"Về nhà..."
Mũi Quý Duy Tri chua sót. Bây giờ mà khóc thì không tránh khỏi quá không có tiền đồ, cậu cố gắng nhịn: "Đã rất nhiều lần trước kia em đều muốn về nhà."
Trong những lần chịu rét chịu đói, trong những đêm bị hành hạ chê cười, đã vô số lần cậu muốn về nhà. Nhưng người cậu gọi trong giấc mơ lại cách xa ngàn dặm, đâu còn chỗ nào có nhà của cậu nữa?
Thịnh Tuy nắm chặt lòng bàn tay, ngón tay cũng sắp đâm vào trong thịt, để lại vệt trăng lưỡi liềm mờ mờ.
"Xin lỗi em." Không đếm được Nhị gia đã xin lỗi bao nhiêu lần.
Quý Duy Tri bước nhanh ra chỗ khác. Hồi ức ở nơi này ấm áp đến lạ, tựa như đang mơ. Quý Duy Tri chỉ muốn mơ một giấc thật đẹp, không muốn dính dáng đến nỗi buồn trong một thời gian dài, dù cho say mãi không tỉnh.
Cậu mở cánh cửa bị khóa chặt, bước vào căn phòng ngủ giống y hệt bảy năm trước.
Căn phòng không to cũng không nhỏ, trên trần nhà vẽ rất nhiều ngôi sao và xe tăng, giá sách bên trái chất chồng sách cao cao, trên giá sách đặt hai cái cốc. Vì lúc đó ý thức lãnh địa của Duy Tri bé nhỏ cũng rất mạnh, không cho Thịnh Tuy chạm vào cốc nước của mình, thời gian Thịnh Tuy ở biệt viện lại dài, không thể nào không uống nước mãi được, vậy nên anh chỉ đành mua hai cái.
Quý Duy Tri đảo mắt nhìn tất thảy xung quanh, vành mắt lại ẩm ướt. Cậu cố gắng nén cảm xúc rồi đi đến bên cạnh tủ sách.
"Đây là cuốn sách đầu tiên anh tặng em." Quý Duy Tri nén nước mắt, rút ra một cuốn sách có bìa màu đỏ, bên góc đã ố vàng: "Sau khi rời khỏi biệt viện, em đã mua một cuốn giống hệt."
Thịnh Tuy cũng hơi xúc động, giọng anh không quá vững: "Em còn tự mua một cuốn à?"
"Lúc em vừa vào trường quân đội, tình hình chiến trường không ổn. Mấy đàn anh đều liều mạng nơi tiền tuyến, trên miếu đường lại cứ đấu tới đấu lui khiến tâm trạng của mọi người đều sa sút. Nhưng mỗi lần khổ, mệt, bị thương, em sẽ nhớ đến lời nhắn nhủ trên trang bìa lót của cuốn sách. Trong thoáng chốc em quên hết những chuyện phiền lòng, chỉ cảm thấy rằng dù anh đã rời đi, nhưng anh vẫn đang nhìn cùng một mặt trời với em."
Thịnh Tuy bất ngờ mở lớn mắt. Anh không ngờ một câu mà mình thuận tay viết ra sẽ khiến cậu trai nhớ lâu đến thế.
Quý Duy Tri lật mở trang đầu tiên, chữ viết trên giấy mạnh mẽ khí thế, từng nét bút đi vào lòng người.
[Vạn sự khác đường, nhưng con đường này không cô độc.]
"Vậy nên, sau này cho dù người ngoài đánh giá anh thế nào, em đều không tin." Vành mắt của Quý Duy Tri vẫn đỏ, nhưng tâm trạng đã hoàn toàn khác với lúc nãy: "Em biết, người có thể viết ra câu này không thể nào là "chó săn", "gian thương" gì đó được."
Thịnh Tuy đang lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Quý Duy Tri nói rồi ngừng, tiện tay chạm vào tấm bia treo bên tủ sách: "Đây là thứ anh dùng vào lần đầu tiên dạy em tập súng."
Thịnh Tuy bị lời vừa nãy của cậu làm thất thần, còn chưa hoàn hồn đã nghe thấy cậu gọi nên anh vội vàng đáp: "Ừ."
Quý Duy Tri thở dài, nói với vẻ buồn vui không rõ: "Hồi ức thật sự rất nhiều."
Lời này cũng không biết là cay đắng hay ngọt ngào, Thịnh Tuy không dám nhận bừa.
"Anh từng xem cái này chưa?" Quý Duy Tri rút ra một cuốn sổ ghi chép màu xanh từ mặt trong cùng của tủ sách, lắc lư trước mắt Thịnh Tuy.
Thịnh Tuy lắc đầu: "Chưa."
Quý Duy Tri không tin: "Chưa từng lật mở một lần luôn?"
"Đây là nhật ký của em. Anh nhớ lúc đó em viết nhật ký luôn lén lén lút lút, kiêng kị nhất là để anh thấy."
