"Không, thưa cô! Cô đang làm gì vậy? Cô điên rồi à?"
Tôi quay lại phía giọng nói phát ra từ tiếng hét lớn và nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đã ướt sũng vì mưa.
"Đừng cản tôi. Một người như tôi không có quyền được sống," tôi nói trong khi nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Ồ, nhảy đi! Tự sát đi! nếu đó là giải pháp cô đã đưa ra.Tiến lên! Cô nghĩ rằng tội lỗi có thể thay thế? Bằng tội lỗi khác sao?" Tôi nhìn vào người phụ nữ nói
"Đúng vậy. Những gì cô đang nói là đúng. Không thể thay thế tỗi lỗi này bằng tội lỗi khác."
Cô ấy từ từ tiến lại gần tôi và chìa lòng bàn tay ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào tay cô ấy rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ấy. Nụ cười dịu dàng của cô ấy làm trái tim tôi tan chảy.
Tôi nắm lấy tay cô ấy, nhảy xuống và khóc thật to trong vòng tay cô.
Tôi không biết điều gì đã nảy ra trong đầu tôi, đã khiến tôi lên kế hoạch tự kết liễu đời mình.
Cô gái đó đưa tôi về nhà cô ấy, tôi chỉ biết choáng váng suốt cả đoạn đường đi.
"Cái này, uống chút trà nóng trước đi." Sau đó, cô ấy đưa chiếc cốc đến trước mặt chúng tôi. "Nhân tiện, tôi là Lục Doanh. Tôi là một sinh viên, điều dưỡng, còn bạn?
“ Tôi là Yên Nhi”
“Đúng rồi, Yên Nhi. Cô đã gặp chuyện gì khiến cô nghỉ đến việc tự sát? Tôi không có ý,can thiệp? Nhưng-“
“Cô không thể hiểu được cảm giác của tôi đâu,” tôi ngắt lời cô ấy.
Tôi cảm thấy nỗi buồn trong mắt cô ấy khi tôi nói điều đó. Tôi chỉ ngạc nhiên khi cô nắm tay tôi.
"Được, được. Cô không muốn nói cho tôi biết vấn đề của mình cũng được, nhưng cô hãy để tôi giúp cô." Rồi cô nở một nụ cười ngọt ngào.
Tôi không biết cô ấy và cô ấy không phải là người thân của tôi, tôi cũng không hiểu tại sao cô ấy lại giúp tôi. Tất cả những gì tôi biết là cô ấy đã trở thành bạn của tôi khi tôi không còn ai để bấu víu. Cô trở thành chỗ dựa cho tôi những lúc không vòng tay nào muốn đón nhận tôi, chỉ có cô ấy mà thôi.
Cô ấy đã giúp tôi trả tiền bảo lãnh cho cha tôi và xóa tên của ông ấy. Cô ấy giúp tôi đưa mẹ tôi đến bệnh viện và nhờ bác sĩ tâm lý điều trị cho bà.
cô ấy đã giúp tôi định hình lại cơ thể tan nát và trái tim tan vỡ của mình
Cho đến khi cô ấy giới thiệu tôi với công ty của Sở Nhiễm.
Tôi bắt đầu vực dậy, bắt đầu ra ngoài xây dựng những thứ mà tôi có thể nói của mình.
Tất cả những điều tôi có là nhờ bạn tôi Lục Doanh.
Nhưng tôi không nghĩ rằng chỉ vì một đêm mà tôi bị dục vọng trần tục cám dỗ mà mắc một tội lớn với người bạn thân của mình.
Tôi trở lại với thực tại khi đèn bên đường đột ngột chuyển sang màu đỏ. Tôi quyết định hoãn việc đến bệnh viện và đến thẳng nhà bạn tôi, Lục Doanh.
Tôi đứng trước cửa nhà cô rồi bấm chuông ngay. Không mất quá nhiều thời gian để người bên trong ra mở của.
"Này, Yên Nhi. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu đến thăm mình sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngạc nhiên của cô ấy, sự xuất hiện của cô ấy khiến tâm trạng tôi nhẹ nhàng hơn. Đây là bạn của tôi, người bạn tôi mà tôi quý, người bạn tôi trân trọng.
Tôi từ từ đến gần cô ấy và vòng tay qua
người cô ấy "Y-Yên Nhi, cậu gặp vấn đề gì phải không?" anh ấy đã nối. Tôi có thể cảm nhận được cú sốc trong lời nói của cô ấy
"Không có gì đâu Lục Doanh. Mình chỉ nhớ cậu thôi." Cô ấy cười nhạt và đáp lại cái ôm. Tôi không bao giờ nghĩ rằng cuối cùng, tôi sẽ là lý do khiến cô ấy bị tổn thương như vậy.
——————————————