• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người trong quán như hít khí lạnh cách làm của Dịch Phong, bọn họ lại có chút không dám tùy tiện đồng ý. Biết rõ sau lưng Thiên Sinh Long có sư phụ cao thủ nổi danh như một bức tường lớn chống đỡ cho hắn, vậy mà đi gây với gã, vậy không phải tự mình tìm khổ là gì, quả là không hiểu hắn nghĩ thế nào nữa?

Cái danh tự "Dịch Phong" lập tức bắt đầu lan truyền khắp nơi bởi hắn là người đầu tiên dám đả thương Thiên Sinh Long.

Hai người Dịch Phong cùng Hoa Ngọc Khanh nắm tay nhau dạo trên phố, nhìn tình lang bên cạnh nàng bỗng thở nhẹ rồi nói.

-Dịch lang, ta xin lