Mười sáu tuổi, Trác Hiên bỏ cha mẹ, bỏ em trai, chính thức trở thành kẻ mồ côi, không nơi nương tựa. Tuy vậy, anh ta vẫn âm thầm lén lút trở về thăm cha mẹ. Thế nhưng Trác Hiên chỉ dám lặng lẽ quan sát họ từ xa, thâm tâm cũng đủ mãn nguyện.
Gia đình anh chỉ ở lại quê cũ thêm một năm nữa, sau đó chuyển tới nơi khác mưu sinh. Tại nơi ở mới, ông bà Trác hoàn toàn bị cô lập. Hàng xóm láng giềng không thèm đoái hoài, hỏi han tới gia đình họ. Do vậy, ngẫu nhiên sự tồn tại của Trác Hiên cũng trở thành vô nghĩa.
Vốn dĩ Trác Hiên vô cùng cao ngạo và có lòng tự trọng cao. Bởi vậy, dù cho có nhớ cha mẹ, em trai đến như thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng không bao giờ chịu xuất hiện trước mặt họ để mà xin lỗi.
Quân đội của Lục Nghị Phàm cũng chỉ âm thầm điều tra tại quê hương mới của ông bà Trác, tuyệt nhiên không phát hiện ra Trác gia ngẫu nhiên lại có thêm một đứa con trai nữa.
Trác Hiên cười nhạt, tròng mắt màu nâu lấp lánh nước. Chính sự thù hận nghiệt ngã này đã dồn ép anh ta vào đường cùng. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn liền mất cả cha mẹ lẫn em trai, cuộc đời Trác Hiên coi như đã chấm dứt tại đây.
- Trác Hiên, thì ra Trác Thâm chính là em trai của cậu. Cậu căm hận tôi đã xử bắn Trác Thâm đến vậy sao?
Lục Nghị Phàm đã hiểu ra toàn bộ cơ sự, thở dài cất giọng hỏi.
Trác Hiên nắm chặt hai bàn tay, dùng chân đá mạnh lên thành lan can đã sớm hoen gỉ. Phải, anh ta hận, rất hận là đằng khác. Cha mẹ anh ta khốn khổ quỳ xuống cầu xin Lục Nghị Phàm đến ê chề, nhục nhã. Vậy mà người đàn ông máu lạnh này lại có thể ung dung đến mức tàn độc như thế.
Trác Hiên lôi ra một khẩu súng lục, chĩa họng súng về hướng Cửu Châu.
- Lục Nghị Phàm, anh không phải lắm lời. Một là tôi chết, hai là Cửu phu nhân chết.
Cửu Châu không dám tin vào những gì tai mình đang nghe thấy. Từ khi cô đặt chân tới biệt phủ Thống Đốc, Trác Hiên và La Vân Thiên luôn là hai cánh tay đắc lực trợ giúp cô về mọi mặt. Cô đặt toàn bộ lòng tin vào họ. Bây giờ, để phải chấp nhận sự thật tàn khốc này, Cửu Châu quả thực vô cùng đau lòng.
Nước mắt cô chảy ướt đầm đôi gò má trắng ngần. Cửu Châu nhớ lại, khi Lục Nghị Phàm mất tích, cô từng đến phòng bệnh của Trác Hiên để thăm anh.
Trác Hiên toàn thân băng bó, nhìn Cửu Châu bằng ánh mắt buồn bã, líu nhíu động viên cô:
- Phu nhân! Thống Đốc mệnh lớn, chắc chắn bình an.
- Vậy còn Lục Phương Canh... Trác Hiên, vì sao Lục Phương Canh và Hiểu Mai lại tin anh đến như thế?
Cửu Châu nhìn về hướng Trác Hiên, chua xót cất giọng hỏi.
Khóe môi Trác Hiên chợt cong nhẹ. Anh ta xoay xoay họng súng trên tay, chống cằm trên thành lan can, nở nụ cười vô cùng đắc ý. Đây cũng là điểm khiến Trác Hiên tự hào nhất.
- Phu nhân, cô quên rằng Lục Phương Canh say mê cô đến như thế nào rồi ư?
Phải! Trác Hiên lợi dụng tình cảm mù quáng pha lẫn biến thái của Lục Phương Canh để dụ dỗ anh ta trợ thủ cho mình. Mặc dù Lục Phương Canh đường đường là đại thiếu gia có máu mặt, thế nhưng anh ta còn ngấm ngầm buôn bán ma túy với số lượng lớn xuyên quốc gia.
Không chỉ vậy, Trác Hiên còn âm thầm phát hiện, Lục Phương Canh bị bệnh tâm lý rất nặng. Anh ta mắc chứng ái tử thi. Đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng, tri thức kia là một gã đàn ông vô cùng gớm ghiếc và bỉ ổi. Lục Phương Canh thường xuyên sai người bắt cóc những thiếu nữ trẻ đẹp về hầm riêng của anh ta, sau đó sát hại họ và giở trò cưỡng hiếp thi thể.
Trác Hiên dùng hai năm bên cạnh Lục Nghị Phàm để theo dõi mọi động thái của toàn bộ Lục gia. Cuối cùng, anh ta thuận lợi nắm thóp Lục Phương Canh, ép buộc đại thiếu gia nhà họ Lục phải phục tùng mình.
Xuyên suốt quá trình trao đổi qua lại, Trác Hiên chưa bao giờ để lộ mặt. Họ sẽ gặp nhau vào buổi tối, cả Trác Hiên và Lục Phương Canh đều đeo khẩu trang che mặt.
Hiểu Mai yêu Trác Hiên đến mù quáng. Rốt cuộc, bị chính người mình yêu lợi dụng mà chết trong tức tưởi.
Quả thực vô cùng thê thảm.
Từ đầu đến cuối, Lục Phương Canh chỉ là con cờ thế thân cho anh ta. Thao túng đại thiếu gia, cử người thủ tiêu thuộc hạ, lợi dụng lòng tin của Lục Nghị Phàm để thả đám Mận Đào và Chu Chương, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Trác Hiên.