Lý Liên Hoa và Thi Văn Tuyệt đã rời khỏi Nữ Trạch. Giang hồ đồn thổi rằng Lâu chủ Liên Hoa lâu vân cát tường Lý Liên Hoa lại thi triển bàn tay tài hoa chữa lành cái xác đã nát vụn của Ngọc Lâu
Xuân, giúp ông ta chết đi sống lại, nói lời chân thật, kể lại rằng mình đã bị muội muội của xà yêu Bạch Tố Trinh là mấy người Xích Long hãm hại, Lý Liên Hoa thi triển pháp thuật, vì thế đã ra tay bắt hung thủ, vân vân.
"Thực ra ta thật sự nghĩ không ra, vì sao Trương Tam được giang hồ truyền bá một hồi thì liền trở thành Lý Tứ?" Thi Văn Tuyệt tay cầm một cuốn Luận ngữ, ngồi trên chiếc ghế tốt nhất trong lầu Liên Hoa vân cát tường. "Mỹ nhân cũng được loan truyền đi như vậy thì lại trở thành yêu tinh? Còn ngươi, vì sao lúc nào ngươi cũng được đồn là thần tiên vậy nhỉ?"
Lý Liên Hoa nhìn cái chân đang đạp thẳng lên mép bàn của y, thở dài nói:
"Đó là vì thói quen của giang hồ là như vậy... ngươi có thể đừng đạp chân lên bàn được không?"
"Không được." Thi Văn Tuyệt mở Luận ngữ ra, trừng mắt nói, "Lẽ nào ngươi sợ bẩn"
Lý Liên Hoa lại thở dài, nói:
"Ta không sợ bẩn, ta sợ là..."
Hắn còn chưa nói dứt câu thì Thi Văn Tuyệt đột nhiên hụt chân, tự ngã uỵch xuống đất, mông mẩy đau nhói. Cái bàn đó bỗng nhiên bị rời ra từng mảnh, Thi Văn Tuyệt giương mắt đờ đẫn, chỉ thấy đỉnh đầu vang lên những tiếng đồm độp, không ít những miếng gỗ bị rời ra rơi vào đầu y. Với lực chân y đạp lên bàn mà nói thì cái đầu này ít nhất cũng phải sưng lên bảy tám cục u rồi. Lúc này, giọng nói áy náy Lý Liên Hoa mới truyền vào tai y.
"Ta sợ là cái bàn này chỉ có ba chân, lần trước đã làm cho Phương Đa Bệnh ngã rồi..."
Đầu Thi Văn Tuyệt đầy mảnh gỗ, sau một hồi lâu y bỗng bật cười.
"Ha ha, ha ha ha, đừng lo lắng, chỉ cần ngươi đóng lại cái bàn này, lần sau ta nhất định sẽ nhớ là không được đạp lên nó..."
Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi."