Có thêm Trì Huyên, bên người Khổng Hi Nhan liền không lo không có tiếng nói, dường như em đều quen thuộc mỗi bức tranh, giảng giải rất mạch lạc rõ ràng.
“Chị dâu, chị nhìn này, đây là tranh của Bạch lão sư ba năm trước, bức kia thì từ năm năm trước vẽ trời thu tại Luân Đôn…”
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn về phía Trì Huyên, lúc em nói chuyện hai mắt sáng lấp lánh như sao, vẻ mặt sùng bái, toát ra phong thái tiêu chuẩn của fangirl. Trì Huyên bị nàng nhìn chăm chú thì quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan: “Chị dâu, sao lại nhìn em như thế?”
Khổng Hi Nhan cười khẽ: “Xem ra em thật sự rất hâm mộ Bạch lão sư.”
Có thể hiểu và thuộc hết ngần ấy bức tranh, không phải sự ngưỡng mộ bình thường, Trì Huyên nghe vậy nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, Bạch lão sư là người em ngưỡng mộ nhất đến hiện tại, còn có quan điểm về tình yêu của anh ấy, thà thiếu chứ không ẩu! Nghe nói đến nay anh ấy vẫn còn thương nhớ mối tình đầu, nhiều năm qua cũng không có bạn gái nào khác. Chị dâu nói xem người như vậy còn không đáng để ngưỡng mộ ư?”
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một lúc nói: “Trình độ hội họa của Bạch lão sư thật sự rất xứng đáng để ngưỡng mộ, nhưng về tình yêu, chị cho rằng không đáng.”
Trì Huyên không ngờ Khổng Hi Nhan sẽ nói vậy, em sửng sốt một chút, không hiểu hỏi lại: “Tại sao ạ?”
Khổng Hi Nhan nhìn em, vẻ mặt ôn hòa: “Tiểu Huyên, nếu chị là Bạch lão sư, chị sẽ về nước.”
Trì Huyên muốn biện hộ thay cho Bạch Diệp: “Đó là vì ngày đó Bạch lão sư cùng bị lừa, anh ấy tưởng rằng mối tình đầu đã kết hôn, anh ấy…”
Vẻ mặt Khổng Hi Nhan nghiêm túc: “Vì 50% không chắc chắn ấy mà từ bỏ 50% cơ hội hạnh phúc, Tiểu Huyên, chị vẫn không thể tán thành.”
Hai người nói chuyện, phía sau có giọng nói vang lên: “Làm sao cô biết là 50% đây? Nhỡ đâu, chỉ là 1% thì sao?”
Khổng Hi Nhan cười khẽ: “Nếu như là người chị yêu, dù cho chỉ có 0,1% cơ hội, chị cũng sẽ tranh thủ.”
“Huống chi Bạch lão sư và mối tình đầu của anh ta từng yêu sâu đậm, sao có thể không hiểu tính cách cô gái kia, cơ hội của hai người họ có khi còn lớn hơn 50% nhiều.”
Người phía sau đáp lại: “Không sai, cơ hội của hai người đó thực sự lớn hơn 50%.”
Giọng nói này, không phải của Đồng Duyệt.
Khổng Hi Nhan nhíu mày, nàng và Trì Huyên nhìn nhau, hai người quay đầu, nhìn thấy người đàn ông phía sau.
Không giống như lúc nhìn trên TV, người trước mắt có vẻ trẻ hơn chút, hôm nay Bạch Diệp không mặc âu phục mà mặc quần áo thoải mái, hai tay chắp sau lưng, khiến cho cảm giác lạnh lùng uy nghiêm trên TV biến mất, ngược lại thêm chút ôn hòa.
Anh mỉm cười nhìn Trì Huyên và Khổng Hi Nhan, Trì Huyên mở to mắt: “Bạch…Bạch…Bạch lão sư.”
Đôi mắt em sáng lên, hưng phấn và kinh ngạc. Khổng Hi Nhan không chút nào nghi ngờ một giây nữa thôi em sẽ lấy bút ra xin ký tên, nàng bèn kéo tay Trì Huyên, tiến lên một bước: “Bạch tiên sinh.”
Phía sau Bạch Diệp có mấy người mặc đồ đen đứng đó, bọn họ vây Bạch Diệp vào giữa, Đồng Duyệt cũng bị ngăn ở ngoài.
Hôm nay vào xem triển lãm, ngoại trừ người trong giới chính trị và kinh doanh, cũng không thiếu những gương mặt quen thuộc của giới giải trí. Bọn họ đương nhiên cũng biết Khổng Hi Nhan, thấy nàng đang đứng nói chuyện với Bạch Diệp, bọn họ dồn dập nói nhỏ.
“Kia không phải Khổng Hi Nhan sao? Cô ấy và Bạch lão sư quen biết nhau?”
“Cũng không giống có quen.”
“Tôi cũng thấy thế, chỉ là nói đi nói lại, mấy người thấy chuyện giữa cô ấy và Trì tổng Cảnh Yên thế nào?”
“Cậu nói chuyện tú ân ái trên weibo hả? Xời, tôi thấy á, giấu đầu hở đuôi! Hai người bí mật kết hôn, không có bất kì tin tức nào, giờ lại bắt đầu tú ân ái nồng nhiệt vậy, tám phần mười là xào nhiệt độ.”
“Tôi nói cho mấy người một bí mật, trước kia Khổng Hi Nhan và Sài Nhân đóng phim trong thôn, Trì tổng đến tham ban, nhưng không hề có tin tức nào được đưa lên, mấy người nói xem, là đi tham ban vì ai nhỉ?”
“Thế thì có chút đáng thương ha, nhìn dáng vẻ hai người đó, chắc 80% năm nay sẽ ly hôn.”
Nói xong ba người nhìn Khổng Hi Nhan đầy thương cảm.
Khổng Hi Nhan còn đang nói chuyện với Bạch Diệp: “Xin lỗi Bạch tiên sinh, vừa rồi có chút quá phận.”
Bạch Diệp nhìn chằm chằm nàng: “Cô nói không sai, có gì đâu mà quá phận.”
“Trong tình cảm, tôi vốn là một kẻ nhu nhược.”
Nói đến đây, Bạch Diệp quay đầu nhìn Trì Huyên, chớp mắt nói: “Trên phương diện tình yêu, em nên học hỏi vị tiểu thư này nhiều chút.”
Trì Huyên chần chờ không biết nói gì, Khổng Hi Nhan đáp lại hắn bằng một nụ cười mỉm.
Bạch Diệp cũng khẽ gật đầu chào rồi xoay người rời đi.
Trong phòng tranh có rất nhiều người, vì Bạch Diệp xuất hiện, có nhiều thiếu nữ độ tuổi Trì Huyên chen lên, Trì Huyên nhìn lại thì đã thấy nhiều người đứng cạnh Bạch Diệp.
“Bạch lão sư, bức tranh này đúng là ngài vẽ ra từ ba năm trước sao?”
“Bạch lão sư, sắc thái của bức tranh này…”
Các vệ sĩ hết lần này đến lần khác cản lại người hỏi, Bạch Diệp bước đi, lưng thẳng tắp, biến mất khỏi tầm mắt của Khổng Hi Nhan và Trì Huyên.
Đồng Duyệt đi đến bên cạnh hai người: “Vừa rồi mọi người nói chuyện gì đó?”
Khổng Hi Nhan lắc đầu: “Không có gì, không ngờ Bạch tiên sinh lại rất bình dị gần gũi.”
Có tài hoa, cũng kiêu hãnh, nhưng không hề hống hách, vừa rồi nói chuyện với nàng cũng rất lịch sự và nhã nhặn, rất có phong độ thân sĩ.
(*) thân sĩ: tầng lớp ưu tú nắm địa vị đặc ân thông qua việc đỗ đạt khoa cử, thứ giúp họ có đủ điều kiện để trở thành quan chức thời xưa.
So với tưởng tượng của nàng thì có chút sai khác.
Đồng Duyệt nghe xong lời nàng, cười nói: “Đương nhiên rồi, Bạch lão sư là quý nhân nổi tiếng, đi thôi, phòng tranh thứ tư sắp mở ra rồi.”
Khổng Hi Nhan nhìn theo hướng ánh mắt của Đồng Duyệt.
Trước cửa lối vào phòng tranh thứ tư có hai người đàn ông mặc âu phục đứng đó, mà cánh cửa trước đó được đóng chặt giờ cũng đã mở ra, có người lần lượt đi vào, nàng buông tay Trì Huyên ra, thấy ánh mắt Trì Huyên vẫn nhìn về hướng Bạch Diệp rời đi, Đồng Duyệt cũng nhìn thấy, cô cười nói: “Tam tiểu thư, lát nữa Bạch tiên sinh sẽ đích thân kéo màn che của bức tranh bí ẩn, có lẽ chúng ta nên đi vào trước thôi?”
Trì Huyên nghe Đồng Duyệt nói thì hoàn hồn, gật đầu: “Ừm.”
Ba người lần lượt đi vào trong phòng tranh thứ tư.
Phòng tranh này chia thành hai sảnh, sảnh trong và sảnh ngoài. Sảnh ngoài có một bàn trắng đặt ở chính giữa, có thêm mấy bức tranh ở trên, hẳn là để đấu giá.
Khổng Hi Nhan và Trì Huyên đi theo Đồng Duyệt vào sảnh trong.
Sảnh trong cũng rất rộng.
Trên tường treo vài bức tranh ở bốn phía, ánh đèn chiếu vào pha lê phản quan, Khổng Hi Nhan nhìn thấy ở giữa đặt sáu khung tranh trên giá đỡ, tất cả đều dùng vải trắng che lại, nàng đi qua còn chưa mở miệng đã nghe thấy phía sau có người thầm nói: “Ồ? Sao lại có sáu bức tranh rồi?”
“Có thêm một bức à?”
“Có thêm một bức tranh bí ẩn nữa nè.”
“Nhìn bức tranh bí ẩn này…”
Có rất nhiều âm thanh vang lên, khiến Khổng Hi Nhan cực kỳ tò mò hỏi Đồng Duyệt: “Chuyện gì thế ạ?”
Đồng Duyệt nhún vai: “Chị cũng không rõ lắm.”
Trì Huyên đón lời Đồng Duyệt, em chỉ vào những bức tranh đặt giữa sảnh: “Chị dâu, chị nhìn này, các buổi triển lãm trước kia đều chỉ có năm bức tranh bí ẩn thôi, ở đây có thêm một bức.”
Em tiếp tục nói: “Có lẽ nhân tài ở thành phố B nhiều, Bạch lão sư cân nhắc đưa thêm một bức vào.”
Khổng Hi Nhan gật đầu, ánh mắt đã hiểu.
Bên cạnh cũng bắt đầu suy đoán.
“Thêm một bức là của Bạch lão sư nhỉ? Như vậy đối với mấy bức còn lại khác nào đang lăng trì không cơ chứ.”
“Không thể là Bạch lão sư đâu, chắc là học trò của anh ấy?”
“Tôi nghe nói ở nước ngoài anh ấy nhận một học trò mà nhỉ? Hay là người đó?”
“Không thể nào…”
Thỉnh thoảng tiếng tranh luận truyền đến chỗ Khổng Hi Nhan, người trong sảnh đã đứng hết gần nữa, ánh mắt bọn họ đều hướng về năm bức tranh bí ẩn, ánh đèn flash từ máy ảnh của các phóng viên cũng chớp nháy trên màn che màu trắng.
Không lâu sau, Bạch Diệp xuất hiện cùng với vài người đàn ông mặc âu phục giày da.
Bọn họ vào từ cửa sau, trong phòng lập tức yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều đi theo Bạch Diệp và những người phía sau anh, phóng viên cũng tiến lên một bước, hướng máy quay về phía họ.
Bạch Diệp đứng chính giữa, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười nhẹ nhàng, trầm giọng nói: “Những vị ở đây chắc mọi người cũng không còn xa lạ. Đây là giám đốc Diêu của Hiệp hội Mỹ thuật Trường An, vị này là chủ tịch Lâm của Hội tranh Trung Quốc…”
Hắn giới thiệu đơn giản, Khổng Hi Nhan nghe Đồng Duyệt giải thích: “Nghe nói năm bức tranh bí ẩn đều do đích thân những vị kia lựa chọn, có thể được triển lãm ở đây, sau này muốn làm người bình thường cũng khó khăn.”
Khổng Hi Nhan lắng tai nghe.
Trong sảnh vang lên tiếng vỗ tay, nàng cũng vỗ tay theo mấy cái.
Kết thúc giới thiệu, có phần hỏi đáp của phóng viên, một nữ phóng viên hỏi đầu tiên: “Bạch lão sư, nghe nói trước đây anh chỉ chọn năm bức tranh bí ẩn, nhưng lần này lại là sáu bức, xin hỏi là vì nhiều tác phẩm xuất sắc khiến anh khó lựa chọn hay sao?”
Bạch Diệp đứng trước mặt mọi người cười nói: “Thật ra ở trong mắt tôi, bất kỳ tác phẩm nào cũng là xuất sắc cả.”
“Còn chuyện hôm nay vì sao lại chọn sáu bức, nói ra sợ mọi người chê cười, bức tranh thứ sáu này, là tôi mời đến.”
Bạch Diệp vừa dứt lời, trong sảnh lập tức vang lên tiếng trầm trồ, ngay cả phóng viên vừa hỏi cũng sửng sốt: “Anh…anh mời đến ư?”
Ai nấy đều biết địa vị của Bạch Diệp trong giới hội họa.
Mà để anh phải đích thân mời đến, tác phẩm này sẽ kinh thiên động địa đến mức nào!
Trong sảnh tuy không có tiếng nghị luận sôi nổi nhưng ánh mắt ai nấy đều thể hiện một điều.
Tự hỏi ai, ai là người có thể khiến Bạch lão sư phải mời đến!
Ngay cả Trì Huyên đứng bên cạnh Khổng Hi Nhan cũng rất hưng phấn, em kéo tay nàng nhỏ giọng thì thầm: “Nhị tẩu, vậy là em lại có thêm thần tượng ư?”
Khổng Hi Nhan nhìn em kích động như vậy cũng bị ảnh hưởng, tim đập nhanh hơn chút.
Sau câu hỏi của nữ phóng viên kia, có người khác tiếp tục.
“Bạch lão sư, người mà anh mời đến có phải là thầy của anh, Trương Hạ lão tiên sinh?”
Bạch Diệp lắc đầu: “Vị hôm nay tôi mời đến tuy không phải Trương lão sư nhưng lại có liên quan đến thầy. Ngày đầu tôi học vẽ do Trương lão sư dạy thì có gặp cô ấy mấy lần, tính ra, vẫn là bạn học với nhau đây.”
Phóng viên lập tức hỏi thêm: “Bạn học của Bạch lão sư, xin hỏi là Dương tiên sinh ư?”
Bạch Diệp cười với phóng viên: “Vấn đề này, tôi nghĩ lát nữa mọi người nhìn thấy bức tranh sẽ biết tác giả là ai.”
Nghe thấy câu nói này của anh, tất cả yên tĩnh lại, bên trong phòng tranh yên lặng như tờ, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn sáu bức tranh được phủ vải.
Bình thường, từng bức họa đều được chính Bạch Diệp tự mở ra, nhưng hôm nay anh sắp xếp để các vị giám đốc cùng chủ tịch đứng trước các bức tranh khác nữa, bọn họ cầm vải trắng, dáng vẻ rất muốn kéo ra.
Hô hấp mọi người như chậm đi nửa nhịp.
Đèn flash chớp nháy, Bạch Diệp và những người khác nhìn nhau, gật gù vén màn tranh xuống.
Mà tất cả khán giả, không hẹn mà gặp đều chuyên chú nhìn bức tranh do Bạch Diệp mở ra.
Thiếu nữ trong tranh ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nàng đứng dưới tán cây, ngẩng đầu lên, mắt hơi híp lại, lông mi như cánh bướm, răng ngọc mày ngài, khuôn mặt như trăng tròn, ánh nắng chênh chếch chiếu xuống len qua kẽ lá chiếu trên mặt nàng, da thịt trắng như tuyết, gần như trong suốt.
Con mèo trong lòng nàng cũng khép hờ đôi mắt, dáng vẻ lười biếng.
Thiếu nữ chưa hoàn toàn nảy nở nhưng ngũ quan đã chạm đến mức tuyệt sắc, mọi người không hề nghi ngờ nếu một giây sau nàng mở mắt ra, sẽ đẹp kinh tâm động phách đến nhường nào!
Giây phút này, trong đầu bọn họ chính là nghĩ đến bốn chữ lớn lúc mới bước vào đây!
Trái tim thổn thức!
– —————-
14/09/2022
Tim tôi cũng thổn thức theo luôn mà! Ỏ ỏ