Thiên Ý bị doạ một hơi liền tỉnh giấc, cậu tặng một cước vào bụng thiếu niên làm thiếu niên ấy phải ôm bụng than la:
" Nè mèo nhỏ, người ta lo lắng cho em như vậy mà mới tỉnh dậy là em đã tặng người ta một cước đau lắm đó"
"Lâm Dịu Hưng anh làm gì ở đây, tự nhiên đúc đầu vào mặt tôi "
" Ái chà thì ra mèo nhỏ vẫn luôn nhớ anh vậy mà làm anh tưởng mèo con quên rồi chứ"
Nhớ nhớ cái đầu nhà ngươi, biết vậy khi nãy tặng thêm mấy phát nữa cho anh chết luôn cho rồi
Thiên Ý nở một nụ cười tươi tắn nhìn Dịu Hưng:
" Hình như là anh suy diễn nhiều quá rồi đó, làm ơn về lớp của anh đi tôi không muốn mới tỉnh dậy là gặp mặt anh đâu, tôi còn chưa tính sổ với anh chuyện lúc trước"
"Huhu sao em có thể phủ hết những điều em đã làm với tôi chứ"
"Tôi đã làm gì anh đâu????"
"Em hâm doạ anh còn quyến rũ anh nữa a~~"
"Đồ điên làm ơn biến đi dùm tôi cái"
"Không được em phải chịu trách...aaa thả tao ra"
"Mày làm cái gì ở đây vậy, nhõng nhẽo à??"
"Hả Tần Duy, buông tao ra coi tao đang chơi với mèo con mà"
"Chơi cmm em ấy mới hồi phục mà còn gặp mày"
"Là anh!!"
Tần Duy ném Dịu Hưng đi chỗ khác dịu dàng cười với Thiên Ý:
"Xin chào Hà Ly nhóc không sao chứ anh đến đây thăm nhóc nè, anh có mua một chút đồ ăn..."
"Anh...anh là người tối hôm đó.. sao anh lại biết tôi ở đây rồi còn tên tôi nữa? anh điều tra tôi"
Thiên Ý xù lông lên, bật chế độ cảnh giác cao với người này
Tần Duy cười nhẹ, đi đến chỗ của Thiên Ý kề sát bên tai cậu từ tốn nói:
"Đừng sợ tôi không ăn thịt em đâu, hôm nay tôi chỉ tới đây thăm bệnh thôi"
Từng hơi thở nóng hổi phả vào tai cậu làm khuôn mặt cậu hơi ửng đỏ, hắn tận dụng cơ hội cậu thả lỏng đề mà hôn trộm một cái bên má.
Dịu Hưng có tiếng là người trăng sao ong bướm nhưng đây là lần đầu tiên hắn lại thua một người thường ngày chỉ biết đánh lộn ư???
Cậu ăn phải một hủ dấm chua đến tê cả óc, nên hùng hùng tức giận mà kéo thằng bạn thân ra
" Đi thôi cho bé mèo còn nghỉ ngơi nữa"
Hắn cố gặng ra nụ cười nhưng lại bóp chặt cổ áo của Tần Duy lôi đi để tránh tình trạng hắn cướp mất bé mèo của cậu mất!
Tần Duy đương nhiên biết thằng bạn của mình đang nghĩ gì nhưng vì đối tượng kì này khiến cậu cảm thấy rất hứng thú và còn là một con mồi ngon lành nên tính tham lam, tranh giành của hắn nổi dậy lên rồi.
" Thôi chào tạm biệt nha mèo con"
Dịu Hưng tạm biệt với một cái hôn gió khiến Thiên Ý nổi hết da gà lên mà nghĩ thầm
Mấy người này bị gì vậy trời người thì hôn má người thì hôn gió, điên à???
Thiên Ý không suy nghĩ nữa mà lười biếng nằm xuống giường lăn qua lăn lại định đánh một giấc thật ngon, thì lại có người tới thăm bệnh.
Đó là anh em Lý Phong và Lý Duật, Thiên Ý bây giờ không muốn tiếp ai chút nào càng không muốn gặp hai tiểu tử này vì sợ chúng phát hiện ra sự thật nên cậu đã nghĩ ra một cách là giả ngủ.
Cậu nhắm mắt lại, cảm thấy tiếng bước chân đang từ từ đến gần, sợ đến toát mồ hôi nhưng trình độ diễn xuất của Thiên Ý vẫn không có vấn đề gì.
Nhìn thiếu niên đang ngủ, họ cũng không dám đánh thức chỉ dám dịu dàng đứng nhìn, họ cứ cảm giác người này rất giống Thiên Ý từ cái lúc gặp mặt đầu tiên
Khi đứng trước cậu họ lại cảm thấy lòng mềm đi, muốn ôm trầm lấy cậu mà cưng chiều
Vì giường êm nệm ấm không khí mát lạnh khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu nên đã từ ngủ giả thành ngủ thật lúc nào không hay mặc kệ cho hai người họ sờ mó.
Lý Phong và Lý Duật vừa đi ra ngoài thì lại chạm trán Lưu Minh, cậu ta không them để ý tới hai anh em nhà đó chỉ hừ một cái rồi định đi vào thì lại bị ngăn cản lại.
Sát khí nặng nề lan toả khắp không khí, cuộc đấu tranh lạnh diễn ra trong tích tắc, Lưu Minh liếc nhìn hai người đối diện trầm mặt nói:
" Ý gì đây??"
" Hiện tại cậu ấy đang nghỉ ngơi đừng làm phiền nữa"
Phenomenon của cả ba người đang chọi nhau kịch liệt trong không khí, khiến những người đi qua hành lang cũng phải rợng sống lưng mà chảy mồi hôi lạnh, không ai dám bước đến khu vực đó, nó như một lời cảnh báo cấm vào mà các thiếu gia muốn truyền đến tất cả mọi người, để tránh làm phiền người trong phòng y tế.
Ngay cả cô y tế cũng đã bị đuổi ra từ lúc nào không ai hay.
Lưu Minh cũng rất hiểu chuyện nên cũng không nhất quyết phải vào thăm mèo nhỏ nữa
"Vậy để hồi tôi quay lại đưa cậu ấy về giờ còn sớm nên cho cậu ấy ngủ thêm nữa đi"
Lý Duật ra vẻ không đồng ý cậu nhanh chóng dành lại quyền lợi đưa Thiên Ý về thì Lý Phong lại ngăn cản:
"Em không nhớ chúng ta còn việc để xử lý à"
"..."
Lý Duật bất mãn nhưng cũng phải cam chịu, còn Lý Phong thì muốn kết thúc cuộc đấu tranh lạnh này càng nhanh càng tốt vì dù gì hai bên đều có thế mạnh ngang ngửa nhau, kẻ tám lạng người nửa cân nên dù có đấu tranh đi chăng nữa thì hai bên cũng chẳng có lợi gì mà còn tổn thất trầm trọng.
Lưu Minh quay đi, định xuống lầu mua chút đồ ăn để vỗ béo mèo con sẵn tiện mua quà tặng mẹ dâu tương lai, cậu vui vẻ dịu dàng khác hẵng với con người thường ngày khiến ai cũng phải tò mò, sợ hãi
LƯU MINH BỊ MA NHẬP RỒI Ư!!!!!!!
Ai nấy nhìn cậu cũng phải né sang một bên, vì sao ư??
Bởi vì Lưu Minh khét tiếng là một thiếu gia ăn chơi, cậu rất hay đến những sòng bài rất ít khi đi học, mà hể đi học thì mặt mày chù ụ đen xì.
Cậu hay cùng Dịu Hưng đi cúp học, giáo viên chỉ cần mất chú ý một chút thì chẳng thấy bóng hai người này đâu, nhưng đây là lần đầu tiên Lưu Minh ở trường mà vui vẻ dịu dàng như vậy thật là hiếm thấy.