• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô sỉ

Vừa về đến trước cửa nhà thì thấy Âu Địch đang đứng trước cửa.

Cô rất ngạc nhiên. Không ngờ mới ngày đầu chuyển nhà Âu Địch đã tìm cô. Quan trọng là, cô không hề nói với anh nhà cô chuyển đến là chỗ nào. Trên tay cô đang cầm chìa khóa nhà, thấy anh thì nắm chặt lại.

"Anh đến đây làm gì vậy?"

"Nghe nói em định nấu cơm tối" "Thì?"

"Trùng hợp tôi trưa ăn tối, nên tới đây ăn nhờ" Âu Địch nói tự nhiên đến mức làm người ta phải kinh ngạc. "Ha ha, không ngờ da mặt Âu tổng cũng dày quá!" Cô cười:"Hơn nữa tôi chỉ mua nguyên liệu đủ cho hai người."

Đã kết thúc rồi nên cô không muốn dây dưa với Âu Địch, giơ túi nguyên liệu lên đung đưa trước mặt để chứng minh mình không hề nói dối:"Thế nên anh đi về đi"

"Nhưng tôi đói" Âu Địch lì mặt, nhìn chằm chằm cô:"Nếu mua ít thì mỗi người ăn ít lại một chút là được rồi"

Đây là câu nói vô sỉ nhất từ trước đến nay anh nói với cô.

Á Hoan cảm thấy rất buồn cười. Thân phận của Âu Địch đi đâu cũng sẽ có đồ ăn nước uống, tuyệt đối không để cho anh bị đói, kể cả nói đến ăn không trả tiền, chủ người ta cũng vẫy đuôi ngoe nguẩy chấp chận.

Cô biết rõ ý định của Âu Địch, nhưng lại cố tình đi lạc vấn đề:"Tôi mới gặp Phi Phi ở siêu thị đấy!" "Cô ấy đến quấy rối em à?"

Cô lắc đầu:"Không. Tôi chỉ muốn nói với anh là cô ta cũng đi mua đồ, chắc chắn là về nấu cơm. Nếu như anh đã đói như thế thì qua nhà cô ta, để cô ta nấu cho anh ăn"

Âu Địch cạn lời. Anh đã nói như thế mà cô vẫn từ chối, thật khiến cho người không biết ăn nói như anh cảm thấy không còn lời nào để phản bác.

Anh đang đứng nghĩ xem làm thế nào để cô cho mình vào nhà, thì thấy cô mở cửa bước vào. Anh không muốn đến rồi bị cô cho đứng ở ngoài cửa, liền mặt dày theo cô đi vào.

Cô quay đầu lại đóng cửa thì thấy Âu Địch đã đi vào, cô lịch sự hỏi:"Anh còn có chuyện gì sao?" "Không"-Âu Địch lắc đầu.

"Vậy anh có thể về được rồi" Cô cười khách sáo.

Âu Địch giả vờ như nghe không hiểu, vẫn lùi lũi đi vào.

"Này, anh rốt cuộc có nghĩ đến chuyện chúng ta sắp ly hôn không hả?" Cô hơi bực dọc.

Âu Địch chỉ ừ một tiếng, nhưng vẫn không có ý định rời đi, cô tiếp tục mỉm cười:"Nếu đã biết rồi thì mong anh giữ khoảng cách với tôi" "Đợi ăn xong rồi tôi sẽ giữ khoảng cách với em."

Cô nghe xong thì bất lực, muốn phản bác nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, muốn qua đó mà nhìn thấu suy nghĩ.

Nhìn một hồi đến mỏi cả mắt, cô thở dai. Thật là phí công vô ích.

Ngay lúc hai người đang đứng nhìn nhau thì âm thanh trầm trầm vang lên:"Âu Địch? Cậu tới đây làm cái gì thế?" Dương Bảo đứng cạnh Á Hoan, đưa tay ôm lấy eo cô, giọng làm ra vẻ thân thiết lắm:"Nhưng mà Hoan Hoan à, khách đến tận cửa rồi mà còn đuổi người ta đi, thật là rất thất lễ đó~"

Á Hoan liếc Dương Bảo một cái, dùng lực véo mạnh vào tay cậu ta:"Đang ở trong nhà, không ai nhìn đâu mà diễn kịch"

Cô lười nói chuyện với hai người này, nên đi thẳng vào trong bếp bắt đầu nấu cơm.

Dương Bảo nhíu mày nhìn chỗ tay bị cô nhéo đã đỏ cả lên, thờ ơ hoan nghênh Âu Địch:"Cậu vào đi"

Âu Địch chả thèm nói gì, mặt đen như đít nồi ngồi vào ghế. Dương Bảo đứng cạnh hỏi:"Uống gì để tôi rót cho" "Vừa nãy Á Hoan nói rồi, ở trong nhà không cần diễn kịch"-Âu Địch nhấn mạnh từng chữ một như muốn nhắc nhở Dương Bảo.

Chẳng hiểu vì sao khi nhìn Dương Bảo tỏ ra vẻ chủ nhà thì anh lại không nhịn được, muốn đấm cho cậu ta vài cái.

"Âu Địch" "Cái gì?" "Cậu có thấy phản ứng của cậu bây giờ rất không hợp lí không hả?"

Lúc trước nói diễn ngoại tình với cậu ta thì chính miệng Âu Địch cũng nói đồng ý. Thế mà bây giờ cậu ta mới làm ra vẻ chủ nhà có một chút, chưa làm chuyện gì quá đáng mà sắc mặt của Âu Địch đã khó coi đến vậy rồi. Dương Bảo đang hoài nghi, nếu như tiếp tục diễn, rất có thể Âu Địch sẽ cảm thấy cậu ta và Á Hoan thật sự có gì đấy với nhau nên mới khó coi như vậy.

"Có à?" Âu Địch mặt ngơ ra.

"Tất nhiên" Người ta chẳng thường nói, chuyện trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Người trong cuộc thì u mê đần thối cả ra, còn người ngoài cuộc lại tỉnh như sáo nhìn rõ mọi việc. Dương Bảo chầm chậm nói:"Rõ ràng cậu là người quyết định ly hôn, vậy mà lại cứ để ý đến mọi hành động của cô ấy"

Âu Địch nghe xong thì biết Dương Bảo có ý nhắc nhở mình, phát hiện mình thật sự có gì đó không đúng, liền quay lại nhìn Dương Bảo.

Dương Bảo nhàn nhạ cầm lon cà phê lạnh trên bàn lên, uống một ngụm. Mùi vị chất lượng kém rẻ tiền này khiến cậu ta không khỏi nhăn mày:"Cậu không cảm thấy lập trường của cậu kì quái lắm à?" "Không"-Âu Địch trầm tư.

Là một người chồng, chuyện khó chịu khi thấy vợ mình thân mật với người khác là điều rất bình thường.

Dương Bảo nhếch môi. Cảm thấy thằng bạn này của mình đần hết thuốc chữa rồi. Thích người ta rõ mồn một như thế còn không biết. Nổi máu ghen mà còn cho là chuyện đương nhiên. Thiết nghĩ bản thân phải thức tỉnh thằng bạn này:"Không. Vậy cậu có muốn ly hôn với Á Hoan để tái hợp với Phi Phi không?" Đây là một câu hỏi khó

Dương Bảo nhìn ra Âu Địch đang rất bối rối:"Nếu không muốn ly hôn thì nhanh chóng cắt đứt hoàn toàn với Phi Phi đi. Còn nếu cậu thích Phi Phi thì mau chóng ly hôn với Á Hoan đi, cứ dây dưa mãi mệt cả người"

"Nhưng thế nào mới gọi là thích?" Âu Địch nhìn Dương Bảo

"Chính là ở cùng cô ấy thì cảm thấy vui vẻ thoải mái, còn xa nhau lại thấy rất nhớ. Lúc bắt đầu nói chuyện với cô ấy sẽ cảm thấy căng thẳng, tim đập rộn ràng" Dương Bảo tận tình phân tích.

Âu Địch nghĩ lại. Cảm giác này chỉ xuất hiện khi Phi Phi ra nước ngoài, cảm giác rất muốn gặp cô ấy. Lẽ nào người anh thích chắc chắn là Phi Phi?

"Chắc là cậu cũng có đáp án trong lòng rồi nhỉ?" Dương Bảo khe khẽ cười:"Nếu như là Á Hoan..." "Không phải Á Hoan!"-Âu Địch cắt ngang lời.

Dương Bảo hỏi lại:"Vậy là Phi Phi?"

Mấy lời nói của hai người cô ở trong phòng bếp đều nghe rất rõ. Nghe thấy đáp án này thì cô cười nhẹ. Thật sự thì đây là đáp án không khiến cô bất ngờ một chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK