Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

17. Kết thúc

Tác giả: Sanh Noãn

Editor: Left Dimple

Trong đầu anh lúc này vẫn còn mơ hồ, triệu chứng của thời kỳ mẫn cảm vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đêm qua, dưới sự xúc tác của tin tức tố chết tiệt, đại não gần như hoàn toàn mất đi sự minh mẫn, chỉ là sẽ làm theo bản năng tìm kiếm, chiếm đoạt đi Omega đã sớm tâm niệm mười năm

May mắn là cuối cùng vẫn còn giữ lại một tia lý trí, không làm đến cuối cùng, nếu không anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho chính mình.

An Du lại không coi anh là Alpha của mình Lê Sâm cuối cùng vẫn không ôm, hai tay rũ xuống.……

Giai đoạn mẫn cảm không chỉ dễ khiến con người mất kiểm soát mà còn khuếch đại cảm xúc lên vô hạn.

Anh bực bội xoa xoa mái tóc: “Em… em không thích...người đó sao?”

Những lời này giống như đang chất vấn Tiểu Dữu Tử, lại như đang nhắc nhở chính mình.

“Hả?” Đầu Tiểu Dữu Tử đang chôn trong ngực anh chui ra, ngửa đầu nhìn anh, híp mắt lại, mang theo chút buồn cười: “Lê Sâm, sao bây giờ anh lại lo được lo mất thế, giống như một cô bé Omega ấy, anh có biết lúc trước em vẫn luôn thích nhìn thấy sự tự tin của anh không? Còn cái người bá đạo kéo em ra khỏi căn hộ ngày hôm qua nữa đâu rồi? Hả?”

Lê Sâm cau mày nâng mặt, anh cũng cực kỳ hối hận vì câu nói vừa rồi cảm thấy rất không biết suy nghĩ, cho dù thích người khác thì đã sao, cướp lấy là được, An Du sớm muộn gì cũng là của anh.


Anh quay mặt nhìn thẳng vào Tiểu Bưởi, giọng điệu cuối cùng cũng trở lại như cũ, vừa ngạo mạn vừa bá đạo: "Thôi thì, tùy em muốn thích chó mèo gì không quan trọng, nhưng chỉ có thể chứng minh ánh mắt của em không tốt."

Tiểu Dữu Tử bật cười ra tiếng, ánh mắt cong cong nhìn Lê Sâm, sao anh lại đáng yêu như vậy chứ!

“Đừng cười.” Lê Sâm nhíu mày huấn luyện cậu, âm lượng cũng lớn hơn không ít: "Anh nói sai à? Cái tên kia tên Carl gì gì đó, lớn lên cao lớn thô kệch, người mạnh mẽ lại để tóc dài, nhìn là biết không phải người tốt gì, một Omega có óc cũng sẽ không thích hắn." Vừa nói, anh vừa giả bộ vô ý liếc nhìn Tiểu Dữu Tử, ý tứ cực kỳ rõ ràng.

Carl nằm không cũng bị trúng đạn.

Tiểu Dữu Tử gượng cười tiếp tục điên cuồng kiểm tra giữa bờ vực nguy hiểm: “Người ta nói Carl rất tốt, các bạn học cũng rất thích hắn.”

“An Du!” Chanh tinh tức giận cực kỳ: “Em mới bao lởm, nhiệm vụ qua trọng nhất bây giờ……Ưm……”

Hai từ học hành còn chưa nói ra miệng, đã bị một cái hôn ngọt ngào vị bưởi ngăn lại.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Dữu Tử chủ động hôn anh……

Như mà, nụ hôn bất ngờ đã kết thúc trước khi Lê Sâm kịp phản ứng.

“Nhiệm vụ quan trọng nhất là học hành, yêu sớm không tốt, rất nguy hiểm, có hại cho sức khỏe thể chất và tinh thần. Anh nói những lời này nhiều năm như vậy, em nghe cũng mệt rồi.” Tiểu Dữu Tử bĩu môi lẩm bẩm.

Lê Sâm hoàn toàn không chú ý đến lời cậu vừa nói, vẫn đang còn khiếp sợ vì lúc nãy bị hôn.

Anh ho nhẹ hai tiếng, mất tự nhiên nói: “Em, vừa rồi…… Là bị tin tức tố ảnh hưởng đúng không?”

Tiểu Dữu Tử nâng mắt nhìn anh, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, anh khẽ thở dài, hướng Lê Sâm dựa vào càng gần hơn, cầm lấy bàn tay to lớn của anh vừa buông xuống bên cạnh, nắm chặt lấy.

Cậu lắc lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn Lê Sâm: “Chính là muốn hôn anh, giống như nụ hôn trước đây của anh ở trong phòng khách nhà em, không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, chỉ đơn thuần là thích, muốn hôn anh.”

“Anh Lê Sâm, em không thích ai hết, từ năm sáu tuổi gặp anh, mỗi ngày đều vây quanh anh, cho đến bây giờ, trong mười năm, từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh.”

“Lúc ở trong lớp nói là bạn tốt ý là sau này sẽ là bạn trai tương lai, trước đó anh tỏ tình nhưng không đồng ý là bởi vì em cảm thấy chính mình đối với anh giống như có cũng được mà không có cũng không quan trọng, lần đó ném em ở lại một mình, sau đó lại không từ mà biệt làm em rất sợ hãi, cho nên mới không dám đồng ý, em sợ……”

Lê Sâm đột nhiên ôm lấy cậu.

“An An, đừng sợ.” Lê Sâm đỏ cả hốc mắt, ôm chặt bảo bối của mình: “Là lỗi của anh, khiến em bất an, anh hứa sau này tuyệt đối sẽ không bỏ lại em một mình.”

“An An, đối với anh, em là người quan trọng nhất.”

Tiểu Dữu Tử vui vẻ, cười đến ngọt ngào hỏi: “Vậy bây giờ anh là Alpha của em rồi?”

Lê Sâm buông cậu ra, khóe miệng hơi cong, lấy ngón ngón trỏ của mình chạm vào mũi nhỏ của cậu, gật đầu trả lời: "Ừ"

“Vậy còn em?” Lê Sâm cũng hỏi cậu.

“Em cũng là Omega của anh Lê Sâm, chỉ có một mình anh.”

—— Bưởi nhỏ là của chanh tinh, từ mười năm trước, đã vậy.

【Hết】

- ------------------------------------

( phiên ngoại nhỏ viết ở đây, nếu mà mở thêm một chương còn phải kiểm duyệt)

1. Sau N ngày chính thức yêu đương, Tiểu Dữu Tử đã trở lại, Lê Sâm là một đại chanh tinh nổi tiếng hai tiêu chuẩn, yêu đương với người khác chính là yêu sớm sẽ làm chậm trễ việc học, không cho phép, nhưng yêu đương với anh thì được.

Lê Sâm chỉ biết ôm cậu vào lòng, nghiêm trang nói bậy: "Anh có thành tích tốt, yêu đương với anh có thể giúp em học tập, một công đôi việc."

Tiểu Dữu Tử trợn trắng mắt: “Cắt! Đại lừa đảo!”

2. Sau đó Lê Sâm nhớ lại lần đó Tiểu Dữu Tử nói kỳ nghỉ đông sau khi trở về muốn nói cho anh biết một bí mật, lâu quá thiếu chút nữa quên mất chuyện này, vì thế vội vàng đi tìm Tiểu Dữu Tử đang bật đèn chiếu sáng điên cuồng đọc bài tập về nhà.

Nhưng mà Tiểu Dữu Tử lại nhướng mày, một bụng toàn ý xấu: “Anh giúp em làm bài tập em sẽ nói cho anh biết (⁰▿⁰).”

Lê Sâm không chiều theo cậu: "Không được, em đã lớn rồi, phải tự làm bài tập về nhà của mình chứ."

"Hừ! Vậy thì cả đời anh cũng đừng mong biết được!" Bưởi nhỏ lè lưỡi với anh.

Lê Sâm khẽ cắn môi, thôi thì: “Anh làm anh làm.”

“Thật sự?” Tiểu Dữu Tử thấy không dám tin.

“Thật.” Nguyên tắc không quan trọng với bí mật.

“Há há, sau khi anh làm xong, em sẽ nói với anh biết.” Tiểu Dữu Tử cảm thấy không có gì tốt đẹp hơn lúc này.

……

Nhưng đợi đến khi Lê Sâm sửa xong hết bài tập, Tiểu Dữu Tử đã sớm ngủ ngon lành, Lê Sâm bất đắc dĩ thở dài, giúp cậu đắp chăn lại, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Trước khi đi ngủ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, Lê Sâm mở điện thoại ra phát hiện An Du phát trong vòng bạn bè:

Thích anh. 【 tình yêu. jpg

3. Tiểu Dữu Tử có thể chất đặc biệt, từ khi sinh ra cậu cùng những người khác đã sớm khác nhau, dễ dàng bị đánh dấu vĩnh viễn, tin tức tố yếu, tuyến phát triển chậm, một khi được đánh dấu không thể được rửa sạch...Cho nên từ nhỏ cậu đã được bảo vệ rất kỹ.

Nhưng vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của mình cũng là sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu lại muốn Lê Sâm đánh dấu mình.

Ngay từ đầu Lê Sâm không chịu, thế nhưng không ngăn được sắc mặt dụ người của quả bưởi nào đó!

Suy nghĩ một chút, dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn, Tiểu Dữu Tử chỉ có thể là của anh, cho nên không nói hai lời trực tiếp nhào tới...

4. Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người làm từng bước, thuận lợi kết hôn!

Rất nhiều người thân, bạn bè, hai người ba của An Du và hai người ba vừa đi du lịch vòng quanh thế giới trở về của Lê Sâm đều đến hiện trường, chứng kiến tình yêu của hai người.

Ngày hôm nay, chanh tinh một thân âu phục màu đen vẫn đẹp trai như trước! An Du trong bộ âu phục tinh khiết màu trắng phù hợp, tinh khiết và đáng yêu!

Nhưng trong bụng bưởi nhỏ, lặng yên không một tiếng động thai nghén một quả bưởi chanh cỡ bóng bàn, suỵt, không ai biết, đây là một bất ngờ.

5. Chín tháng sau, Lê Sâm đã thành công trong việc chuyển từ chăm sóc một đứa trẻ sang một phụ huynh chăm sóc hai đứa con.

Trách nhiệm lớn, nhiệm vụ nặng nề, công việc và gia đình chạy hai bên, mỗi ngày phải mệt mỏi muốn chết.

Chẳng qua, mỗi đêm nhìn bên cạnh ngủ say một lớn một nhỏ, trong lòng mềm nhũn hóa nước.

Ai, còn có thể ly thân.

Những ngày vợ con ấm cúng hạnh phúc biết bao, anh mới không ngốc như cha mình, một mình lẻ loi qua mười năm.

6. An Du đôi khi nhìn Lê Sâm nghĩ, ánh mắt của bản thân sao lại tốt thế không biết, vậy mà mới sáu tuổi liền từ nhà bên cạnh nhặt được một người chồng tốt cho mình, quả là muốn yêu chết!

Ừm, nhan cẩu phải bồi dưỡng từ nhỏ, đây sẽ là gia huấn nhà cậu, phải giáo dục tốt bưởi chanh còn ở trong tã lót.

Bưởi chanh trong nôi giống như cảm ứng được, oa oa khóc lên.

“Nại Nại, Nại Nại muốn uống!”

An Du nhìn tiểu tổ tông, thấy chết không sờn vén quần áo lên: “Đến đây, bảo bối nhỏ!”

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Dữu Tử: “Câu chuyện của chúng ta cứ kể đến đây đi, còn lại là tôi và Lê Sâm sống tốt trong thế giới của chúng ta, cảm ơn các tiểu khả ái đã quan sát! Tạm biệt!”

Lê Sâm: “Khụ khụ, bài viết của ba tôi đang được đăng tải liên tục, cảm thấy hứng thú có thể đến đọc.


Lã mẹ tội nghiệp: Còn có một bài viết ngọt ngào đô thị 《Vợ bỏ chạy trong ngày cầu hôn》 đang được đăng tải, chọc vào cột để xem ~~


_________________


Nhan cẩu = nghiện sắc đẹp


Editor: ừm em còn đang chỉnh sửa lại cho nó ổn hơn cảm ơn mọi người đã đến đọc nó

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang