• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Tao Thích

Từ bé đến lớn nó đều nổi danh là rất gan lì, nhưng nói thật, nó sợ nhất những thứ ma quỷ gì gì đó mà khoa học không thể chứng minh được. Mặt nó lúc này tái mét, tay thì run cầm cập. Nếu được, nó rất muốn ngã ra xỉu tại chỗ…

Ngay khi cái bóng trắng kia cất lên tiếng nức nở rùng rợn lại đầy ai oán, nó lập tức nổi da gà, vội niệm phật trong lòng. Biến đi! Làm ơn biến đi! Đừng hù nó! Nó run đến mức lầm bầm ra tiếng mà không hay biết.

“Ai đó?”

Thứ kia đột nhiên xoay mặt về phía này, làn da trắng và tái nhợt như xác chết. Trời ơi! Giang đứng tim, sau đó hét lên thật to:

“Mẹ nó tao còn tưởng ma! Mày điên rồi hả Huyền?”

Cô nàng sững lại vì tiếng hét của Giang, sau đó đột nhiên bật khóc nức nở, mascara chảy dài trên hai má, nhìn còn gớm hơn lúc đầu nữa.

Nó vỗ ngực mấy cái để bình tĩnh lại, tạm bỏ qua cô nàng giả ma giả quỷ kia mà chạy ra ngoài. À thì, nó nghe tiếng thằng Dương gọi ấy mà. Lấy cái bọc nhỏ màu đen trên tay Dương xong, nhìn hai lỗ tai cậu đỏ ửng, nó lén cười.

“Cảm ơn mày nha. Mày đi trước đi.”

Sau khi nó xử lí “bà dì” xong rồi, Huyền vẫn còn đang đau khổ vật vã trong nhà vệ sinh. Nó hỏi thăm mới biết, té ra Huyền muốn nối lại tình xưa với Thế Huy nhưng bị từ chối một cách thê thảm. Xem bên ngoài cô nàng mạnh mẽ, hư đốn vậy thôi, chứ tiếp xúc rồi sẽ thấy một con người hoàn toàn khác: đanh đá nhưng lại mỏng manh khó ngờ.

Huyền vừa lau nước mắt vừa nói:

“Tao nói không làm người yêu thì quay về làm bạn cũng được, nhưng mà Huy không chịu. Biết vậy hồi đó tao không quen Huy đâu.”

Giang nghe xong, tâm trạng cũng chùng xuống ít nhiều. Thì ra hai đứa này là từ tình bạn đi lên tình yêu, rồi sau khi chia tay thì chẳng thèm nhìn mặt nhau nữa. Nó tiến tới an ủi Huyền, còn tốt bụng đưa cô nàng về tận lớp.

“Sau này làm ơn đừng có mặc đồ trắng rồi chui vô nhà vệ sinh giữa đêm nữa nha. Nghĩ lại tao còn nổi da gà đây…”

Huyền khóc đến sưng đỏ hai mắt, trông rất đáng thương. Dù trước đây hai đứa như kẻ thù không đội trời chung, gặp đâu chửi nhau ở đó, nhưng cũng chỉ do hiểu lầm thôi nên lần này nó khá thông cảm với Huyền.

Lửng thửng trở về trại, trong đầu nó liên tục vang lên câu nói của Huyền. Làm người yêu rồi sẽ không làm bạn được nữa. Nó biết chứ, cái này ai mà chẳng hiểu rõ…

Đêm đó đám trẻ quậy đến gần sáng. Đứa thì đánh bài, đứa kể chuyện ma, đứa chơi nhảy sạp, rồi kéo loa theo, bật karaoke lên hát… Đầu óc nó quay cuồng, đành chui vào trong góc nằm. Cứ thế, đang mơ mơ màng màng thì chúng bạn đột nhiên hú hét ầm ĩ cả lên. Rồi, mở nhạc dance quẩy nữa rồi. Trời ạ…

Nó híp mắt, nhẹ nhàng gắn tai nghe vào rồi cố ngủ một giấc, nhưng bụng cứ căng căng kiểu gì, khó chịu lắm.

Dương mất tích cả buổi, chắc hẳn đang bị vây quanh bởi các em lớp dưới đây mà. Nghĩ lại, làm bạn với nhau cũng ổn, ít ra Dương quan tâm nó hơn những người bạn khác. Không thể làm gì hơn ngoài việc lẳng lặng dõi theo cậu ta. Ấm ức thật…

Nó úp mặt xuống gối, rên hừ hừ. Ai da, bảo sao gần đây nó cứ có cảm giác đau lưng!

—————-

Dương lòng vòng suốt buổi, bị cả đám đẩy đi chơi hết cái này đến cái kia. Sau khi nhảy sạp xong là cậu tìm cớ chạy về trại liền. Thấy một đám đông nhảy nhót quên trời quên đất trước cổng trại, cậu chỉ có thể câm nín, len lén vòng ra phía sau, thôi thì cứ đi đường tắt vậy. Hàng rào quanh trại làm từ mấy sợi dây kim tuyến quấn quanh cột tre, cao chỉ chừng nửa mét, cậu bước chân một cái là qua.

Đám con gái có vẻ đã mệt nên đều nằm bẹp ra đó mà tâm sự, thấy Dương chui vào, nhỏ Trinh nhanh nhảu ngoắc tay.

“Ê, góc này, người yêu mày nằm trong góc nè.”

Dương suỵt một tiếng, mở to mắt nhìn cô nàng như trách cứ. Trinh thì không chút hình tượng mà ngửa ra cười hắc hắc:

“Há há, nó cắm tai nghe vào rồi, không nghe tụi mình nói gì đâu mà lo.”

Đám con gái cũng khúc khích theo, lần đầu cả bọn thấy Dương mặc đồ ngủ, quần đùi với áo thun đơn giản thôi nhưng trông dễ thương chết đi được. Cười đủ, chúng bạb tự động nhích người sang nhường chỗ trống cho Dương.

Cậu lắc đầu, thật không biết làm sao với mấy đứa đó, cứ có thời gian là trêu chọc cậu.

Giang nằm úp sấp nên cậu không biết là đã ngủ hay chưa. Chỉ có thể nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay kéo tai nghe của cô nàng xuống.

“Giang, ngủ rồi à?”

“Ờm… Ngủ rồi.”

Dương nghe xong, gõ đầu nhỏ một cái:

“Ngủ rồi mà còn trả lời.”

Giang nghiêng đầu qua nhìn cậu bằng nửa con mắt, chân mày bên phải nhếch lên.

“Sao đấy? Mệt hả?”

“Ừm…”

Dương thấy mắt nhỏ cứ nhắm tịt lại nên cũng không hỏi thêm gì. Nghe mẹ cậu nói khi con gái đến tháng thường bị đau bụng và nhiều triệu chứng khác như nóng nảy, dễ giận. Có điều ngoài việc thiếu sức sống ra, trông Giang cũng như bình thường…

“Có đau bụng không?”

“Có.”

Dương nhìn xung quanh một lúc, mò đến bên chỗ bàn ăn rồi rót một ly nước ấm cho cô nàng.

“Uống đi cho đỡ đau.”

Nếu có mật ong thì hiệu quả sẽ cao hơn, nhưng chỗ này tìm đâu ra mật ong chứ?

Giang nhăn nhó ngồi dậy, cố gắng uống hết ly nước, sau đó lại nằm dài ra như mất hết sinh khí. Nhỏ nhắm mắt mà chân mày vẫn chưa lúc nào giãn ra. Đau vậy sao? Dương đưa tay vỗ nhẹ lên bụng nhỏ, cất giọng an ủi:

“Thôi ngủ sớm đi. Có cần gì thì nói tao.”

Nhỏ ngập ngừng rồi cũng gật đầu:

“Cảm ơn mày.”

Giang thật sự biết ơn thằng bạn, nhưng lại không hi vọng cậu ta tốt với mình chút nào. Cư xử ngầu lòi như soái ca vậy đó, làm sao nó không đổ cho được?

Trời về khuya mỗi lúc một lạnh, các học sinh đều tự đem theo chăn, tìm một chỗ trống nằm xuống, sau đó rúc vào trong chăn, chẳng khác gì một đám nhộng đầy màu sắc.

Dương thấy Giang một mình nằm trên cái gối siêu to nên cũng mon men đưa đầu lên nằm ké, kết quả là bị cô nàng lườm.

“Gối của mày đâu?”

“Quên rồi. Cho nằm ké chút thôi. Nha ~~~”

Giang cảm thấy khó thở quá, cái con người này lại bắt đầu làm nũng rồi, thản nhiên đưa cái vẻ đẹp không tì vết của mình sát vào mặt nó mà không sợ nó ăn thịt sao? Aaa, điên mất. Làm sao có thể chịu nổi? Nó cắn răng, quyết định dùng đầu tấn công thằng Dương, một phát hướng tới cái trán trơn bóng của cậu ta.

Cốp.

Bởi vì không nghĩ tới việc nhỏ sẽ phản đối nên Dương né hơi chậm, thế là lãnh đủ. Trán cụng trán, hai đứa đều đưa tay ôm đầu, run run không nói được lời nào. Mấy bạn học còn thức thấy thế thì cười như mắc bệnh dại…

“Íaaaaa, chết mày chưa con.”

“Chội ôi~~”

Dương nằm sát bên cạnh Giang, dù đau nhưng chỉ có thể bực mình dùng ngón trỏ đẩy trán cô nàng một cái.

“Hết chuyện để làm rồi à?”

“Chật lắm, nhích ra đi.” Giang kiên quyết.

“Không thích.”

Dương nhe răng cười, không ngờ lại chơi trò mặt dày, tiếp tục đặt đầu lên gối, lắc đầu thật nhanh để tóc cọ cọ vào mặt Giang.

“Má! Thằng này nhây thiệt chứ!”

“Ừ, nhây xưa giờ rồi mà.” Dương chớp chớp mắt nhìn cô nàng.

Khoảng cách gần như vậy, nó tự hỏi liệu tim mình có chịu nổi áp lực không đây? Đuổi không được thằng Dương, nó đành ngậm ngùi nhích ra một chút, nhường chỗ cho cậu. Mẹ ơi, ngượng chết mất! Ngay lúc đó nó chỉ biết kéo chăn che gần hết mặt, chừa lại cặp mắt đen tròn để quan sát Dương.

Xung quanh chỉ còn tiếng tâm sự nho nhỏ của mấy bạn nữ và tiếng côn trùng rả rích. Nếu lúc này muốn dùng hai từ để diễn tả cảm xúc của nó, thì sẽ là… cạn lời. Nó không thể phân biệt được cảm giác lúc này là bối rối hay thích thú, sợ sệt hay mong chờ nữa.

Dương thì bình tĩnh hơn nhiều, nhìn nó chằm chằm không chớp mắt lấy một lần. Không chịu được cái sự mập mờ giữa hai đứa nữa, nó hỏi:

“Mày nhìn gì?”

Dương nghiêm túc trả lời:

“Nhìn mày.”

“Tao có gì đâu mà nhìn…”

“Thích nhìn vậy thôi. Ngủ đi.”

Quác? Giỡn mặt à? Nhìn người ta với ánh mắt lấp lánh như vậy, còn nói những câu dễ gây hiểu lầm như vậy, bảo người ta ngủ thế nào chứ? Giờ chỉ có khao khát mãnh liệt muốn biết trong đầu cậu ta đang nghĩ gì, trong trái tim đang chứa hình bóng của ai thôi!

“Không ngủ hửm? Vậy thôi tao ngủ trước.”

Dương đột nhiên buông một câu trớt quớt rồi nhắm mắt lại, chưa đến năm giây sau nó đã nghe tiếng hít thở đều đặn của cậu ta. Nó tức muốn nội thương, ý là bị chấn thương bên trong luôn ấy! Cái tính đâm bang này của cậu ta đúng là hết thuốc chữa mà! Dù bị phũ đến vậy nhưng nó vẫn tranh thủ nhìn Dương một lúc, nhìn công khai.

Cho đến lúc Giang ngủ quên mất, thiếu niên tóc vàng mới hé mắt ra. Trong ánh mắt chất chứa bao nhiêu yêu thương và sự trân trọng.

Hai đứa nhỏ cứ nhìn nhau đắm đuối mà chẳng để làm gì cả. Nhìn xong thì vui vẻ tiến vào mộng đẹp.

Chương 18: Bị Phạt Như Này Cũng Không Tệ

Buổi cắm trại đã qua hơn một tuần, kế tiếp chính là khoảng thời gian vô cùng vô cùng khó khăn – thi học kì. Hự… Cái gì đến cũng phải đến.

Giang buồn chán đứng trước cửa lớp gặm bánh mì trong khi suy nghĩ xem làm thế nào để tách hẳn Ngọc ra khỏi Dương. Nói gì thì đây là lần đầu tiên nó thấy một cô gái kiên trì như vậy, đáng sợ quá. Sáng hôm ấy khi thu dọn trại, Dương nói lời từ chối hẳn hoi trước ánh mắt bao nhiêu người nhưng cô nàng vẫn quyết tâm theo đuổi cho bằng được, thậm chí lúc đầu là giỡn chơi và cá cược với người ta thôi, nhưng bây giờ lại chuyển sang thích thật luôn rồi.

Nước chảy đá mòn. Có công mài sắt có ngày nên kim. Hình như có hai câu thành ngữ hay tục ngữ từa tựa thế này. Lòng dạ sắt đá đến đâu đi nữa thì việc có một cô gái xinh xắn đáng yêu như Ngọc ở bên cạnh, quan tâm và lo lắng cho mình, chắc gì Dương không xiêu lòng đây? Nó lấy cái gì làm niềm tin?

“Hú hú. Tránh ra bà con ơi~~~”

Một giọng nam ồm ồm bất chợt vang dội cả dãy hành lang, nó đang tập trung suy nghĩ nên hơi giật mình, quay đầu nhìn sang cái nguồn âm lạ lùng kia.

Bạn học nào đó với mái tóc đỏ nâu đang hùng hục lắc chai sting dâu và ném mạnh về phía này. Giang á khẩu, vù một cái nhảy lên rồi bám lấy lan can trước khi chai nước ngọt kia trượt về phía này và bắn tung tóe. Dù phản ứng cực kì nhanh nhẹn nhưng cái thứ nước màu đỏ kia vẫn xịt đầy ra hành lang và cả áo nó. Cảm giác dinh dính trên tay và trước cổ làm nó phát điên. Không thể chấp nhận được cái trò chơi bẩn bựa này!

“Tụi mày mất nết vừa thôi!”

Giang còn chưa kịp xuất chiêu thì các bạn nữ khác cũng đã xông lên la hét đòi đánh nhau rồi. Không chỉ nó mà hơn năm đứa xấu số đứng gần cửa đều “dính chưởng”. Còn hai tiết học nữa mới ra về, vậy mà giờ áo trắng đã lấm chấm vệt đỏ, làm sao bọn họ không bực mình cho được?

Cái Trinh còn bị sting phun đầy mặt vì cái tội ngồi trước cửa lớp… Tội nghiệp.

Nó cắn miếng bánh mì cuối cùng trên tay rồi phủi mông đi theo mấy nữ trong lớp, mấy gái bảo không đánh tụi kia được cũng phải chửi cho một trận. Cái Trinh bình thường nhìn cũng hiền lành lắm mà giận lên chửi sung không tả nổi.

“Bộ não mày có vấn đề à? Cần tao nạo ra ngoài giúp rồi lắp cái mới luôn không? Mười mấy tuổi đầu mà hành động thiếu suy nghĩ. Còn đứng đực ra đó mà nhìn? Méo biết xin lỗi tụi tao à? &×€#[email protected]&.”

Cậu bạn kia đứng hình không nói được câu nào, chờ đến khi giám thị đến mới giật mình kéo đồng bọn bỏ chạy.

“Tưởng tao không thấy tên mày à? Đợi giám thị hỏi tội đi con.”

Cô nàng thở phì phì, cố chửi với theo mấy câu nữa mới hả giận.

Giang vỗ vỗ vai Trinh, âm thầm cảm thán khả năng bung lụa của nhỏ bạn.

“Thôi được rồi cô nương, đi rửa mặt trước đi.”

Nó cũng thảm không kém Trinh, nguyên vạt áo trước đều ướt mem, có điều bực thì bực, ngẫm lại chửi thằng kia cũng chẳng làm gì, chỉ phí nước miếng. Cứ đợi đến lúc giám thị hỏi thì nói tên thằng đó ra là được.

Dương chống một tay lên lan can nhìn bãi chiến trường trước lớp mình, cố nín cười nhưng khóe môi vẫn cong lên nhè nhẹ.

“Lại bị bọn nó chơi khăm à?”

Giang vừa dùng khăn giấy ướt lau cổ áo vừa nhăn nhó trả lời:

“Ừ. Lũ quỷ này quậy thật.”

Lau lau, lau đến mức muốn rã rời hai tay nhưng vẫn không có tác dụng gì. Đúng là số khổ mà, chẳng biết về nhà giặt có sạch không nữa?

Khẽ nhăn mày, Dương vào lớp lấy áo khoác đang vắt trên ghế ra và trùm lên đầu Giang, bực bội ra lệnh:

“Mặc vào.”

“Làm chi? Nóng lắm.”

Không thèm để ý lời kháng nghị của Giang, cậu kéo hai tay cô nàng giơ lên cao, trùm cái áo khoác hoodie vô cho bằng được. Làm xong hết thảy, cậu mới hài lòng vỗ vỗ đầu nhỏ.

“Được rồi đó. Con gái con đứa gì mà vô ý vô tứ quá.”

Giang phe phẩy hai ống tay áo dài quá cỡ trên người, sau đó câm nín liếc mắt nhìn xuống độ rộng của cái áo khoác, mẹ ơi, dài quá đùi luôn rồi. Đau đớn ngửa đầu nhìn Dương, kết quả là cậu ta ra vẻ nghiền ngẫm rồi phán một câu: “Ừ. Vừa ghê.”

“Vừa cái đầu mày… Y như đang mặc đầm đây nè. Mà nóng nữa.”

Giang toan cởi áo ra thì bị Dương túm chặt hai tay, cậu ta còn cười trêu nó một cái. Đám học sinh xung quanh đều đổ dồn ánh mắt vào hai đứa, cái Trinh còn “chậc chậc” hai tiếng rồi khoanh tay đứng nhìn. Nó chợt thấy da mặt nóng rát, vội giãy ra khỏi tay Dương và phóng nhanh về chỗ, mắc cỡ nằm úp mặt xuống bàn.

Trời aaa, cái gì vậy nè? Thằng Dương thích nó thật phải không? Nếu không thì sao lại hành động dễ gây hiểu lầm như vậy? Không biết đâu…

Nó thấy được bản thân đang phấn khích quá độ, ngay cả cái nóng hầm hập đến chảy mồ hôi cũng chẳng làm nó để ý. Len lén nghiêng đầu, mắt trái hé ra nhìn thử, kết quả là hết hồn. Mấy đứa trong lớp đều đang nhìn nó, à không, là nhìn thằng Dương và nó. Dương ngồi xuống phía trước nó, đang khoanh tay lên thành ghế và nhìn nó chằm chằm.

Chớp chớp mắt, từ từ úp mặt xuống tập hai. Được rồi, là do chuyện này đến quá đột ngột. Dù trước đây Dương cũng quan tâm nó lắm, nhưng chỉ dừng ở mức bạn bè thân thiết thôi. Chưa từng có chuyện rõ ràng kiểu… kiểu khó hiểu này.

“Lộ liễu quá đó hai bạn ơiiiii.”

“Chắc tao đem hai đứa nó ném ra đường quá!”

Tiếng xì xào vang lên không ít, nó vểnh lỗ tai lên nghe ngóng mà mặt thì chẳng dám ló ra.

Dương buồn cười, dùng ngón trỏ chọc chọc vào lòng bàn tay nhỏ, mắt thì nhìn nghiêng sang bên cạnh như muốn nói với Thiên: “Đừng mơ tưởng. Giang là của ông đây.”

Thiên cúi đầu không nói lời nào, bàn tay siết chặt bức thư tình được gấp cẩn thận, đem nó nhét vào trong cặp.

Thật tình Dương không muốn làm cái trò ra vẻ với tình địch, nhưng Giang rất hay xiêu lòng. Tuy không phải gặp ai cũng thích nhưng cô nàng dễ thân thiết với người khác, cậu không muốn, càng không thích Thiên đến gần nhỏ tí nào.

Phát hiện Giang khẽ động, cậu nhanh chóng nắm chặt tay không cho nhỏ rục rịch.

Đúng lúc không khí giữa Dương và Thiên trở nên ngày càng căng thẳng, chuông vào lớp cuối cùng cũng reo vang.

Giang ngồi nghiêm chỉnh lại, cứ cầm lòng bàn tay mà thẫn thờ. Vừa ngẩng mặt lên muốn ngó thằng Dương thì Ngọc ở bên cạnh lại che mất tầm nhìn.

“Cô nương à, mặt cô rất xinh nhưng tôi phát ngán rồi, tôi đang muốn nhìn cậu trai đằng sau cô đó.” Trong lòng thầm nhủ vậy nhưng không nói ra lời, nó liếc mắt một cái rồi quay đi.

Vừa hay bên này thằng Thiên mặt mày ủ rũ như đưa đám.

“Thất tình à?”

Hỏi chơi vậy thôi nào ngờ cậu ta gật đầu cái rụp.

“Thôi đừng buồn… Ông dạo này giảm cân là vì thích cô nào rồi à?”

Thiên vỗ vỗ bụng mỡ, ánh mắt đờ đẫn: “Hình như vậy. Tui xuống tới ba ký lận.”

Giáo viên vẫn ở trên kia giảng bài, học sinh bên dưới mỗi đứa một việc. Thú thật tiết Anh chán kinh khủng, chưa đầy mười phút đã có đứa nằm dài ra bàn, tiếp theo là cái lớp ồn như ở đại hội võ lâm, toàn làm việc riêng cả thôi.

Nó nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng giảm nhanh quá, không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Tui biết rồi.”

Quái, sao nó nói cái gì thằng Thiên cũng ngoan ngoãn gật đầu ấy nhỉ?

“Ông hiền thế này sau này sao có bạn gái được? Tụi con gái chỉ thích trai hư thôi, gần như thế.”

Thiên sững sờ một lúc mới hỏi: “Còn bà?”

“Không rõ nữa, nhưng tui khác, tui không thích trai hư.”

Nó đang nói khí thế thì có thứ gì đó bay vụt qua đập vào đầu nó cái bụp. Nó quay đầu lại, nhặt cái thứ trắng trắng đó lên, mở ra.

“Thư à?”

Chậc, cái loại chữ nghiêng ngay ngắn hoàn hảo này của thằng Dương chứ chẳng ai khác! Trên tờ giấy trắng ghi đúng ba chữ thật to.

[Bớt nói đi.]

Nó cuộn tờ giấy lại nhét vô hộc bàn, lại tiếp tục to nhỏ với thằng Thiên.

“Tui…”

Bụp.

[Tao bảo mày không nghe à? Đang giờ học đó.]

Cái thằng này giỡn mặt nó à? Ai chẳng biết đang giờ học, nhưng nhìn xem cả lớp được bao nhiêu đứa chăm chú nghe giảng?

Bụp.

Lần này nó tức điên lên, còn chưa kịp chửi thằng Dương thì cô Vân đột nhiên đi từ phía trên xuống.

“Đưa cho tôi.”

Giang sợ hết hồn, giấu cũng không xong, mà đưa ra thì càng chết toi. Nó run run nắm chặt tờ giấy, chẳng biết phải làm sao.

“Tôi bảo chị đưa cho tôi cái tờ giấy chị đang cầm!”

Cô chợt to tiếng, thế là cả bọn xung quanh dừng hết động tác, cầm bút lên giả vờ đang ghi chép. Xúi quẩy làm sao nó lại để cô bắt gặp!

Thôi thì tự thú sẽ được khoan hồng, nó chậm chạp giơ tờ giấy đã bị nhàu nát cho cô. Đúng lúc đó Dương đột nhiên đứng phắt dậy.

“Thưa cô, là do em ném giấy qua chỗ Giang, không phải lỗi bạn ấy đâu.”

Cô Vân không nói gì mà nghiêm mặt mở tờ giấy trắng ra, sau đó nhăn mày nhìn sang thằng Dương. Nó nghĩ, xong đời rồi. Chẳng biết thằng Dương ghi cái gì mà cô nhìn nó như muốn chẻ đôi nó ra vậy!

“Hai em ra hành lang đứng cho tôi. Đứng hết tiết này và tiết sau.”

“Cô…”

Dương định nói gì đó nhưng cô Vân cắt ngang: “Giờ có đi không hay tôi ghi vào sổ đầu bài?”

Giang thở dài, vừa đi ra vừa liếc mắt nhìn thằng Dương, hết chuyện để làm rồi hay sao đấy?

“Xin lỗi. Tao không cố ý.”

Dương còn cười được, ắt hẳn cái kiểu bất cần này chọc cô giận dữ lắm. Đấy, cô lườm hai đứa rồi kia kìa.

Vui làm sao, hai đứa bị phạt đứng ngay gần cửa lớp. Chỉ có đám học sinh bên trong nhìn ra là thấy, còn cô đứng trên bục giảng thì không nhìn tới. Cho nên Dương nhân lúc rỗi đã trắng trợn đem bánh ra ăn.

“Ăn cho đỡ buồn.”

Giang vuốt trán, thật bó tay với cậu ta. Nhưng mà dù sao cũng bị phạt rồi, mắc gì phải làm khổ bản thân, cứ gặm thôi.

Trinh ngồi trong lớp vừa chép bài vừa ngó nghiêng ra chỗ hai đứa nó, thấy cả hai ăn vụng mà tức muốn hộc máu.

Dương ăn xong còn đưa tay phủi vết bánh bên môi cho nó, hành động này quả thật chọc cho Ngọc phát điên. Cô nàng không kiềm được mà đập bàn một cái thật mạnh. Cả lớp được một phen hú vía.

“Chị làm gì đấy? Hả? Mấy anh chị khhinh thường tôi à?”

“D-dạ không ạ. Trên bàn có con kiến…”

Tuy không nhìn được mặt cô nhưng nó đoán chắc núi lửa sắp phun trào rồi. Quả nhiên, cô Vân chửi cho lớp một tăng, không thèm giảng bài nữa.

Nó ngậm chặt miệng chẳng dám hó hé gì, len lén đá thằng Dương một cái.

“Tại mày hết.”

“Tao đã làm gì đâu? Tao vô tội nha.”

Dương đưa tay khoác vai nó thật tự nhiên, mấy cặp mắt trong lớp liền lia ra ngoài này. Giang muốn đẩy tay cậu ta ra mà đẩy chẳng nổi, khỏe gớm.

“Mấy anh chị muốn ra hành lang đứng hết à? Tôi cho đi đó! Đi đi!”

Giọng cô lại to và cao thêm cả quãng dài, xong rồi, giáo viên chủ nhiệm sẽ không tha cho cả bọn đâu.

“Mày còn có tâm trạng giỡn hả? Bộ bị phạt mày vui lắm à?”

Dương cười cười, kéo Giang nhích lại gần mình một chút:

“Ừ, tính ra bị phạt như này cũng không tệ lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK