• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Miên Miên

Beta: Sương

–-----. 𝘛ra𝒏g‎ gì‎ 𝗆à‎ haу‎ haу‎ 𝒕hế‎ ﹎‎ 𝒕r𝘂𝗆𝒕r𝘂уe‎ 𝒏.𝑣𝒏‎ ﹎

Thư ký nhẹ giọng nói: "Lâm tổng, đã 10 giờ sáng, trưa nay có cần chuẩn bị bữa trưa cho ngài không ạ?"

Một khi kết thúc công việc thì những cảm xúc vốn đọng lại trong lòng anh ta một lần nữa trỗi dậy, đây là lần đầu anh ta cảm thấy bất an vì mất liên lạc với Lâm Úc.

Lâm Minh Hoài giơ tay lên nhìn đồng hồ, đúng là mười giờ, cách cuộc gặp giữa anh ta và Hoắc Vọng còn khoảng năm giờ. Anh ta đứng dậy ra hiệu cho thư ký không cần đi theo: "Tôi muốn đi đến tiểu khu Tân Phiên một lúc."

Thư ký ngay lập tức gật đầu để lộ một nụ cười chuyên nghiệp: "Vâng."

Cười xong, cô ấy nhìn bóng lưng Lâm Minh Hoài, thầm sửng sốt.

Tiểu khu Tân Phiên? Anh ta làm gì ở đó?

Cô ấy chưa bao giờ nghe nói Lâm Minh Hoài có bạn sống ở đó.

- --------------------------

Lâm Minh Hoài theo bản đồ chỉ dẫn đi vào tiểu khu, đây là lần đầu anh ta đến tiểu khu Tân Phiên nơi Lâm Úc sinh hoạt.

Lâm Úc dọn ra khỏi Lâm gia đã hai năm, khi đó Lâm Nhất vừa dọn tới Lâm gia. Cậu cùng Lâm Nhất cãi nhau sau vì tức giận mà rời đi, đó là lần đầu tiên cậu nổi giận trước mặt tất cả người Lâm gia, trận "mất tích" này chỉ kéo dài hơn một tuần, sau bị Lâm Trường Tấn lấy lý do mất mặt bắt cậu về rồi ép Lâm Úc xin lỗi với Lâm Nhất.

Chuyện này mới xem như kết thúc.

Chỉ là sau lần đó Lâm Úc liền tỏ vẻ muốn dọn ra ở riêng, không ai phản đối cũng chẳng ai giữ cậu lại, tất cả mọi mọi người đều tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn cậu rời khỏi căn nhà đã sống 18 năm.

Lâm Trường Tấn thân là cha khi biết chuyện cũng chỉ ừ một tiếng.

Mà anh ta lại càng thờ ơ không quan tâm.

Vì vậy, tuy Lâm Úc đã chuyển ra khỏi Lâm gia hai năm, anh ta cũng chỉ biết nơi cậu chuyển đi, còn là Lâm Úc nói cho anh ta biết, ngoài hoàn cảnh sinh hoạt, anh ta không biết gì khác.

Lâm Minh Hoài nhìn tiểu khu không được gọi là cao cấp trước mắt này, sau khi quan sát một vòng, anh ta không hiểu sao Lâm Úc lại rời khỏi Lâm gia mà chọn nơi ở như thế này để sống.

Là vì lần đó nên giận dỗi?

Còn lần này, Lâm Úc lại vì lí do gì mới mà trốn họ hơn 1 tháng đã vậy còn cúp máy của cha?

Lâm Minh Hoài nhíu mày đi lên lầu, anh ta cố gắng nhớ lại con số mà Lâm Úc từng nói, tìm thấy số nhà anh ta vươn tay ra gõ.

Anh ta tưởng sẽ nhìn thấy hình ảnh đứa trẻ kia nhút nhát, sợ sệt mở cửa sau đó nhìn thấy anh ta sẽ lộ ra đôi mắt lấp lánh vui vẻ mà chào anh ta như trong trí nhớ, nhưng phía sau cánh cửa lại là khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Lâm Minh Hoài: "Anh là ai?"

Người nọ biểu hiện còn mờ mịt hơn cả với anh ta: "Những lời này hẳn là tôi nên hỏi anh mới đúng?"

Lâm Minh Hoài đưa tay đẩy cửa mở ra hoàn toàn, lộ ra toàn cảnh bên trong, trong phòng khách trống rỗng chỉ còn một chiếc TV và sô pha, ngoài ra, đồ trang trí cũng không có, trên mặt đất còn rải rác một ít giấy đã qua sử dụng.

"Này, rốt cuộc anh đang tìm ai?" Người đàn ông bất mãn, nhưng nhìn thấy bộ vest và các phụ kiện khác trên người Lâm Minh Hoài, cũng có thể đoán được người như vậy không phải đến đây để cướp.

Lâm Minh Hoài nhìn về phía anh ấy: "Lâm Úc đâu?"

Nắm đấm của anh ta vô thức siết chặt lại.

"Lâm Úc?" Chủ nhà chợt nhận ra: "Anh là người quen của cậu ấy à? Nếu anh muốn đến lấy đồ thì muộn rồi, tôi gom được nhiều thứ lắm cái sử dụng được thì bán đi không được thì đã vứt, cậu ấy cũng đã đồng ý rồi."

Lúc này Lâm Minh Hoài đang cố gắng hết sức kiềm chế tâm trạng bất an và sự tức giận của bản thân: "Tôi là anh trai của Lâm Úc, anh là ai, sao lại tự ý vào nhà em ấy?"

Vẻ mặt chủ nhà như đang nhìn người bị tâm thần: "Tôi là chủ nhà của cậu ấy, đây là nhà tôi cho cậu ấy thuê, sao tôi chưa từng nghe cậu ấy nói mình có anh trai?"

Chủ nhà nhìn Lâm Minh Hoài, cảm thấy Lâm Úc trong ký ức của mình và người này không giống anh em chút nào.

"Thuê?" Sắc mặt Lâm Minh Hoài khá kì quái: "Ý của anh là nó thuê căn nhà này?"

Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, dù sao Lâm Úc cũng là người của Lâm gia, sao có thể thuê nhà.

Suy nghĩ kĩ lại, dường như cũng khá hợp lý.

Lâm Úc là một người rất kỳ lạ, từ lúc thành niên đến nay cậu chưa từng sử dụng một đồng nào của Lâm gia. Dù có khó khăn cậu cũng sẽ chỉ kiếm thêm việc làm trang trải cuộc sống.

Nghĩ như vậy Lâm Minh Hoài cảm thấy chuyện Lâm Úc không đủ tiền mua nhà cũng khá hợp lí.

Mà anh ta cũng chưa từng tự hỏi một cậu ấm từ nhỏ đã được ngậm thìa vàng như Lâm Úc làm cách nào kiếm tiền sinh hoạt khi rời khỏi Lâm gia tận hai năm.

Rõ ràng cậu có thể có điều kiện sống tốt hơn, chỉ cần sẵn lòng mở miệng đòi tiền tiêu vặt với anh ta, dù sao cũng là em trai ruột của Lâm Minh Hoài, nếu tin tức cậu không mua nổi nhà này bị truyền ra ngoài thì thật mất mặt.

- --------

Edit: Tui đọc mà tui tức tui tức mà tui vẫn phải cố lết huhu. Cái nhà rốt cuộc bị cái quỷ gì vậy? Mang con ngoài giá thú về thì thôi đi. Anh cả thì không quan tâm còn anh hai thì hận em ruột quý em chùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK