• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng Lâu Vũ Tranh, ba người vây quanh bàn đối mặt với nhau.

Lâm Giai uống một ngụm trà tự an ủi mình. Tuy rằng vừa rồi đúng là anh rất anh dũng bắn con quái vật kia, nhưng thứ đồ kia công kích mạnh như vậy, còn nói biến mất là biến mất thật sự làm tam quan của Lâm Giai bị chấn động. Nhưng mà liên tưởng đến gần đây nước ngoài xuất hiện các loại tin tức về tận thế và kẻ ăn mặt (*), Lâm Giai vẫn chưa tin lắm nói: “Thứ trước đó tập kích hai người là quái vật gì? Chẳng lẽ là thí nghiệm của nhà khoa học biến thái nào?”

Im lặng! Đây là chênh lệch giữa nhân viên khoa học và mê tín phong kiến, nghĩ đến chính là khoa học biến dị mà không phải chuyện thần kỳ quái lạ.

Lâu Vũ Tranh trừng mắt nhìn Lâm Giai một cái: “Không phải trước đó em đã nói với anh trong điện thoại rồi à? Đây là yêu quái!”

“Yêu quái?” Lâm Giai vẫn không thể tin nổi, dù sao anh vẫn luôn người theo chủ nghĩa vô thần chân chính.

Lăng Hư vẫn luôn không nói gì buông chén trà trong tay, rất chuyên nghiệp đưa ra phán đoán: “Không, có lẽ là Địa Tiên. Bởi vì đạo thuật vừa rồi của tôi với nó dường như không có hiệu quả, cũng nói rõ lực lượng của nó đều không phải là yêu thuật. Nhưng nếu là Địa Tiên thì vì sao lại bị nhốt ở nhà họ Lâu các người. Nghe nó nói thì hình như có chút ân oán cũ với người họ Lâu?”

“Từ từ! Anh nói là nó còn có thể nói?” Lâm Giai giật mình hỏi. Anh đến muộn nên không nghe được lượng tin tức lớn từ trong lời nói của sói yêu kia.

“Yêu quái trên phim truyền hình đều là có thể nói.” Lâu Vũ Tranh nhấn mạnh vào hai chữ ‘yêu quái’, quả nhiên làm phái khoa học tin tưởng những việc này vẫn rất đơn giản.

“Hóa ra thật sự là yêu quái...” Giờ phút này Lâm Giai đã bắt đầu tự hỏi có phải những vụ án không phá được trước đó cũng liên quan đến ma quỷ thần kỳ nào không. Không thể không nói anh vẫn nghĩ đúng rồi, dù sao trước đó An Đế chết chính là do tà thuật, nhưng bởi vì không tìm được chứng cứ nên chỉ có thể là án treo.

“Tôi cảm thấy có một người hẳn biết tất cả.” Lăng Hư nói một câu như vậy.

“Anh nói thím Lý?” Lâu Vũ Tranh hiển nhiên cũng nghĩ giống Lăng Hư.

Lăng Hư gật đầu: “Việc đã đến nước này, chúng ta đã là đối đầu chính diện với sói yêu, cho nên cũng không cần tiếp tục giả vờ như không biết gì cả.”

Lâm Giai cười cười, vuốt ve còng tay bên hông mình: “Tuy rằng tôi không biết đạo thuật, nhưng mà đối với những phạm nhân không muốn cung khai thì vẫn có khả năng.”

“Thật ra thím Lý làm rất nhiều chuyện đều là bị buộc bất đắc dĩ, em tin thím Lý là người tốt, chúng ta nói chuyện tử tế với thím, thím ấy nhất định sẽ nói ra chân tướng.” Lâu Vũ Tranh nhìn chằm chằm Lâm Giai, hiển nhiên cô cũng biết anh Giai nhà mình mạnh mẽ ra sao. Nhưng cô không hy vọng anh Giai sẽ dùng cách thức đối phó với tội phạm buôn lậu ma túy ở trên người thím Lý.

***************

Lúc ba người vào phòng tìm được thím Lý, thím Lý đã biến thành thi thể. Ở chỗ cổ của bà có vết máu làm người ta hoảng sợ. Máu đã sớm chảy khô, tay bà nắm lưỡi dao, trên mặt có biểu tình tuyệt vọng lại như giải thoát. Người phụ nữ vốn dịu dàng kia cũng bởi vì hiện thực tàn khốc mà biến thành một thi thể.

Lâu Vũ Tranh quỳ gối bên thi thể thím Lý lặng lẽ khóc thút thít. Tuy rằng thím Lý làm rất nhiều chuyện quá mức, cho dù ban đầu cô còn oán hận, nhưng sau khi thím Lý chết, cô chỉ còn lại bi thường và nỗi hận với sói yêu.

Nếu không phải nó bắt chú Lý đi, thím Lý sao có thể làm việc cho nó chứ. Hiện giờ bà tự sát, có khi là chú Lý cũng đã chết nên bà mới có thể nản lòng thoái chí như thế.

Mà Lăng Hư và Lâm Giai lại phát hiện một phong di thư và một quyển nhật ký lúc quan sát hiện trường.

Nội dung di thư đại khái là bà ấy vì chồng đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với nhà họ Lâu, nhưng chồng bà đã chết, bà ấy cũng không còn gì lưu luyến nên tự sát ở chỗ này tới chuộc tội, mà thứ trong nhật ký có liên quan tới sói yêu.

Vội vàng lật xem nhật ký, nội dung bên trong càng là làm người ta cảm thấy bất đắc dĩ lại giật mình.

Đây là nhật ký của Lâu Hoài An vẫn luôn bị sói yêu ghi hận.

Hóa ra nhà họ Lâu đã từng là gia tộc trừ ma. Lâu Hoài An sinh ra đúng vào thời chiến loạn, oan hồn quỷ phách bị chiến tranh giết chóc áp chế không có cách nào tác loạn, cũng coi như là thái bình. Nhưng Lâu Hoài An cũng không cảm thấy mình có tài mà không gặp thời, ông lựa chọn gia nhập quân đội bảo vệ quốc gia. Đây vốn là một chuyện tốt nhưng trong lúc hành quân 5000 dặm đường, ông gặp một người thiếu niên đưa đồ ăn cho bọn họ.

Lúc ấy sát khí bốn phía, một người thiếu niên sạch sẽ xuất hiện còn cho bọn họ đồ ăn vốn chính là việc lạ. Lâu Hoài An xuất thân từ gia tộc trừ ma lập tức nghĩ đến có thể là yêu quái gạt người, dùng bảo vật gia truyền khai quang hai mắt lại nhìn về phía thiếu niên kia. Quả nhiên, thiếu niên kia lại là sói lớn hóa thân.

Lâu Hoài An là người cẩn thận, cho nên ông giả vờ tiếp nhận đồ ăn mà, nhưng lại muốn thiếu niên tâm sự rồi đánh lén thiếu niên.

Thiếu niên rất là giật mình với thanh kiếm gỗ đào có dán phù chú cắm ở ngực mình kia. Đến chết nó cũng không ngờ mình có lòng tốt đưa đồ ăn thế mà còn sẽ bị lấy oán trả ơn giết chết. Lúc thiếu niên hóa thành tro bụi kia, ánh mắt thù hận quá mức kinh hãi, Lâu Hoài An cũng kinh ngạc phát hiện mình để lại nghiệp chướng sau khi thiếu niên chết.

Đó là nghiệp chướng sẽ nguy hại đến con cháu.

Trong lòng Lâu Hoài An biết sói yêu này có lẽ vẫn chưa từng hại người lại bị ông giết chết, sẽ thành kiếp số của ông. Vì đời sau cũng vì lương tâm, Lâu Hoài An thu tro bụi mà sói yêu hóa thành sau khi chết, tiếp tục bắt đầu kiếp sống kháng chiến, nhưng mà mỗi ngày ông đều sẽ bớt thời giờ cầu nguyện cho sói yêu đã hóa thành tro bụi.

Chờ đến khi kháng chiến kết thúc, Lâu Hoài An về quê quán, cũng chôn tro bụi mà sói yêu hóa thành ở phía dưới từ đường, cũng hao hết linh lực lấy cái giá nhà họ Lâu sau này sẽ không trừ ma nữa giúp sói yêu tụ lại nguyên thần. Nhưng vì tránh cho sói yêu bởi vì thù hận ra ngoài hại người, Lâu Hoài An lấy toàn bộ nhà tổ là trận pháp, khóa nguyên thần của sói yêu lại.

Mà bởi vì lúc trước Lâu Hoài An lấy phong ấn là nhà họ Lâu không còn ai có linh lực nữa để trói buộc sói yêu. Cho nên sau ngày Lâu Vũ Tranh bởi vì ngoài ý muốn mà mắt phải có năng lực nhìn thấy yêu ma, phong ấn của sói yêu tự nhiên cũng biến mất.

Nhưng sói yêu vốn bị phong ấn làm trọng thương, cho dù hiện giờ đã được giải phong ấn linh lực cũng không so với lúc trước. Chẳng qua lúc trước linh lực của yêu quái cũng vì chiến loạn giết chóc mà hạ thấp không ít, nếu không lúc trước nó cũng sẽ không dễ dàng bị Lâu Hoài An nhìn ra nguyên hình và giết chết như vậy.

Sau khi hiểu hết đầu đuôi câu truyện, Lâm Giai và Lăng Hư cũng nói chuyện này cho Lâu Vũ Tranh. Nghe được đây là do tổ tiên nhà mình phạm sai lầm, Lâu Vũ Tranh cười khổ: “Như vậy em cũng đã hiểu vì sao nó muốn cả nhà họ Lâu chết rồi. Nó đúng là có lý do để hận, nhưng nó lại trăm triệu lần không nên giết chú Lý, làm thím Lý tự sát.”

“Em định làm gì?” Lăng Hư có chút lo lắng hỏi, dù sao trạng thái bình tĩnh hiện tại của Lâu Vũ Tranh rất không khoa học.

Lâu Vũ Tranh đứng lên, đẩy cửa đi về phía từ đường: “Người thức tỉnh năng lực nhà họ Lâu là em, những người khác đều là người thường, bọn họ không nên tham dự vào chuyện này. Em nghĩ, có lẽ nó cũng có suy nghĩ, mới luôn không giết bố mẹ em.”

Lâm Giai và Lăng Hư đều nghe ra ý muốn chết trong lời Lâu Vũ Tranh, vội vàng ngăn cản cô bé thoạt nhìn bình tĩnh nhưng nội tâm chắc chắn đã sụp đổ này.

Lâm Giai bắt được cánh tay Lâu Vũ Tranh, lớn tiếng nói: “Đừng nói giỡn, chỉ bởi những gì viết trong sổ nhật ký này mà em phải dùng mạng em, đi đổi mạng của cả nhà em à? Em cho rằng em là ai, Chúa cứu thế à? Lớn cả rồi, bệnh trẩu tre thì cũng nên tỉnh đi!”

“Anh Giai... Em...” Lâu Vũ Tranh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông cao hơn cô nhiều, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nói không nên lời.

Lăng Hư trấn an vỗ vỗ bả vai Lâu Vũ Tranh, giọng điệu ôn hòa hiếm có: “Cảnh sát Lâm nói không sai. Cho dù nó là người bị hại trong ân oán này, nhưng trong chuyện này, tuy rằng tiền bối Lâu Hoài An hại tính mạng nó nhưng lại cũng cứu nó một mạng. ‘Nhân’ lúc trước đã kết, cũng đã có ‘quả’, trăm triệu lần không phải một vãn bối như em nên gánh vác.”

Có lẽ là giọng của Lăng Hư quá dịu dàng, cuối cùng nước mắt vẫn treo trong hốc mắt không chịu rơi của Lâu Vũ Tranh cũng chảy ra: “Nhưng mà tất cả đều tại em. Nếu em không đi loạn ra ngoài lúc nửa đêm thì sẽ không gặp được tàn hồn của An Đế. Không gặp được tàn hồn của An Đế, mắt phải sẽ không nhìn thấy quỷ, cũng sẽ không có linh lực đáng chết gì. Nó sẽ không bị thả ra, người nhà của em cũng sẽ không xảy ra chuyện! Thím Lý và chú Lý sẽ không chết!”

Cô gần như sụp đổ lớn tiếng phát tiết cảm xúc của mình, chính xác hơn thì giờ phút này cô đã sụp đổ. Cái chết của thím Lý làm thần kinh cô căng đến cực điểm. Cô thật sự rất sợ chuyện sẽ như An Đế lúc trước, cho dù đã làm hồn phách cô ấy tự do trở về địa phủ, nhưng vẫn không có cách đưa kẻ ác ra công lý.

Lăng Hư rất hiểu lòng người nắm lấy bả vai Lâu Vũ Tranh, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, mê hoặc hỏi: “Bình tĩnh! Em muốn cứu người nhà của mình, em cũng không hy vọng sau khi bố mẹ em tỉnh lại phát hiện em chết vì cứu bọn họ chứ? Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là đau đến đến thế nào chắc em cũng biết chứ? Chẳng lẽ em hy vọng bố mẹ em ôm áy náy đến lúc chết à! Đừng nói việc mình đi tìm chết nữa, tôi sẽ giúp em.”

Đúng vậy! Sao cô lại có thể bỏ cuộc như vậy.

Tình yêu của bố mẹ với cô cũng như tình yêu của cô với bố mẹ. Bố mẹ vì cô phải chịu tội, cô lại còn không muốn sống nữa, nếu cô thật sự dùng cuộc sống của mình đổi lấy mạng của bố mẹ, bố mẹ nhất định sẽ đau khổ cả đời. Nghĩ như vậy, Lâu Vũ Tranh dùng sức lau khô nước mắt mình: “Tam sư công! Anh Giai! Em... em đã biết. Em... em sẽ không bỏ cuộc!”

Tiếp đó, mọi người về phòng chuẩn bị một loạt đồ cần dùng để trừ yêu như: Phù chú, chu sa, ống mực, kiếm gỗ, vân vân,…

Sau khi bỏ hết đồ vào ba lô, Lăng Hư như suy tư gì đó nói: “Nếu có nước tiểu đồng tử và nước tiểu đồng nữ thì càng tốt.”

Nghe được Lăng Hư nói, mặt Lâu Vũ Tranh đột nhiên đỏ lên, hoàn toàn không phù hợp hình tượng dũng cảm ngày thường của cô, thẹn thùng nói: “Cái đó... Đồng nữ thì tôi... tôi có thể.”

Lăng Hư dùng ánh mắt giật mình nhìn về phía Lâu Vũ Tranh: “Lúc trước ở quán bar kia, em bạo như vậy, tôi cho rằng...”

Lâu Vũ Tranh hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Hư một cái, sau đó làm như không nghe được mà nhìn về phía Lâm Giai: “Anh Giai, anh...”

Lâm Giai nhướn mày, hoàn toàn không thẹn thùng bởi vì đề tài này: “Anh Giai nhà em đẹp trai quyến rũ ngầu lòi thế này, nếu em hỏi sớm mười năm có khi anh còn cho em được đấy.”

Lúc này Lăng Hư giả vờ khụ một tiếng: “Khụ khụ, cái này có thể có... Tôi đi rất nhanh sẽ trở lại!”

Lâm Giai và Lâu Vũ Tranh ở lại liếc nhau, hiển nhiên không nghĩ đến người nào đó thế mà còn trong trắng. Thật không biết nên cảm thán phẩm hạnh anh trong sạch hay là... Khụ khụ.

Bỏ qua đề tài này, quá không thuần khiết. Sau khi chuẩn bị xong hết, ba người cùng đi đến từ đường nhà Lâu Vũ Tranh.

Nhìn kiến trúc rất cổ điển này, Lâu Vũ Tranh đẩy cửa phòng ra, một loạt linh vị cứ như vậy hiện ra ở trước mặt mọi người. Lăng Hư và Lâm Giai ở trong phòng xem xét có cơ quan hay không, Lâu Vũ Tranh lại thành kính thắp ba nén hương cho linh vị.

Lăng Hư gõ gõ vách tường phát hiện vách tường không rỗng ruột thì hỏi: “Em có ký ức đặc biệt nào với phòng nào không? Ví dụ như chỗ nào đó kỳ lạ?”

Lâu Vũ Tranh lắc lắc đầu: “Khi còn nhỏ ở chỗ này, bố mẹ tôi không cho tôi tới chỗ này, cho nên không quá hiểu hoàn cảnh ở đây.”

Mà lúc này, Lâm Giai gõ sàn nhà phía dưới đệm hương bồ dùng quỳ lạy, quả nhiên phát hiện bên trong là rỗng ruột.

Lâu Vũ Tranh giật mình nói: “Không hổ là cảnh sát, thế mà có thể phát hiện đường ngầm ở dưới.”

Lâm Giai không kiêu ngạo nói mình vốn giỏi giang gì cả, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trước đó trong nhật ký viết: Chôn tro bụi do sói yêu hóa thành phía dưới từ đường, cho nên anh mới suy đoán phía dưới từ đường này có thể có mật thất không. Không ngờ thật sự có.”

Lâu Vũ Tranh sờ tới sờ lui trên sàn nhà tán đồng: “Chắc chắn là vậy. Lúc ấy hồn phách em nửa xuất hồn, phát hiện chung quanh không có cửa sổ, đen như mực. Nói đến cũng phải, ai mà làm cửa sổ dưới mặt đất chứ.”

Trong lúc nói chuyện, ba người đã cạy sàn nhà ra, một cầu thang xoắn ốc xuất hiện ở trước mắt mọi người, hiển nhiên phía dưới chính là mật thất.

Mở đèn pin đi xuống cầu thang, mọi người đều rất cẩn thận, nhưng không có xuất hiện bất kỳ điều gì ngoài ý muốn cả. Ở cuối cầu thang là một cái cửa không có khóa, Lâu Vũ Tranh nhẹ nhàng đẩy ra. Chung quanh vốn dĩ đen như mực lập tức sáng lên, mọi người nhìn thấy sói yêu kia lấy tư thế đả tọa trôi nổi trên không, ngạo nghễ nhìn bọn họ. Lâu Vũ Tranh không có quan tâm đến sói yêu, bởi vì cô nhìn thấy người nhà của mình nằm ở chỗ góc tường bên phải. Lâu Vũ Tranh vội vàng chạy tới, nhưng là lại bị lực lượng vô hình chắn ngược về. Lâu Vũ Tranh nôn nóng cũng mặc kệ sói yêu mạnh mẽ, rất cứng rắn nói: “Thả bố mẹ tôi ra!”

Kia sói yêu nghe Lâu Vũ Tranh nói xong thì kiêu ngạo nở nụ cười: “Nếu ta thả bố mẹ ngươi thì có ai chịu tha cho ta!”

Đạo sĩ thâm niên Lăng Hư bước lên trước một bước che Lâu Vũ Tranh ở phía sau, không chút sợ hãi nói với sói yêu: “Lúc trước lão tiên sinh Lâu Hoài An hại ngài bị diệt nguyên thần, lại cũng dùng sinh mệnh và linh lực truyền thừa của gia tộc làm cái giá để giúp ngài sống lại. Phần thiếu ngài, cũng đã sớm trả hết! Ngài thật vất vả mới sống lại, đừng tiếp tục làm bậy, thả người nhà họ Lâu đi!”

Sói yêu đứng lên, ánh sáng màu tím nhạt bao bọc lấy thân thể nó: “Trận pháp này giam ta trăm năm, hiện giờ đã để ta sử dụng. Ở chỗ này các ngươi không có người nào là đối thủ của ta! Các ngươi, chết ở chỗ này đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK