Khương Vạn Nương tưởng rằng Tiết Quế Châu sẽ tức giận, thế nhưng vẻ mặt của Tiết Quế Châu nhìn Tần Nghiên chỉ có biểu cảm tủi thân, ngay sau đó liền ngoan ngoãn nhận sau với Khương Vạn Nương: “Là ta đã hiểu lầm Phù tỷ tỷ, Phù tỷ tỷ đừng giận ta, vừa nãy chỉ là nói hươu nói vượn mà thôi.”
Khương Vạn Nương cười nói: “Đừng nói vậy, ta vốn không thích chơi cờ, vừa nãy hạ vài nước cớ với Tần công tử đã cảm thấy hổ thẹn với trình độ của mình rồi, chỉ muốn qua loa kết thúc, là ta thất lễ.”
Nàng vừa dứt lời liền đứng lên nhường lại vị trí, lùi ra đằng sau để người khác có thể tiếp tục.
“Biểu ca đừng nhường ta, ta chơi giỏi hơn ngũ muội muội và A Phù không chỉ một chút thôi đâu.”
Tần Nghiên phì cười, một lần nữa sắp xếp bàn cờ.
Chỉ là không lâu sau, có một nha hoàn chạy từ bên ngoài vào, nói là Tần mẫu đang thúc giục Tần Nghiên sớm trở về.
Lúc này Tần Nghiên mới dừng ván cờ, tạm biệt mọi người.
Tiết Quế Châu nói cái gì mà muốn tiễn hắn ta, cho nên một đám vú già quây xem cũng tan tác đi theo.
Đợi mọi người đi rồi, Tiết Quế Uyển mới nói với Khương Vạn Nương: “Lúc nãy Châu nhi vô lễ với ngươi, ngươi đừng để bụng, nàng ta tử nhỏ đã vô cùng thích quấn lấy vị Tần biểu ca này rồi, cái khó chính là, ngày thường nàng ta ngỗ nghịch ngay cả mẫu thân nói gì cũng không thèm nghe, nhưng mà ở trước mặt vị biểu ca kia, tính tình nàng ta so với con thỏ còn ngoan hiền hơn.”
Khương Vạn Nương nghe được lời này, lúc này mới tỉnh ngộ, “Vậy bọn họ …”
Tiết Quế Uyển nói: “Mấy ngày nay mẫu thân ta và a di thường xuyên lui tới, ta có cảm giác chuyện tốt sắp đến gần rồi.”
Tiết Quế Dao nghe hai người nói chuyện, cũng chen miệng nói một câu: “Tam tỷ tỷ cũng đừng quên, thái độ của Tần biểu ca của các người đối với ngũ muội muội không nóng không lạnh, ta thấy chuyện của bọn họ không thành được đâu.”
Tiết Quế Uyển nhìn về phía nàng ta: “Ngươi đúng là không sợ thiên hạ không loạn mà, ngươi biết tình tình ngũ muội bướng bỉnh, còn trêu chọc nàng nữa.”
Tiết Quế Dao hừ một tiếng nói: “Lần trước nàng ta làm dơ váy áo của ta ta còn chưa tính sổ đấy, sau này nếu nàng ta còn chọc ta nữa, thì đừng trách vì sao ta lại trở mặt.”
Tiết Quế Uyển cười cười nắm tay nàng ta, nói: “Muội muội ngoan, ngươi tha cho ta đi, một ngũ muội muội đã làm ta nhức đầu lắm rồi, nếu ngươi mà còn không thương ta nữa, sau này ngay cả cửa phòng ta cũng không dám đi ra mất.”
Lúc này Tiết Quế Dao mới chịu thôi, dáng vẻ không muốn so đo quá nhiều.
Trong lòng Khương Vạn Nương cảm thấy nhị vị cô nương này của Tiết gia một người thì dịu dàng khôn khéo, một người thẳng tính trượng nghĩa, tính cách rất không tệ.
Cách chừng mấy ngày, Khương Vạn Nương liền nhận được tin tức từ Tam Phúc Lâu, chính là người của phủ Cẩn Vương đã làm xong mọi việc.
Một mặt nàng có thể nhẹ nhàng thở ra, một mặt lại không thể không bội phục năng lực của phủ Cẩn Vương.
Chỉ sợ việc này trước mặt con cháu hoàng tộc, vốn dĩ chỉ là chuyện cỏn con không đáng nhắc đến.
Khương Vạn Nương giảm bớt một nỗi lo, vội vàng ra khỏi Tiết phủ, đi đường hông cửa sau vào Hàm Yên Trai.
“Từ nay ngươi cứ cất cho kỹ, sau này nói với người ngoài ngươi là chủ nhân của cửa hàng này.” Khương Vạn Nương giao khế đất đã được thay tên đổi họ đặt vào tay Tô Ngân.
Tô Ngân rất do dự, “Như vầy sao được, ta chỉ là tiểu tử dẫn ngựa cho cô nương thôi, làm sao có thể nhận đồ vật quan trọng như thế này …”
Khương Vạn Nương ngắt lời hắn ta, nói: “Ngươi đừng quá khiêm tốn, ngươi từ nhỏ đã hầu hạ bên người ta, ta làm sao có thể không tin tưởng ngươi cơ chứ, nếu ngươi thật sự muốn tốt cho ta, thì đừng để người khác nhìn ra sơ hở, đợi trận gió mưa này qua đi, ta đương nhiên sẽ chuộc lại cửa hàng của mẫu thân.”
Tô Ngân thấy nàng đã hạ quyết tâm, đành phải nhận lấy, nói với nàng: “Cô nương yên tâm đi, đừng nói chỉ có cửa hàng này, cả mạng sống của ta đều là của cô nương.”
Khương Vạn Nương cười cười, nói: “Hiện giờ mọi chuyện đã dần dần tốt lên, sau này ta đương nhiên cũng sẽ ra bạc cho ngươi thành thân sinh con, ta sẽ không bạc đãi tấm lòng trung thành của ngươi đâu.”
Tô Ngân nghe được lời này thì đỏ mặt, nói: “Cô nương đừng nói những lời này, ta muốn cả đời này ở bên cạnh hầu hạ ngươi, vốn không định cưới vợ đâu.”
“Nói lời nhảm nhí.”
Khương Vạn Nương nói chuyện với hắn ta một chút, rồi lại vội vàng quay về Tiết phủ.
Tô Ngân từ gian sau đi đến trước quầy, trên mặt đầy vẻ mất mát.
“Vừa nãy gia nói chuyện với ai vậy, ta nhìn dáng vẻ hình như là một nương tử xinh đẹp đấy.” Tiểu nha đầu làm công trong tiệm thấy bộ dạng thất thần của hắn ta, bèn lại gần hỏi thăm.
Tô Ngân không kiên nhẫn mà phất phất tay nói: “Đừng hỏi, có hỏi ta cũng không nói cho ngươi biết đâu.”
Tiểu nha đầu lập tức làm mặt quỷ về phía hắn ta.
Lúc này, ở Lâm phủ.
Lâm Thanh Nhuận đã ngây ngốc trong thư phòng nhiều ngày, Mặc Thư do dự đi vào trong, lại thấy hắn ta đang vẽ một bức tranh.
Nữ tử trong tranh là đang ngắm nhìn hoa đào, e lệ quyến rũ, ánh mắt thẹn thùng, có nét trong sáng thuần khiết, cộng thêm vẻ đẹp của hoa đào, tô điểm như gấm vóc thêu trên cụm mây quý giá, làm người ta chỉ nhìn chứ không dám động vào.
Nữ tử trong bức tranh này không phải ai khác, chính là Khương Vạn Nương thời điểm Khương gia vẫn còn sung túc mà Lâm Thanh Nhuận đã được chứng kiến.
Mặc Thư nhìn thấy cũng phải mê mẩn, có phần nào hiểu được tâm ý của công tử nhà hắn ta.
“Ngươi làm cái gì đấy?” Lâm Thanh Nhuận thấy ánh mắt hắn ta, rất không vui mà che bức tranh lại.
Mặc Thư phục hồi tinh thần, vội nói: “Công tử, không phải người vẫn luôn bảo ta quan sát động tĩnh của quan phủ và phủ Tiết gia sao?”
“Đúng vậy, thì thế nào?” Lâm Thanh Nhuận đặt cây bút xuống, xoay người đi đến trước bồn nước rửa sạch tay.
