Hai ngày sau.
Tại một bụi cỏ trong núi rừng sâu thẳm, một đội gồm toàn người mặc áo giáp màu đen đang vây quanh một đàn Xà Yêu.
“Gào ” Đây là một con đại xà toàn thân màu đỏ tươi, phần bụng sáng bóng màu bạc, trên bụng có hai móng vuốt sắc bén đang uốn lượn, có bốn chân, một đôi mắt đỏ ngầu càng làm cho người khác thấy sợ. Có điều giờ phút này con đại xà đã bị vây khốn bởi một cái lưới lớn, mặc cho nó giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
“Ha ha ha.” Nam tử mặc áo giáp màu lửa đỏ có chòm dâu dài cười lớn.” Một con đại xà ngu xuẩn, đơn giản như vậy mà đã bị ta bắt sống. Các ngươi nhanh chóng buộc chặt nó vào.”
“Vâng.”
Mười mấy tên Hắc Giáp Vệ lập tức quăng những chiếc xích cực lớn như bay múa quanh con đại xà, trong phút chốc đã quấn quanh lấy nó. Con đại xà màu đỏ kia dù có dùng hết sức giãy dụa vặn vẹo vẫn chỉ là làm chuyện vô ích. Rất nhanh sau đó, nó đã bị tầng tầng xích khóa chặt thân lại làm cho đại xà muốn há mồm cũng không được.
“Thống lĩnh, nguồn gốc của đại xà này là gì vậy, tại sao nó lại có đến hai móng?” Một gã thanh niên Hắc Giáp Vệ đứng ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi, hắn nghĩ mãi cũng không đoán ra được đây là loại thần thú nào.
Nam tử có chòm râu dài cười:”Xà vốn có tính dâm loạn, huyết mạch hỗn tạp đủ kiểu. Chỉ tính riêng các loại xà có được huyết mạch Thần Ma thì đã có trăm loại rồi, trong đó cũng có vài loại huyết mạch tương đối tinh khiết, tiếng tăm tương đối lớn thì mới có tên. Như con xà huyết mạch hỗn tạp này là loại thần thú dị chủng, cơ bản là không có tên.”
“Hôm nay công tử luyện kiếm đang cần một ít yêu thú Hậu Thiên lợi hại, con đại xà này đúng là cần đó.” Nam tử có chòm râu dài đánh giá con đại xà màu đỏ một chút thì gật đầu tỏ vẻ thỏa mãn. “Mang về.”
“Tuân lệnh.”
Đám Hắc Giáp Vệ cùng đồng thanh.
Thống lĩnh bọn họ chính là tiễn thủ đứng đầu Kỷ tộc Tây phủ, cường giả Tiên Thiên sinh linh Mông Ngư! Mông Ngư chính là sư phụ nhập môn của công tử Kỷ Ninh. Không nghi ngờ y là người đứng về phía Phủ chủ Kỷ Dậu Dương, Kỷ Nhất Xuyên. Hơn nữa bình thường Mông Ngư cũng rất tự hào khi có đệ tử như Kỷ Ninh.
Mà việc công tử Kỷ Ninh chiến đấu với yêu thú để luyện kiếm đã sớm truyền ra ngoài.
Cứ ba này lại có một con yêu thú chết nên sẽ có lượng lớn yêu thú liên tiếp chết đi. Mà đám yêu thú đó đều được quân Hắc Giáp Vệ bắt sống mang về, đương nhiên việc này đã sớm truyền ra ngoài rồi.
“Kỷ Ninh, công tử sớm đạt được Hậu Thiên viên mãn, kiếm pháp Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất, lại tu luyện kiếm pháp cao cấp nhất của Kỷ tộc chúng ta. Có được như vậy thì việc giết chết yêu thú cấp Hậu Thiên viên mãn cũng đơn giản thôi.”
“Nghe nói đến cả thần thú hậu thiên cũng bị giết đấy.”
“Ngươi nên nhớ thân phận của công tử Kỷ Ninh. Người như vậy chắc chắn sẽ có thần binh sắc bén vô cùng. Có thần binh dùng với kiếm thuật đã đạt trình độ Nhập Vi . . . cho dù muốn giết thần thú Hậu Thiên viên mãn cùng không khó.”
Trong quân đội Kỷ tộc Tây phủ chỉ chuyền cái bề ngoài mắt thường nhìn thấy.
Mà ngay cả một nhân vật cường thế như Kỷ Liệt ở Kỷ tộc Tây phủ cũng cho rằng tên tiểu tử Kỷ Ninh kia hẳn là nhờ thần binh mới có thể chém giết được thần thú thôi.
. . .
Trong lồng kín ở Long bảo. (bảo: những thành trấn hoặc thôn làng có tường đất bao quanh – thường dùng trong địa danh)
Một con thú đầu có vài vết đen đang nằm trên đất, da lông dày đặc trên người đã sớm rách ra thành từng đoạn vết thương dài, tiên huyết chảy đầy đất.
Kỷ Ninh thì đứng ở một bên nhíu mày trầm tư, thanh kiếm sắc trong tay bỗng nhiên biến mất. Hắn chỉ dùng nội kình để chiến đấu với yêu thú Hậu Thiên viên mãn, binh khí sử dụng cũng chỉ là loại kiếm tương đối không tệ mà thôi, căn bản không tính là thần binh. Dù gì thì thực lực đã mạnh như vậy rồi lại dùng thần binh thì một chút hiệu quả tôi luyện cũng không có.
“Kỷ Ninh!” Bên trên truyền đến một thanh âm.
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn lên. Ở phía trên khán đài kia đúng là phụ thân Kỷ Nhất Xuyên, điều này làm cho Kỷ Ninh kinh ngạc nói: “Phụ thân, sao người lại tới đây?”
Bởi vì cứ ba ngày hắn lại chiến đấu một lần trong Long bảo. Nên ngoại trừ lần đầu chiến đấu cùng Tiếu Nguyệt Lang còn lại mấy chục lần huyết chiến khác phụ thân đều không đến. . .
“Đến xem kiếm pháp của con như thế nào.” Kỷ Nhất Xuyên nói. “Đã nhập cảnh chưa?”
“Chưa ạ.” Kỷ Ninh lắc đầu. ” Đa phần chiêu thức của ‘Tích Thủy Kinh’ cùng ‘Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên’ con chưa đạt được đến tiểu thành.”
Trong ‘Tích Thủy Kinh’ có chín kiếm chiêu.
Trong ‘Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên’ có ba kiếm chiêu.
Những chiêu thức này đều thuộc vào loại đặc thù. . .Nếu luyện đến đỉnh điểm thấm sâu vào sẽ cảm nhận được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, dẫn động được lực lượng của thiên địa. Những thứ đó gọi là ‘Nhập cảnh’. Có điều cái này cũng không đại biểu cho việc đạt được cảnh giới đệ tam trọng ‘Thiên Nhân Hợp Nhất’. Bởi vì kiếm pháp chính thức đạt cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất là chỉ cần tùy lúc tùy chỗ một kiếm tùy ý dù chỉ là một đâm, một bổ cũng đã có thể dẫn động lực lượng thiên địa. Khi đạt được đến đó mới tình là đạt cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!
Mà Nhập Cảnh cũng chỉ là chiêu thức đặc thù thi triển ra nhất thời đạt được Thiên Nhân Hợp Nhất mà thôi.
Dựa theo lời phụ thân nói. . .
Nếu có thẻ Nhập Cảnh tức là kiếm pháp đã đạt tiểu thành.
Đến tận lúc đạt Thiên Nhân Hợp Nhất thì mới tính là kiếm pháp đại thành.
Tục truyền. . .
Ở phái trên Thiên Nhân Hợp Nhất còn có cấp độ cao thâm hơn. Như loại tuyệt đỉnh kiếm pháp ‘Tích Thủy Kinh’, ‘Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên’ đều do những tồn tại đạt cảnh giới cao hơn cả Thiên Nhân Hợp Nhất sáng tạo ra đó.
“Con tập luyện kiếm pháp cũng không cần tốn thời gian lo nghĩ.” Kỷ Nhất Xuyên nói. “Hôm nay con hãy mang Xuân Thảo cùng Thu Diệp đi ra ngoài dạo chợi đi.”
Kỷ Ninh gậy đầu: “Vâng, phụ thân.”
Kỷ Ninh lập tức quay đầu đi dọc theo lối nhỏ đã mở ra để đi ra ngoài. Về phàn thi thể của những yêu thú này đều sẽ có người tới dọn dẹp.
*******
Tây Phủ Thành chính là một tòa thành rộng lợn có đến mấy chục vạn dân chúng.
“Công tử, chúng ta lâu lắm rồi mới đi dạo đó.” Hai cô hầu gái Xuân Thảo cùng Thu Diệp đi theo bên cạnh lộ ra vẻ rất vui mừng.
Kỷ Ninh mỉm cười bước đi trên đường. Đây là con đường phồn vinh rộng lớn nhất ở Tây Phủ Thành, tất cả mọi việc buôn bán đều diễn ra ở đây. Con đường vốn rộng hơn mười trượng nhưng do người buôn bán hai bên lấn chiếm nên lối đi cũng chỉ còn rộng khoảng bảy tám trượng mà thôi.
“Mọi người nhìn xem nữ nhân này đi, cơ thể đầy đặn, bờ mông rất lớn, rất có khả năng sinh đẻ. Mười cái sừng dê một cô.”
“Những nam nhân này đều là những chiến sĩ tốt, có thể nâng được ngàn cân. Chỉ cần năm lượng vào là có thể mua một nam nhân tặng thêm một đứa bé.”
Một gã đầu trọc mặc áo da thú đang cao giọng rao bán, xung quanh hắn còn có hơn chục tên tráng hán canh chừng đám nô lệ ăn mặc rách rưới bẩn thỉu. Tất cả bọn họ đều mang con mắt như trông mong ở xung quanh, cầu mong có thể gặp được chủ nhân tốt mua bọn chúng đem về. Những người đầy tớ này trên đầu đều cắm Thảo Tiêu.( Thảo Tiêu: Ký hiệu cỏ)
Người bị cắm Thảo Tiêu tức là nô lệ bán đi đó.
. . .
Vừa đi vừa nhìn.
Bên cạnh đường đi là những chỗ bán nô lệ, bán da thú, bán binh khí, bán dã thú, bán yêu thú. . .đủ loại. Thậm chí còn có chỗ bán cả sách trân quý, độc dược thảo dược, bí tịch pháp môn, thương thảo giá cả một chút đều có thể mua lấy.
“Bộ lạc của chúng ta phải đánh đổi tính mạng của trăm chiến sĩ mới có thể lấy được thần binh trân quý này. Lại phải đi qua núi rừng hoang dã, trải qua bao gian khổ mới có thể đến Tây Phủ Thành. Tất cả chính là vì bán thần binh trân quý này! Một vài thương nhân đi qua bộ lạc của chúng ta đã chấp nhận trả ba mươi khối Thú Đầu Kim nhưng chúng ta vẫn không chấp nhận. Ngươi trả mười khối Thú Đầu Kim là quá ít, ít nhất phải một trăm khối Thú Đầu Kim!” Một giọng nói sang sảng vang lên từ bên cạnh.
Kỷ Ninh hiếu kỳ quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy có vài chục người đang xúm quanh một quầy hàng, trong quầy hàng có ba gã đàn ông lực lưỡng da ngăm đen. Một gã trong đám tay có con rắn đen quấn quanh hô liên tục: “Một trăm khối Thú Đầu Kim, có thể mượn một trăm khối Thú Đầu Kim đó.”
‘Đúng là tham quá đấy.”
“Như vậy mà cũng dám bán một trăm khối Thú Đầu Kim.” Xuân Thảo nói thầm cùng Thu Diệp.
Kỷ Ninh cũng kinh ngạc, tiêu chuẩn bình thường chỉ có tầm chục khối Thú Đầu Kim, một trăm khối tương đương với một ngàn cân hoàng kim. Mặc dù đối với công tử Kỷ tộc thì không đáng nhắc tới nhưng đối với những người bình thường ở bộ lạc thì lại là một khoản lớn.
“Chỉ là một binh khí sắc bén.”
“Lại không phải đúng là pháp bảo hoàn hả. Pháp bảo đã tổn hại thế này chỉ có thể làm binh khí mà thôi.
“Hai mươi Thú Đầu Kim, giá tối đa ta có thể trả là hai mươi Thú Đầu Kim. Bán thì ta mua!”
Có người lại ra giá.
“Một trăm Thú Đầu Kim.” Gã đàn ông có con rắn đen cắn chặt mồm không mở ra được. Hai gã đàn ông bên cạnh hắn thì lại cẩn thận nhìn chăm chú lên đám người trước mặt vì e sợ có ai định cướp bảo bối của bọn hắn. Vì kiện bảo bối này mà bộ lạc của bọn họ đã chết không ít người đó là còn chưa kể số người chết trên đường xuyên qua rừng rậm, hoang nguyên để đến Tây Phủ Thành. Vì thế nên bảo vật này nhất định phải bán giá cao.
Sau khi bán đi có thể mua một ít nô lệ, các loại đao kiếm, cung tiễn độc vật. . . tốt hơn. Nhờ đó thực lực của bộ lạc có thể tăng lên nhiều.
“Cho ta xem xem.” Kỷ Ninh đứng ở phía sau đám người, liếc mắt nhìn qua gã đàn ông có con rắn đang ôm thần binh, tiến lên phía trước nói.
Những người xung quanh quay đầu nhìn lại.
“Công tử.”
“Công tử.”
“Đây là công tử Kỷ tộc? Con trai độc nhất của Tích Thủy Kiếm?”
Lập tức có mấy người trong đám liền cung kính khiêm nhường lui về sau. Người có thể ra giá cao thế này đều không bình thường, mà Kỷ Ninh từ mấy năm trước ngày nào đều cùng Bạch Thủy Trạch đi ra ngoại thành luyện tên, ra vào thành như thế thì tự nhiên mọi người sẽ biết địa vị công tử Kỷ tộc. Những người khác không biết Kỷ Ninh thì vừa nghe thấy mọi người xì xầm cũng đã biết luôn rồi.
Gã có con rắn đen thấy những người khác né sang một bên, lại nghe đến “Công tử Kỷ tộc, con trai độc nhất của Tích Thủy Kiếm” thì lập tức sợ tới run người. Sinh hoạt ở lãnh địa của Kỷ tộc Tây phủ thì người nào không biết người trong truyền thuyết ‘Tích Thủy Kiếm. Đó chính là cường giả đứng đầu cả vùng đấy Kỷ tộc Tây phủ này, tồn tại như một vị thần.
Thiếu niên trước mắt là con trai độc nhất của Tích Thủy Kiếm?
“Cho ta xem cái.” Kỷ Ninh nói.
“Công tử tôn kính, mời người xem.” Gã có con rắn đen liền cung kính nhấc thần binh bằng hai tay lên. Hai gã phía sau hắn đều có chút lo lắng, sợ người thiếu niên có địa vị rất cao ở trước mắt này cưỡng đoạt bảo vật của bọn họ. Ở bộ lạc của bọn họ, chuyện những kẻ có thực lực, địa vị mạnh một phương đi cướp bảo vật thường diễn ra. Tuy tại Tây Phủ Thành cấm cưỡng đoạt vì không ai dám động vào Kỷ tộc, nhưng mọi ngươi đều nói thiếu niên trước mặt là công tử Kỷ tộc sao, lại còn là con trai độc nhất của Tích Thủy Kiếm đấy!
Kỷ Ninh đón lấy, tay hơn năng lên một chút. Đây là một thanh kiếm đen như mực, vỏ kiếm dày có vẻ giản dị. Cẩn thận quan sát có thể phát hiện tuy chỉ là một vỏ kiếm nhưng có tới ba thanh kiếm cắm ở bên trong.
“Một vỏ ba kiếm?” Kỷ Ninh kinh ngạc rút kiếm ra.
Xùy!
Hắn cùng lúc rút ra ba thanh kiếm, thân kiếm hiện ra hàn ý, mặt ngoài mờ ảo hiện lên hoa văn cổ xưa bị đứt đoạn.
“Đáng tiếc.” Kỷ Ninh lắc đầu thở dài. Trong phủ hắn đã từng nhìn qua rất nhiều bảo vật, xem đường vân huyền ảo phát ra khí tức liền hiểu ngay vật này trước kia là pháp bảo, lúc trước chắc là được tu sĩ dùng ba thanh kiếm phá không cùng công kích. Nhưng những đường vân bị đứt đoạn kia nói lên tình trạng của pháp bảo này đã bị hư hại rất nghiêm trọng, chỉ có thể dùng làm binh khí.
“Xùy” Kỷ Ninh dùng ngón tay vuốt một cái lên lưỡi kiếm.
“Coi chừng, nó rất sắc đấy.” Gã có con rắn hoảng sợ hô lên. Thần binh này cắt đá như cắt đậu hũ đấy.
Kỷ Ninh cảm thấy da ngón tay hơi rung lên thì không khỏi kinh hãi: “Ta có Kim Thần Y hộ thể, nó dung nhập từng tấc một trên da. Vậy mà mới tùy ý vuốt một cái. . .đã lay động Kim Thần Y, nếu như ta dùng sức ấn một cái thì chỉ sợ sẽ đâm rách Kim Thần Y mất. Mỗi ngày trên đường đi luyện tiễn thuật ta đều tiện thể đi dạo qua những chỗ bày bán binh khí tốt nhưng chưa bao giờ phát hiện được thần binh nào sắc bén cỡ này.”
Như những người khác thì chỉ biết đây là binh khí rất sắc bén chứ cũng chả biết là sắc bén đến cỡ nào. Mà Kỷ Ninh lại có thể nhận thấy. . .đến cả Kim Thần Y cũng khó ngăn cản được thần binh này.
“Ta muốn mua binh khí này.” Kỷ Ninh nhìn vào gã có con rắn đen.
Gã đó vừa vui lại vừa sợ liền nói: “Công tử, bộ lạc của chúng ta vì binh khí này. . .” Trước mặt hắn là thiến niên có địa vị cực cao mà thực lực của hắn không thể với tới nên căn bản không dám to mồm ra giá.
Quyển 1 – Chương 18: Cánh
“ Được!”
Cánh tay Kỷ Ninh khẽ lật, trong tay chợt xuất hiện một khối thanh quang màu vàng, bay thẳng đến bên trên gian hàng của nam tử có con rắn đen:
“Cho ngươi.”
“Chỉ có chút vàng này?”
Nam tử Hắc Xà và hai hán tử phía sau hắn đều luống cuống, nhìn thấy miếng vàng chỉ lớn hơn ngón tay út một chút:
“Còn không phải là vàng tinh khiết?”
“Công tử?”
“Công tử tôn kính.”
Ba gã hán tử này liền kêu lên với vẻ cầu khẩn, việc tại sao bọn hắn lại phải khai báo với Bộ Lạc, tại vì còn những chiến sĩ bộ lạc khác vẫn phải chờ ở ngoài thành. Những người đó không được vào thành bởi vì mỗi người vào thành cần phải nộp một khối sừng, da dê hoặc là vật ngang giá.
“Thật sự là ngu xuẩn, đây chính là Lôi Kim đó.”
“Ta dùng một trăm khối thú đầu kim, đổi khối lôi kim này của ngươi.”
“Chỉ có một trăm khối đầu kim thôi à? Một khối lôi kim như vậy, ta nguyện ra giá một trăm sáu mươi, hiện tại ta liền mang thú đầu kim tới cho ngươi!”
Nhất thời, ở bên cạnh đều liên tục có người xuất hiện ra giá. Bọn họ đều là những nhân vật ở trong phủ thành hơi có chút địa vị, hoặc là đến từ gia tộc Tiên Thiên sinh linh, không thì cũng là một ít nhân vật quyền thế của Bộ Lạc di cư đến Tây phủ thành. Ânh mắt bọn họ dĩ nhiên là sắc bén nhận ra.
Hán tử Hắc Xà liền nhấc khối lôi kim kia lên, cảm giác thấy sức nặng của nó hơn xa hoàng kim, liền quay lại nhìn hai gã đồng bọn bên cạnh, vừa mừng vừa sợ.
“Đạ tạ công tử.”
“Tạ ơn công tử?”
Ba gã hán tử liền kích động cảm tạ.
“Bây giờ mới biết cảm ơn à?”
“Tích Thủy Kiếm chính là tên của đại nhân vật có thanh danh cực lớn. Chỉ cần biết nghĩ thôi cũng biết công tử nhà hắn có thân phận thế nào, làm sao có thể mãnh mẽ chiếm đoạt đồ vật của các ngươi. Người ta tùy ý ném ra một chút, lại bị các ngươi cho rằng lừa gạt.
Bên cạnh có một lão giả mập mạp mặc da thú cao giọng nói, hiển nhiên là cố ý nói cho Kỷ Ninh đang đứng ở bên cạnh không xa nghe thấy.”
Kỷ Ninh cười cười, thanh Nhất Sao Tam kiếm trong tay liền bị thu vào trong không gian Dâng Tinh. Bởi vì không gian Dâng Tinh có hạn, cho nên Kỷ Ninh chỉ mang theo bên mình có mấy khối thú đầu kim, ngoài ra còn lại là mấy bảo vật quan trọng.
. . .
Trong phòng.
Kỷ Nhất Xuyên ngồi ở trên ghế chủ vị như mọi khi, Uất Trì Tuyết ngồi ở bên trái, hai người đều đang chậm rãi ăn thức ăn ở trên bàn.
Vèo!
Một đạo thân ảnh tiến vào, đúng là Kỷ Ninh đi dạo phố vừa trở về.
“Phụ thân, mẫu thân.”
Kỷ Ninh liền nói.
Kỷ Nhất Xuyên nhíu mày:
“ Đi dạo phố một chút mà sao lại đi đến mấy canh giờ?”
Kỷ Ninh khôn khéo không dám lên tiếng, lập tức chạy đến vị trí của mình, quỳ xuống bắt đầu vừa nói vừa ăn. Bữa ăn trưa tương đối phong phú gồm có thịt , mì phở, rượu cũng có rất nhiều. Hiện giờ sức ăn của Kỷ Ninh thật là lớn, đại đa số đồ ăn ở trên bàn rất nhanh đã bị Kỷ Ninh ăn sạch.
Uất Trì Tuyết nhìn thấy nhi tử ăn như gió cuốn mây tan thì nở nụ cười.
“Phụ thân, mẫu thân.”
Kỷ Ninh nhớ tới thanh Nhất Sao Tam kiếm mới mua được hôm nay, liền nói:
“Hôm nay con đi dạo liền gặp được ba gã chiến sĩ Bộ Lạc. Bọn họ hẳn là đến từ mảnh đất rất xa xôi vất cả đi vào trong Tây Phủ Thành để bán một món thần binh. Con liền mua lại món thần binh này.”
“Thần binh?”
Kỷ Nhất Xuyên ngồi ở phía trên nhíu mày.
– Ở trong bảo khố của Kỷ tộc Tây Phủ còn thiếu gì thần binh. Lúc trước không phải ngươi đã chọn được hai kiện thần binh đấy thôi? Những binh khí bán ở trong thành này còn có thứ gì tốt đâu.
Bởi vì Kỷ Ninh chưa hề đạt tới luyện khí Tiên Thiên, dĩ nhiên sẽ không có biện pháp dùng pháp bảo, cho nên hắn mới đi vào trong bảo khố của phủ chọn hai kiện thần binh kiếm khí. Đương nhiên bình thường tiến hành đấu luyện thì cũng chỉ sử dụng binh khí bình thường.
“Phụ thân, hai kiện thần binh lấy ở trong phủ của ta, còn xa mới bằng kiện thần binh này.
Kỷ Ninh trịnh trọng nói.”
“Ồ?”
Kỷ Nhất Xuyên nhìn về phía nhi tử.
“Kiện thần binh con mua, kỳ thật chính là một kiện pháp bảo kiếm khí bị tổn hại.”
Kỷ Ninh giải thích.
“Một ít đường vân huyền diệu ở bên trên hoàn toàn bị tàn phá, cho nên chỉ có thể sử dụng như một kiện thần binh sắc bén. Nhưng mà nó cực kỳ sắc bén, vượt xa so với kiện thần binh con chọn ở trong phủ lúc trước. Thậm chí con dùng sức cũng có thể dùng nó đâm rách Kim Thần Y.”
“Đâm rách Kim Thần Y ?”
Kỷ Nhất Xuyên lộ ra kinh hãi.
“Cho ta xem một chút.”
Kỷ Ninh khẽ vươn tay, trong tay liền xuất hiện thanh Nhất Sao Tam Kiếm tràn đầy dáng vẻ cổ xưa. Hắn liền đứng dậy đưa đến trước mặt phụ thân.
Kỷ Nhất Xuyên nhận lấy rồi cẩn thận quan sát, sau đó còn rút thanh kiếm ra xem xét.
“Ký hiệu trận pháp trên thân kiếm hoàn toàn bị phá hoại, nhưng ta cảm ứng những hoa văn này thì đích thận là một bộ pháp bảo phi kiếm! Đáng tiếc là một kiện pháp bảo đã bị hư hỏng. Pháp bảo tổn hại thông thường đều có giá trị không lớn lắm. Nhiều nhất chỉ có thể luyện chế lại pháp bảo để lấy ra một ít tài liệu mà thôi.”
Kỷ Ninh gật đầu.
Hắn đã xem qua rất nhiều bộ sách, cũng biết giá trị của pháp bảo tổn hại rất thấp. Bởi vì thân mình của pháp bảo tổn hại là những tài liệu đã được luyện chế một lần rồi, cho dù luyện lại để lấy ra tài liệu nguyên thủy, cũng chỉ có thể lấy lại được một chút mà thôi.
Xuy!
Ngón tay của Kỷ Nhất Xuyên vừa sờ vào lưỡi kiếm, trên đầu ngón tay liền xuất hiện một vết máu, hắn liền lộ ra vẻ kinh hãi.
“Thanh kiếm thật là sắc bén, không có chân nguyên lực điều khiển. Chỉ dựa vào bản thân thanh kiếm mà cũng đã sắc bén như vậy, đúng là ta còn chưa từng thấy qua. Tuyết Nhi, nàng đến xem, có thể nhìn ra được lai lịch của nó không?”
Uất Trì Tuyết tiếp nhận, cẩn thận quan sát, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu:
“Không nhận ra được.”
“Mẫu thân, nếu pháp bảo phi kiếm này mà không bị hư hao, có thể ở cấp bậc nào?”
Kỷ Ninh liền hỏi tiếp.
“Đương nhiên là nhập giai pháp bảo.”
Uất Trì Tuyết gật đầu nói:
“Pháp bảo này, cho dù đã hoàn toàn tổn hại, nhưng độ sắc bén của nó đã có thể so sánh với một số pháp bảo bất nhập giai. Nếu mà nó còn hoàn hảo, đương nhiên là nhập giai pháp bảo. Nhưng mà phẩm giai của nó thế nào thì căn bản ta cũng không nhìn ra,chỉ sợ ngay cả ở toàn Yên Sơn cũng không ai có thể nhìn ra.”
Kỷ Ninh gật đầu, điểm ấy hắn biết.
Thông thường pháp bảo của Tiên Thiên sinh linh đều là pháp bảo bất nhập giai, thường thì tu sĩ đạt Tử Phủ mới có thể dùng pháp bảo nhập giai. Mà việc luyện chế pháp bảo lại càng gian nan. Cả vùng Yên Sơn cũng chưa nghe nói đến ai có bản lĩnh có thể luyện chế ra pháp bảo. Chắc là chỉ có một số bộ tộc cường đại ở trong những nơi vô cùng xa xôi mới có thể có cường giả luyện chế ra được pháp bảo.
“ Vương triều Đại Hạ là truyền thừa từ thời kỳ Thần Ma đến nay.”
Kỷ Nhất Xuyên ném thanh Nhất Sao Tam Kiếm cho nhi tử.
“ Nó thống lĩnh quốc gia có lãnh thổ vô tận, có hàng trăm triệu năm lịch sử, không biết đã trải qua bao nhiêu thời kỳ hưng thịnh suy bại, tan biến của vô số bộ tộc, không biết là đã lưu lại bao nhiêu đồ vật. Một ít pháp bảo bị tổn hại sau khi chiến đấu lại càng không hiếm thấy. Những kiện pháp bảo bị tổn hại này trong Kỷ tộc ta cũng có mấy trăm kiện, phần lớn đều không nói rõ được lại lịch. Kiện pháp bảo tổn hại này có thể sắc bén như vậy, cũng coi như khó có được, rất thích hợp cho ngươi dùng.”
Uất Trì Tuyết liền nói:
“Ninh Nhi, trước khi con chưa đạt tới luyện khí Tiên Thiên, chân nguyên không đủ để điều khiển pháp bảo thì dùng nó là thích hợp nhất đó!”
Kỷ Ninh gật đầu.
Pháp bảo mạnh ở chỗ thần bí khó lường.
Thông thường Tiên Thiên thần linh sử dụng pháp bảo đều vô cùng kỳ quái. Nhưng những kẻ theo Thần Ma luyện thể. Am hiểu nhất đúng là cận chiến, bị hắn gần như là có được thân thể bất tử, lực lượng cường đại, tốc độ, sự khôi phục sức khỏe. Cho nên người luyện Thần Ma luyện thể dùng pháp bảo cũng đều là sử dụng đao kiếm trường thương hoặc là các binh khí cận chiến.
“Thanh Nhất Sao Tam Kiếm này con có thể dùng cho đến cả lúc trở thành Tiên Thiên sinh linh,.”
Trong lòng Kỷ Ninh vui sướng, suy nghĩ một chút.
“Có lẽ nó sẽ theo con rất lâu đây. Thế thì phải cho nó một cái tên mới được. Vậy thì gọi là Bắc Minh kiếm!”
Kỷ Ninh đột nhiên nghĩ đến Bắc Minh, kỳ thật cũng có nguyên nhân.
Năm đó phụ thân Kỷ Nhất Xuyên rời khỏi Yên Sơn đại địa đi đến vùng đất vô tận trong tinh không, thậm chí đi đến cả biển khơi ở phương bắc, vùng không biết diện tích bao nhiêu đó được gọi là Bắc Minh hải. Ở trong Bắc Minh hải cũng có rất nhiều đảo. Kỷ Nhất Xuyên phiêu bạt ở trong đó rồi mới quen Uất Trì Tuyết.
Bọn họ đã kết bạn đồng hành, trải qua sinh tử, cuối cùng yêu nhau rồi mang thai đẻ ra Kỷ Ninh
Bởi vì hoài thai nên bọn họ mới rời Bắc Minh hải nguy hiểm để chạy về Yên Sơn. Nhưng mà ở trên đường đã gặp nhiều nguy hiểm, làm cho Uất Trì Tuyết bị trọng thương nặng. Đây cũng chính là vì sao nói Kỷ Ninh ở trong thai đã bị thương rồi. Đồng thời trong thời khắc mấu chốt này, thần thú Bạch Thủy Trạch đã chở Uất Trì Tuyết chạy trối chết về.
Cho nên Kỷ Nhất Xuyên cũng nói. Bạch thúc có ân cứu mạng đối với Kỷ Ninh.
Cha mẹ quen biết, yêu nhau, hoài thai ở Bắc Minh.
Bắc Minh, từ này đương nhiên là có ý nghĩa đặc thù với Kỷ Ninh.
“Phụ thân, mẫu thân.”
Kỷ Ninh trịnh trọng nói:
“Thanh Nhất Sao Tam Kiếm này, con đã đặt tên cho nó rồi, gọi là Bắc Minh kiếm!”
Trong lúc Kỷ Ninh đang vui mừng vì thu được Bắc Minh kiếm thì ở một khu vực trong Yên Sơn gọi là hồ Dực Xà.
Hồ Dực Xà mênh mông gần như không cùng, có chiều dài và rộng gần như trăm dặm.
Mà người ta thường nói nơi núi sâu, hồ lớn, nhất định sẽ có yêu quái.
Lời này quả thực không giả! Ở trong cái hồ lớn thần bí này, không hề ngờ được là có một con đại yêu sống ở đây, dưới nó lại còn có vô số tiểu yêu. Bên trong đầm này có một con đại yêu tên là Dực Xà, chính là một lão yêu sống cả ngàn năm, thực lực ngập trời, có thể bay lượn trên không, có năng lực điều khiển thủy, độc. Nhờ đó uy danh của nó rất lớn.
Ở sâu bên trong hồ lớn có một tòa đảo nhỏ, đây cũng chính là sào huyệt của Dực Xà.
“Gừ.”
Một Con đại xà dài khoảng mấy trăm mét màu đen rống lên, hai cái cánh phủ đầy lân giáp của nó lại càng mở lớn ra như là muốn che cả trời, cái đồng tử màu xích hồng nhìn chòng chọc vào đám yêu thú đang đứng trước mặt này. Từng đợt hàn khí lạnh như băng tràn ngập, khiến cho mặt đất xung quanh bị đóng thành một lớp băng.
Đám tiểu yêu đứng chi chít xung quanh. Đứa thì quỳ xuống đứa thì nằm sấp xuống đất run lẩy bẩy.
Khoảng chừng trên một trăm con yêu thú ngã trên mặt đất kia đã hoàn toàn đông cứng, toàn thân đông lại mà chết.
Gừ
Con Dực Xà phẫn nộ phát ra từng tiếng gầm giận dữ.
Đám tiểu yêu này, là các loại xà, cua, cá và các loại yêu quái dữ tợn.Cả đám thấp giọng đáp lại, hiển nhiên là chúng nó đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Gào!
Dực Xà lại gầm lên giận dữ lạnh như băng.
Ào ào xôn xao.
Toàn bộ nhóm tiểu yêu như trút được gánh nặng, mỗi con liền nhanh như bay chạy ra sau. Rất nhiều đám yêu thú đi rời khỏi cái đảo nhỏ để chạy vào trong hồ, còn lại đại bộ phận yêu thú thì phân tán ra thủ vệ trên đảo.
Xuy!
Con đại xà màu đen thật lớn kia bỗng nhiêu hóa thành sương mù, sau đó ngưng tụ lại, chợt biến thành một gã nam tử hắc y.
“Dực ta có chín mươi hai con!”
Hắc y nam tử nghiến răng nghiến lợi.
“Trong quá trình trưởng thành đã chết đi hơn phân nửa, sống sót tổng cộng mới có mười sáu đứa! Mà có huyết mạch Thần Ma chỉ có một đứa. Đó cũng chính là đứa con ta cần nhất tên Xích Mang!”
Tính cách của loài rắn vốn dâm loạn.
Tuy rằng chính nó không có huyết mạch Thần Ma, nhưng mà nó đã giao cấu với rất nhiều hậu thiên yêu. Trong đó cũng có hậu thiên thần thú. Đối với một tên lão yêu đã tu luyện cả ngàn năm. Có được một ít hậu thiên thần thú dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay, thần thú có thể thai nghén cũng thật ít. Trong số những hài tử của hắn, chỉ có một con có được huyết mạch Thần Ma, đó là Xích Mang.
Đó cũng là đứa con được sủng ái nhất. Nó hiểu được chỉ cần Xích Mang đột phá làm Tiên Thiên sinh linh, liền sẽ có được thực lực càng thêm cường đại, tiền đồ so với nó lại càng rộng lớn hơn.
“Xích Mang, ta đã sớm nói rồi. Trước khi con trở thành Tiên Thiên sinh linh thì không được đi ra ngoài. Tuy rằng con người là mỹ vị, nhưng mà ăn quá nhiều người, thì Kỷ tộc kia liền sẽ kéo người đến thảo phạt.
Hắc Y nam tử gầm nhẹ lên, thống khổ không chịu nổi.
Tên nhi đồng ngạo nghễ tên là Xích Mang kia lén đi ra ngoài, hơn nữa phát hiện ra thịt người ngon hơn yêu thú nhiều, thật sự là mỹ vị.
Xích Mang giấu giếm phụ thân, nhiều lần đi ra ngoài tàn sát bừa bãi.
“Hài tử của ta, nhất định con phải an toàn trở về.”
Hắc y nam tử nhất thời hóa thành con Dực Xà thật lớn, cặp cốt cánh chấn động, lập tức hóa thành bóng đen phá không mà đi, biến mất ở trong đám mây trên trời.