tối cực kỳ phong phú đó."
Ông ta "pi" một tiếng nhổ bọt trong miệng ra, từ sau lưng lấy ra một hộp mì tôm.
"Chà, mì tôm vị bò khô, còn có trứng ngâm tương, bát cuối cùng của trụ sở đó."
Sau khi cảnh giác nhìn xung quanh, Trưởng phòng liền nhét hộp mì vào tay Tô Quân đẩy cậu nhanh chóng trở về phòng.
"Đừng để Ti Mệnh và Thần Tài đói xanh cả mắt nhìn thấy, nếu không bọn họ đánh tới, thì đồ ăn ở phạm vi 10 dặm xung quanh đây sẽ bị bọn họ cướp hết đấy."
Tô Quân cực kỳ hợp tác với Trưởng phòng, nhanh chóng nhét hộp mì vào trong áo khoác, trước bụng nháy mắt phồng lên như phụ nữ mang thai.
Sau đó cậu cúi đầu chạy về phòng.
Về đến phòng, Tô Quân đói bụng đun nước nấu mì, xé giấy gói đặt trứng ngâm tương vào.
Sau đó cậu bật tivi, kết nối với kênh "Truyền hình Thiên Đình" có tín hiệu cực kém, chuẩn bị tận hưởng khoảng thời gian tươi đẹp sau khi tan làm.
Khi thả lỏng người ngồi xuống sofa, cậu mới phát hiện mình quên trả lại áo cho Lục Thịnh.
...Xem ra lại phải tìm một thời điểm "tình cờ gặp mặt" Lục Thịnh rồi.
Cậu cẩn thận lau vết nước trên áo bằng khăn khô rồi treo nó vào trong tủ.
Đột nhiên, trong lúc rũ áo khoác, tấm danh thiếp của Lục Thịnh rơi từ trong túi áo ra.
...Bên trên vừa hay có ghi cách thức liên hệ của Lục Thịnh.
Mấy sợi tóc ngốc trên đầu Tô Quân dựng lên, ngay cả mì cũng không ăn nữa, lập tức dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Thịnh.
"Thật ngại quá, tôi là Tô Quân vừa ngồi xe của anh. Lúc nãy xuống xe vội quá, quên không trả lại áo cho anh. Anh xem hôm nào rảnh, tôi đem áo trả lại anh."
Sau khi gửi tin nhắn, Tô Quân vui vẻ dùng thìa nhỏ khuấy mì, không những không thấy phiền vì chuyện áo khoác, ngược lại còn húp mì đến là hăng say.
Sở Nguyệt Lão làm gì có Nguyệt Lão nào chăm chỉ làm việc, đam mê gặp khách hàng như cậu chứ.
Ngay khi Tô Quân tắm rửa và thay đồ ngủ xong, chuẩn bị cùng chiếc giường lớn thân yêu vĩnh viễn không chia lìa thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Tô Quân ngẩng đầu, bất đắc dĩ lăn xuống giường, lê thân ra cửa.
"Ai vậy?"
Lục Việt về nhà không hề đi đường vòng, lái xe với tốc độ cao nhất, một đường thẳng tắp về nhà.
Hắn vừa dừng xe, thậm chí còn không nghĩ đến việc xuống xe liền trực tiếp dịch chuyển tức thời đến thẳng cổng đến trụ sở.
Tiểu Thần Tài đang ăn vụng trong bếp bị hắn dọa sợ đến mức nuốt luôn miếng bánh trôi xuống bụng.
Sau khi hắn gõ cửa, chỉ thấy tiểu Nguyệt Lão mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi in đầy hình linh thạch, trên tay ôm một con búp bê nhỏ hình rồng, đôi mắt ngái ngủ thò đầu ra từ sau cánh cửa.
...Là một tiểu Nguyệt Lão thơm tho mềm mại vừa mới tắm xong.
Lục Việt mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, cổ họng có chút khô.
Tô Quân có chút kinh ngạc "Lục Việt?"
Cậu rất kính nể Lục giám ti, Lục giám ti không chỉ mỗi ngày dịch chuyển tới dịch chuyển lui mà còn 1 ngày 24 tiếng đều dành cho công việc.
Thực sự nể phục.
Cậu không chút phòng bị mở cửa, ngáp ngắn ngáp dài, xỏ chân vào đôi dép bông.
"Lục Việt, có chuyện gì sao?"
Tô Quân vừa nói vừa lắc lư như sắp ngã vào người Lục Việt ngủ một giấc.
"Làm phiền rồi, tôi chỉ là muốn hỏi cậu một vấn đề."
"Ừ?"
"Cậu biết hoa Nhân Duyên không?"
Ngoại trừ việc điều tra Vị Vong Nhân, hắn cũng muốn xác minh lý do vì sao hoa Nhân Duyên lại nở.
Tô Quân mờ mịt nói
"Hoa nhân duyên? Sở trưởng nói loại cây này vừa không nở hoa vừa không kết quả, chiếm 10 vạn mét vuông đất nhưng lại không có khả năng sinh sôi, vừa nhìn đã chướng mắt, mấy trăm năm trước đã bị chặt hết và thay thế bằng loại cây ăn quả khác rồi."
Cậu mơ hồ nghĩ ngợi
"Hiện tại Thiên Đình chỉ có khoảng 2,3 cây, dưới nhân gian có 1 cây."
Lục Việt gật đầu: "Nó nở hoa có điều kiện gì không?"
"Tôi phải nghĩ một chút...Tôi nhớ là trong mấy trăm năm nay hoa Nhân Duyên chỉ nở có một lần, lần đó còn là chuyện Sở trưởng của bọn tôi với người đó...Có điều sau đó hoa Nhân Duyên của Sở trưởng cũng hoàn toàn khô héo rồi."
Đôi mắt Tô Quân bỗng nhiên có chút buồn bã, lời nói mơ hồ lướt qua chuyện của Tần Vô Duyên, thanh âm càng lúc càng nhẹ.
Sở Nguyệt Lão không ai dám nhắc đến, cũng không ai muốn nói về đoạn nhân duyên của Tần Vô Duyên và người đó.
Tô Quân cũng chỉ là nghe nói, trước đây Sở trưởng không phải tên Tần Vô Duyên, càng không làm việc ở sở Nguyệt Lão.
Nghe đồn năm đó y từng là Sở phó sở Giám Phạt, sau đó xuống nhân gian không biết phạm phải sai lầm gì, từ sở Giám Phạt bị giáng cấp xuống sở Nguyệt Lão chuộc tội.
Lúc cậu nhậm chức, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Vô Duyên, chỉ thấy trên cổ tay y quấn một sợi tơ hồng bị đứt.
Và bông hoa Nhân Duyên héo úa cắm trong bình thủy tinh trên bàn làm việc của y.
Tô Quân từ trên giá sách lấy ra quyển "Sổ tự tu luyện của Nguyệt Lão" dày cỡ 5 viên gạch.
Cậu chúi đầu vào quyển sách khổng lồ, nghiêm túc đọc từng dòng.
"Hoa Nhân Duyên, loài hoa duy nhất có thể đoán trước được nhân duyên của thần tiên, số lần nở trong lịch sử rất ít. Nó sẽ tự động phán đoán sự tiến triển trong mối quan hệ của hai người để lựa chọn mức độ nở hoa."
Tô Quân vừa đọc vừa lắc đầu cảm khái
"...Trên đời này vậy mà lại có một loại hoa thần kỳ muốn nở liền nở, không muốn tự khép như vậy."
"Vì trường hợp hoa nở quá hiếm nên đến nay điều kiện tác động vẫn chưa rõ. Có điều có thể biết một điều chính xác là, hoa Nhân Duyên nở nghĩa là giữa hai người nhất định có mối liên hệ sâu sắc."
Nhiều đời Sở trưởng ghi rõ: Ăn không ngon, mua không được, điều kiện nở hoa khắc nghiệt, hoa nở không đẹp, chẳng có tí tác dụng nào.
Tô Quân từ trang sách ngẩng đầu lên, biểu tình vẫn mờ mịt như cũ
"...Đây đều là lời linh tinh gì thế không biết."
Lục Việt trầm mặc một lúc
"Có thể cho tôi mượn xem quyển sách này một chút không?"
"Có thể, có điều chữ viết của Sở trưởng bọn tôi rất "phóng khoáng", muốn đọc sẽ có chút tốn sức."
Tô Quân đưa quyển sách nặng trịch cho Lục Việt còn bản thân lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lục Thịnh.
Lục Thịnh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu, cậu có chút lo lắng bản thân nhắn sai người.
"Xin hỏi, anh là Lục Thịnh đúng không?"
Điện thoại trong túi áo Lục Việt rung lên một tiếng, hai người vô thức ngẩng đầu nhìn nhau.
Tô Quân lại cúi đầu gửi một tin nhắn cuối cùng
"Ngủ ngon."
Cậu vừa gửi xong tin nhắn, điện thoại của Lục Việt lại ting ting kêu lên.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau
Tô Quân có chút ngây người, không hiểu tại sao lại trùng hợp như vậy.
Lục Việt nháy mắt phát hiện tiểu Nguyệt Lão tiếp theo rất có khả năng sẽ gọi điện cho mình, liền bỏ sách xuống, nói một câu "Ngủ ngon"
Sau đó vội vàng rời khỏi trụ sở, dịch chuyển tức thời về nhà.
Theo như lời Tiểu Long nói thì Lục Việt không có nhà, chỉ có nơi ngủ và nơi làm việc.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ có độc một cái tivi treo tường, một bộ sofa đơn giản và một cái bàn trà, không hề có bất kỳ đồ trang trí dư thừa nào.
Nó trống trải giống y như đại điện chỉ dùng 50 mét vuông liền chứa hết đồ đạc của hắn trên Thiên Đình.
Trên bàn trà giữa phòng khách có một cái bình phỉ thúy cổ cắm một bông hoa Nhân Duyên.
Lục Việt ngồi trên ghế làm việc, lần lượt vuốt xuống những tin nhắn chưa đọc.
"Chủ nhật tuần sau anh có thời gian đến công viên giải trí không? Nghe nói mới mở một nhà ma rất nổi tiếng, không biết anh có hứng thú không?"
Là tin nhắn của Tịch Tuyết.
Ánh mắt Lục Việt khẽ trầm xuống, đầu ngón tay khẽ chạm nhẹ vào màn hình.
Tịch Tuyết có lẽ muốn động thủ rồi, dù sao thời gian Vị Vong Nhân cho cô ta cũng không nhiều.
Nhà ma trái lại lại là nơi rất thích hợp để đoạt lấy hồn phách của một người.
Hắn đơn giản trả lời "Được", trong lòng nghĩ xem làm thế nào để dụ được chân thân của Vị Vong Nhân ra.
Tiểu Long chui ra khỏi ổ, móng vuốt đặt lên chiếc đuôi có thể phóng ra lửa, thoải mái đốt lửa sưởi ấm.
"Lục Việt, ngươi là cố ý."
"Hửm?"
"Ta thấy ngươi để danh thiếp trong túi áo."
"Ừ."
"Ngươi tâm địa bất lương."
Lục Việt liếc nhìn Tiểu Long một cái, thuận tay đẩy nó vào trong ổ, thế giới của Tiểu Long lập tức trở nên tối tăm.
"Ta là lao tâm khổ tứ."
Cuối cùng Tô Quân cũng không gọi cho anh, giao diện tin nhắn chỉ có 3 tin nhắn đơn giản.
Tin nhắn cuối cùng là chúc ngủ ngon.
Hắn chợt nhớ đến danh sách kế hoạch mà tiểu Nguyệt Lão dán trên tường, ở nhân gian trải nghiệm cảm giác thiên đường.
Phía dưới còn có một bức tranh độc đáo "bay lên bầu trời".
Đôi lông mày vốn đang cau lại bởi những dòng suy nghĩ lộn xộn từ từ dãn ra, đáy mắt nổi lên ý cười bất đắc dĩ nhàn nhạt
"9 giờ sáng chủ nhật tuần sau gặp mặt ở công viên giải trí, được không?"
"Ngủ ngon, chúc mộng đẹp."