Mặc Thư cũng đi qua, cầm cái khăn sạch đưa qua, nói: “Công tử, Tiết gia bên đó không có động tĩnh gì, nhưng bên quan phủ lại có chút không tốt …”
“Cái gì không tốt?” Lâm Thanh Nhuận nhíu mày, “Ngươi có thể nói cho rõ ràng có được hay không?”
Mặc Thư thấy hắn ta đối với việc của Khương Vạn Nương càng lúc càng không kiên nhẫn, vội vàng nói: “Là … Là Hàm Yên Trai bên kia đã bị người khác thu mua rồi.”
“Cái gì?” Lâm Thanh Nhuận đang lau tay, cái khăn kia lập tức rơi vào trong chậu nước.
“Ta vừa hỏi thăm được, nghe nói là bị Cẩn Vương mua mất rồi.” Mặc Thư vừa nghĩ, vừa nói sực việc mình nghi ngờ cũng như không nhịn được nói ra: “Chỉ là công tử người nói xem Cẩn Vương đang yên đang lành tự nhiên lại muốn một cửa hàng son phấn để làm gì, ta thấy trong phủ của hắn ta quạnh quẽ, đâu có thê thiếp nào thân mật, sao lại coi trọng một cửa hàng son phấn cơ chứ?”
Sắc mặt Lâm Thanh Nhuận khẽ thay đổi, ngây người tại chỗ.
“Ngươi chắc chắn không nhầm lẫn gì đấy chứ?” Hắn ta có chút khó nhọc hỏi.
Mặc Thư lắc đầu, nói: “Mới đầu ta cũng nghi ngờ, chỉ là sau đó đã hỏi thăm rất nhiều người, đã có thể xác định lời thật lời giả … Công tử, người xem này …”
Hắn ta còn chưa dứt lời, Lâm Thanh Nhuận đã không nhịn được nữa vung tay hất đổ chậu nước.
Mặc Thư đứng bên cạnh hắn ta, không chút phòng bị nên bị tạt nước ướt giày và mặt, mà thau đồn kia cũng lăn lông lốc ra ngoài, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang thật lớn.
“Công tử … Công tử ngươi đừng tức giận, bằng không phu nhân biết được sẽ đánh chết ta.”
Lâm Thanh Nhuận nhắm mắt nói: “Tất nhiên Cẩn Vương kia muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đâm bên này chọt bên kia, lúc này đã đụng đến Vạn Nương, đi đến trước mặt chèn ép ta.”
Mặc Thư run rẩy không dám lên tiếng.
Lâm Thanh Nhuận lau mặt, bình tĩnh lại, nói với hắn ta: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, để ta yên lặng một chút.”
Mặc Thư vội vàng nhặt chậu nước đi ra khỏi phòng.
Lâm Thanh Nhuận xoay người đến trước bàn, nhìn nữ tử trong bức tranh, trong lòng càng lúc càng co rút đau đớn.
Chỉ là hắn ta thích một nữ tử như nàng, làm sao biết được muốn có được nàng lại khó khăn đến như vậy chứ?
Khương Vạn Nương giải quyết xong việc này, thì cũng hoàn toàn không biết bên phía Lâm Thanh Nhuận vì việc này mà náo loạn hồi lâu.
Nàng thầm nghĩ việc này xong xuôi cũng có thể xem như một mũi tên trúng ba con nhạn.
Thứ nhất cửa hàng kia được mở trên danh nghĩa của Tô Ngân, cho dù bị người ta tra ra được gì, thì nàng cũng không quá lo lắng.
Thứ hai Lâm Thanh Nhuận dùng cửa hàng ép buộc nàng, cũng không còn đường nào để đi nữa, tất nhiên ý định tái hợp với nàng cũng thế mà trôi theo mây gió.
Cuối cùng, chuyện khó nói giữa nàng và Trang Cẩm Ngu cũng coi như là hoàn toàn chấm dứt, không ai nợ ai nữa.
Ba chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng nàng, bây giờ tất cả đều chấm dứt, nàng có cảm giác như đã trút được gánh nặng ngàn cân.
Hôm nay Tiết lão thái thái cũng rảnh rỗi nên nàng cùng chơi cờ với bà.
Lý Đức Thuận gia tiến vào nói với Tiết lão thái thái: “Lão phu nhân, đại phu nhân đang đến đây, còn dẫn theo một vị cô nương, nói là muốn ra mắt ngài.”
Tiết lão thái thái nhìn Khương Vạn Nương đặt xuống một con chốt, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Là cô nương nhà ai?”
Lý Đức Thuận gia nghĩ nghĩ, nói: “Bảo là khuê nữ của một lão đại phu đảm nhiên chức vụ ở Thái Y Viện, nhìn qua cũng có vẻ thanh tú lễ phép.”
Tiết lão thái thái gật gật đầu, bảo bà ta cho người tiến vào.
Đợi đến lúc Lưu thị dẫn theo cô nương kia vào viện, Tiết lão thái thái mới gọi người đến dọn dẹp bàn cờ.
Lưu thị cười nói: “Mẫu thân, hôm nay ngài cũng thật rảnh rỗi, đã lâu rồi ta mới thấy ngài chơi cờ trở lại.”
Lý Đức Thuận gia đem ghế ngồi đến cho Lưu thị cùng với nữ tử đi theo nàng ta, lại dặn dò hạ nhân mang trà nóng lên.
Tiết lão thái thái nói: “Các ngươi trước nay đâu muốn chơi cờ với một bà già như ta, cũng chỉ có A Phù đủ kiên nhẫn giúp ta tiêu khiển.”
Lưu thị cười khen Khương Vạn Nương vài câu, trong lòng lại thầm chửi mắng bà già bất công, cháu gái ruột của mình thì không lo, bây giờ lại xem một cô nương Khương gia sa cơ thất thế như kim cương trong mắt.
Nàng ta quay đầu dẫn cô nương kia lại gần, nói với Tiết lão thái thái: “Mẫu thân, vị này là Thẩm cô nương, ta nhớ trước đây đã nhắc đến với ngài, cô nương này là một người tốt, mẫu thân nàng ta cũng là một người lương thiện, Thẩm thái ý càng là một thầy thuốc mát tay có tiếng, không biết đã cứu được bao nhiêu tính mạng của các quý nhân rồi đâu.”
“À, lần trước ngươi nói nàng ta và tam phòng …” Tiết lão thái thái còn chưa dứt lời, Lưu thị đã vội vàng chen ngang: “Đúng vậy.”
“Ngươi còn không bước lên thỉnh an lão phu nhân đi.” Lưu thị nói với Thẩm Thiên Nguyệt.
Thẩm Thiên Nguyệt e lệ mà nhìn nàng ta một cái, từ lúc vào cửa đến nay đều ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu.
Đợi đến khi Lưu thị thúc giục ả ta, ả ta mới chầm chậm đi tới trước mặt Tiết lão thái thái, khom người hành lễ.
“Cô nương này dáng vẻ xinh đẹp trắng trẻo, thì ra ánh mắt của ngươi cũng không tồi.” Tiết lão thái thái khen một câu, lại nói với Thẩm Thiên Nguyệt: “Thẩm cô nương ngẩng đầu lên ta nhìn xem.”
Thẩm Thiên Nguyệt liền ngẩng mặt lên, không chỉ thấy rõ vẻ mặt của Tiết lão thái thái, mà ngay cả Khương Vạn Nương ở bên người Tiết lão thái thái ả ta cũng nhìn thấy rõ ràng.
Ả ta giật mình, Khương Vạn Nương ngó lơi rót một ly trà, dường như không có chút hứng thú đối với nàng ta.
“A Phù, ngươi cảm thấy Thẩm cô nương thế nào?” Lưu thị hỏi Khương Vạn Nương.
Khương Vạn Nương cười nói: “Cữu mẫu nói sao ạ?”
Lưu thị nhấp môi cười cười, nói: “Ngươi nhìn giúp cho nhị ca của ngươi xem.”
Khương Vạn Nương nghe Lưu thị nói như vậy rốt cuộc cũng hiểu ra, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Lưu thị tuy rằng tuỳ tiện, nhưng không có nghĩa là nàng ta không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Nàng ta có thể nói ra được những lời này, sự việc hẳn là đã chắc chắn tám chín phần.
Trang thị thờ ơ, không mấy để tâm đến nhưng việc này, Lưu thị lại không chê phiền phức.
Có thể nàng ta tưởng rằng, Trang thị không sinh được con thì cũng chỉ là một con hổ giấy, chờ sau này nàng ta đi đời nhà ma thì tước vị của tam phòng chẳng phải là do đứa con vợ lẽ duy nhất kia kế thừa hay sao?
Hiện giờ Lưu thị lo trước lo sau cho đứa con vợ lẽ kia, chờ sau này hắn ta kế thừa tước vị không hiếu kính nàng thì còn ai có thể vào đây được?
Lưu thị nhấp một ngụm trà, trong lòng đã có tính toán, cô nương này rất được tam phòng thiếu gia tam phòng yêu thích, nàng ta cũng không lo chuyện không thành.
Thẩm Thiên Nguyệt nghĩ đến việc mấy hôm trước mới đụng độ Khương Vạn Nương, trong lòng lại có chút hồi hộp.
Ả ta không ngờ Khương Vạn Nương thế mà xuất hiện ở Tiết gia, lại còn ngồi bên người lão thái thái.
Lúc trước khi ả ta điều tra thân thế của Khương Vạn Nương, cũng có hỏi thăm đến mẫu thân của nàng, biết bà ấy và Tiết gia không mấy hoà hợp.
Không ngờ rằng Khương Vạn Nương vậy mà lại có bản lĩnh trở về.
Quả thật là đã xem thường thủ đoạn của đối phương.
Khương Vạn Nương nhìn ả ta, ánh mắt cũng không còn thân thiện như trước, làm cho Thẩm Thiên Nguyệt có hơi chột dạ.
“Ta cảm thấy …”
Dường như là phản ứng bản năng, Thẩm Thiên Nguyệt đột nhiên ngắt lời của nàng.
“Tỷ tỷ -“
Khương Vạn Nương lập tức im lặng, dù vậy vẫn ra vẻ ung dung mà nhìn ả ta.
Thẩm Thiên Nguyệt nói: “Không ngờ có thể gặp được tỷ tỷ ở đây …”
Tiết lão thái thái nhìn về phía Khương Vạn Nương, nhướng mày hỏi: “Thật là khéo, các ngươi thế mà lại quen nhau à.”
Khương Vạn Nương cười cười với bà, tình huống này cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Trong lòng Lưu thị càng thêm vui vẻ, thúc gịuc hai người đi ra ngoài trò chuyện, để nàng ta và lão phu nhân nói chuyện riêng tư.
Khương Vạn nương nhìn về phía Tiết lão thái thái, được bà gật đầu, lúc này nàng mới đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Thiên Nguyệt theo sau nàng, bỏ lại nha hoàn, đi đến hoa viên liền dừng bước.
“Tỷ tỷ, có phải ngươi muốn nhân cơ hội này trả thù ta hay không?”
Khương Vạn Nương nghiêng đầu nhìn nàng ta, nói: “Quá tin tưởng ngươi là cái ngu của ta, chính bản thân ta đã ngộ ra, còn trả thù ngươi làm gì?”
Sắc mặt Thẩm Thiên Nguyệt có chút rối rắm, trên mặt lại hiện lên vẻ khó xử.
“Tỷ tỷ nói thế nào cũng được, chỉ cần … Chỉ cần không ngăn cản ta và Bỉnh Mặc ở bên nhau là được.”
Bỉnh Mặc trong miệng ả ta chính là thiếu gia con vợ lẽ của tam phòng Tiết Bỉnh Mặc. ngôn tình hoàn
Khương Vạn Nương thấy cách đây vài ngày ả ta còn để ý đến Lâm Thanh Nhuận, hôm nay lại đứng đây liên quan đến công tử Tiết gia, tâm tư đúng là sâu không lường được.
“Tỷ tỷ, ngươi có thể giúp ta chuyển lời, nói với Bỉnh Mặc là ngày mai giờ Mùi canh ba ta chờ hắn ở Y Lan Đình.” Thẩm Thiên Nguyệt bắt lấy cánh tay của nàng, thấp giọng cầu xin, “Từ trước đến nay ta đã làm sai chuyện gì, tất nhiên sau này sẽ châm trà xin lỗi tỷ tỷ …”
Khương Vạn Nương sao có thể đồng ý với ả ta.
“Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không chuyển giúp ngươi một lời nào cả.”