Quý Duy Tri cúi đầu, không nói rõ là tiếc nuối hay thoải mái: "Quả nhiên."
Quý Duy Tri lại nhìn khắp xung quanh một vòng. Cậu nhìn thấy cái gương vỡ thành hai nửa, hẳn là lúc lấy ra từ đống đổ nát đã không giữ được; Và cả chiếc máy hát không biết còn dùng được hay không, lúc đó cậu thích nghe bài "Nữ ca sĩ ở nơi chân trời"[1], Thịnh Tuy đã dùng khúc nhạc này để dạy cậu khiêu vũ; Ngăn dưới cùng của tủ sách vẫn còn dấu vết do cậu dùng con dao nhỏ khắc ra, ấy là bảng gian lận cậu để lại ở đó lúc không muốn học công thức...
Bỗng nhiên Quý Duy Tri không nhịn nổi nữa. Cậu cắn chặt môi, vừa quật cường vừa bối rối mà đỏ ửng hai mắt: "Anh tốn nhiều công sức như vậy để tìm những thứ này về, tại sao."
Thịnh Tuy nào chịu nổi đáng vẻ này của cậu, tay chân luống cuống tìm khăn tay, nhưng mò mẫm khắp người cũng chỉ tìm được một cái.
Anh không muốn đưa nó ra. Song cậu trai rất tinh mắt, duỗi tay cướp lấy nó.
Trên cái khăn màu trắng thêu chữ "Quý" xiêu vẹo bằng chỉ màu đen, vừa nhìn đã biết được nhiều năm rồi.
Quý Duy Tri khóc đến độ mắt cũng hoa luôn. Cậu mờ mịt híp mắt, lúc nói chuyện cũng ngắc ngứ: "Anh xem, đây là khăn tay em đã tặng anh vào Tết Thanh minh năm em mười lăm tuổi."
"..."
Quý Duy Tri nhíu chặt mày, nén nước mắt nhưng không nén được: "Ngay cả cái này anh cũng giữ lại, rõ ràng anh nhớ mà."
Yết hầu của Thịnh Tuy thoáng nhúc nhích, nhưng anh không nói gì.
Mũi Quý Duy Tri chua xót, giọng nói cũng thay đổi. Cậu khóc nức nở trông rất đáng thương: "Rõ ràng anh cũng không nỡ như thế... Chắc anh cũng không ghét em, đúng không?"
"Ừ." Thịnh Tuy khàn giọng đáp. Sao anh có thể ghét cậu chứ? Thấy người trước mắt khóc, trái tim anh tưởng chừng như đã đau đến độ không biết làm sao mới phải.
"Thế tại sao anh nhất định phải đi?" Quý Duy Tri không biểu, cậu vô thức nắm chặt góc áo Thịnh Tuy: "Sau khi anh đi em sống không tốt, chẳng tốt chút nào."
"Cây bút máy anh cho em hỏng rồi. Đó là thứ duy nhất mà em kịp mang đi, nhưng nó bị làm hỏng rồi..."
Thịnh Tuy thoáng khựng lại. Anh đi đến bên cạnh cậu trai, ngồi xổm xuống duy trì độ cao song song với vị trí ngồi của cậu, an ủi rằng: "Không sao đâu em."
"Đó là món quà đầu tiên anh tặng em." Quý Duy Tri vẫn nói tiếp, vành mắt đã đỏ ửng một mảng. Cậu vùi đầu vào hai tay, ấp ủ, kiềm nén cảm xúc: "Hỏng rồi."
Lúc đó, Quý Duy Tri hạ quyết tâm phải cắt đứt với Thịnh Tuy, chỉ có mấy lần nhận được tiền, cậu chẳng mảy may do dự mà trả về toàn bộ. Nếu dựa vào lý lịch, cũng không phải cậu không tìm được công việc chân chính để kiếm sống, nhưng Thịnh Quyền buông lời rằng nhà họ Thịnh không thích đứa nhóc này, làm gì còn người nào có thể diện dám giúp đỡ cậu nữa?
Vì để sống qua ngày, Quý Duy Tri chỉ đành chạy đến bến cảng chạy việc vặt cho người ta, buổi tối lại làm công ở hiệu gạo. Một ngày cậu chỉ có thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi là có thể dùng để ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi, còn phải san bớt thời gian rảnh để tập luyện thể chất.
Những người nịnh nọt bợ đỡ biết Thịnh Quyền ghét Quý Duy Tri, lại thấy cậu nhóc không có người chống lưng nên lấy việc bắt nạt cậu làm vui. Thậm chí ông chủ hiệu gạo còn đem vết thương do cậu bị hành hạ mà thành đến tìm ông cụ nhà họ Thịnh để tranh công.
Một lần bất lực nhất là khi cậu bị một gã thương nhân giàu có để ý, bị ép tham gia kỳ thi thay cho cậu chủ nhỏ nhà đó. Quý Duy Tri nào chịu đồng ý, nhỡ bị phát hiện, cả đời này cậu cũng không thể tham gia thi được nữa. Đêm từ chối gã kia, Quý Duy Tri bị một đám người vây lại trùm đầu, vô duyên vô cớ chịu một trận đòn trong con hẻm tối như hũ nút — Đó chính là lúc bút máy bị rớt hỏng.
"Nhị gia... Nó bị ném vào trong đất, bẩn đến nỗi em không nhận ra nữa." Quý Duy Tri lẩm bẩm nói mãi, không biết đang nói cây bút máy hay là nói người: "Lạnh lắm, không tốt, em thật sự sống không tốt, nhớ nhà lắm..."
Cậu tuyệt đối sẽ không nói những lời này với người khác. Ở bên ngoài, cậu là vị quân gia mạnh mẽ vang dội một mình đảm đương một phương. Chỉ duy nhất khi đối diện với Thịnh Tuy, cậu muốn để cho ai kia biết nỗi nhớ nhung và không cam lòng của mình.
Sự đối đãi đặc biệt này với đối phương mà nói, ngạc nhiên mừng rỡ, thẳng thắn, nhưng cũng tàn nhẫn.
Thịnh Tuy cảm thấy trái tim tựa như bị ai lấy dây buộc lại, kéo đến độ lục phủ ngũ tạng đều đau, thở không ra hơi: "Vậy thì em đánh anh hai cái nữa nhé."
Anh bước đến gần rồi giơ tay ôm lấy đầu cậu trai, nhẹ nhàng nương theo tóc cậu mà ôm người vào trong ngực mình: "Do anh không sắp xếp ổn thoả. Em trách anh là phải."
Cậu trai hít mũi, giống như giận dỗi mà chùi hết nước mắt lên áo khoác đắt tiền của Thịnh Tuy.
Người đàn ông mặc cho cậu chùi, tay dịu dàng vỗ chầm chậm giống như dỗ cậu ngủ: "Lần này anh không đi, thật sự không đi."
Thịnh Tuy nghĩ, ngày trước đều là anh nói đến thì đến, nói đi là đi, Quý Duy Tri luôn là người trơ mắt nhìn bản thân bị bỏ lại. Không nên như vậy nữa.
Anh hít thật sâu, lập lời thề bằng giọng điệu hết sức dịu dàng song cũng vô cùng chân thành: "Từ nay về sau, chỉ có anh nhìn cảnh em rời đi."
Nghe thấy lời này, bỗng nhiên Quý Duy Tri ngừng khóc. Cậu vòng tay qua eo anh, nước mắt giàn dụa nhìn anh, cực kỳ giống cậu thiếu niên lúc mười ba tuổi vừa dễ thương vừa bơ vơ.
Bé sói nhe nanh múa vuốt không làm ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn vâng lời mặc người ta lau mắt.
Quý Duy Tri không có tiền đồ mà nghĩ rằng, tại sao Thịnh Tuy luôn im lặng làm việc, chọc người ta giận đến độ nghiến răng ken két, song vẫn khiến người ta yêu thích đến nỗi đầu quả tim run rẩy?
Tiếng trống truyền đến từ bên ngoài, âm thanh bùm bùm vang lên trong đêm tuyết rơi vạn vật yên tĩnh khiến người ta phải hoảng hốt.
Ba tiếng. Tiếng trống mang ý nghĩa giục người ta về nhà.
Nếu còn không đi thì không về được nữa.
"Duy Tri, sắp bắt đầu giới nghiêm rồi." Thịnh Tuy vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, anh lấy khăn tay về, gấp lại bỏ vào túi áo.
Quý Duy Tri đoán được anh muốn nói gì, mang theo giọng mũi khẽ nói: "Dạ."
Thịnh Tuy không đoán được tiếng dạ ấy là đồng ý hay không đồng ý. Anh tiếp tục thăm dò: "Trận tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng, lái xe nguy hiểm lắm."
Quý Duy Tri quay đầu, quả nhiên nhìn thấy bụi ngọc ngập trời. Mặt đất phủ đầy tuyết trắng, sương giá giăng khắp cửa sổ.
"Dạ." Cậu xoa cái mũi đỏ bừng, cảm thấy hơi xấu hổ.
Chỉ "dạ" là ý gì? Thịnh Tuy dứt khoát nói rõ: "Vậy nên, em có thể... không đi được nữa."
"Dạ." Quý Duy Tri càng vùi đầu thấp hơn.
Sợ lời này không đủ rõ ràng, Thịnh Tuy thẳng thắn mời mọc: "Chi bằng tối nay em ở lại nhé?"
***
[1] 《天涯歌女》- Nữ ca sĩ nơi chân trời (Tạm dịch): Là ca khúc do Chu Tuyền trình bày, do Điền Hàn viết lời, do Hạ Lục Đinh cải biên dựa trên điệu hát dân gian Tô Châu "Khách tri kỷ", phát hành năm 1937, là nhạc phim "Thiên thần đường phố". (Theo Baidu)