Chương 1629
“Nghe lời…” Giản Ngọc vẫn ngồi tại chỗ bóc vỏ quýt.
Nước mắt Lý Như Kiều rơi lã chã. Cô dùng tay lau nước mắt trên mặt mình.
“Đại ca, em hỏi anh, anh nói anh sẽ không đi nữa là vì em mang thai con của anh sao?”
Hôm nay nhìn thấy Giản Ngọc trong phòng khách, Lý Như Kiều rất vui, lúc Giản Ngọc nói với cô câu đó, cô cũng phấn khích đến không kiềm được bản thân.
Nhưng về phòng cô lại trằn trọc không ngủ được, đột nhiên cô cảm thấy Giản Ngọc quay về hoàn toàn là vì đứa bé trong bụng cô chứ không phải vì thích cô.
Trước đây cô cảm thấy, chỉ cần có thể ở bên Giản Ngọc thì thế nào cũng được cả. Nhưng bây giờ cô mới thấy, điều đáng sợ nhất là người đàn ông này sẵn lòng ở bên cô, nhưng anh không yêu cô.
Giản Ngọc im lặng không nói gì.
Lý Như Kiều gật đầu như thể đã hiểu.
“Đại ca, từ nhỏ đến lớn em chưa từng làm trái lệnh của anh, anh bảo em là gì thì em sẽ làm cái đó, nhưng lần này em sẽ không nghe lời anh, chỉ lần này thôi có được không?”
Giản Ngọc cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó cán qua.
Anh hít sâu một hơi: “Tôi với bác sĩ Chung đã bàn bạc ngày phẫu thuật rồi, là ngày mai.”
“Đừng mà!” Lý Như Kiều gào lên với Giản Ngọc.
Giản Ngọc đứng phắt dậy: “Không thể để mặc em tự đưa ra quyết định! Mọi thứ đều do tôi quyết, tôi nói bỏ thì phải bỏ!”
Thấy khuôn mặt lạnh lùng của Giản Ngọc, Lý Như Kiều nhanh chóng xoay người, mở cửa ra ngoài.
Giản Ngọc lặng lẽ thở dài rồi ngồi xuống ghế.
Trong mắt Giản Ngọc, Lý Như Kiều vẫn là một đứa trẻ, mà trẻ con thì sao có thể sinh em bé được chứ, bỏ đứa bé này cũng tốt.
Trong một phòng ngủ khác, Tô Lam cũng nói chuyện xảy ra cho Quan Triều Viễn.
“Anh ấy có ý gì?”
“Em thấy ý của anh ấy chắc là muốn bỏ đứa bé, anh ấy là một người lý trí, có lẽ anh ấy sẽ đưa ra một quyết định lý trí nhất.”
“Lý trí con khỉ! Anh ấy không nên về, về làm gì chứ, về để bỏ đứa bé sao?”
Quan Triều Viễn vô cùng tức giận, anh đi tới đi lui trong phòng.
Tô Lam vô cùng khó hiểu với hành động của anh, cô không ngờ Quan Triều Viễn sẽ tức giận như vậy, bởi vì trông chuyện này có vẻ không liên quan nhiều đến anh.
“Anh ngồi xuống trước đi, đừng kích động thế được không?”
“Không được, tuyệt đối không thể bỏ đứa bé này được!”
“Sao lại không được? Bác sĩ Chung đã nói, có thể đứa bé sẽ có vấn đề, hơn nữa tối đó uống nhiều rượu như vậy, anh còn cho anh ấy thuốc đó! Nói cho cùng thì vẫn tại anh!”
Nếu là Tô Lam thì cô cũng không muốn bỏ đứa bé, nhưng chuyện đã thế này rồi.
“Anh…” Quan Triều Viễn cũng không có đường phản bác: “Tóm lại không thể bỏ đứa bé này được, chẳng phải hiện tại không có vấn đề gì sao? Đợi có vấn đề rồi bỏ!”
“Lỡ như sinh ra rồi mới phát hiện đứa bé có vấn đề thì sao? Nhà chúng ta có tiền, có thể giúp anh ấy hồi phục, có thể giúp anh ấy điều trị, nhưng còn đứa bé thì sao? Cuộc đời nó bị hủy hoại rồi! Nếu là em thì có thể em cũng sẽ chọn bỏ đứa bé đi.”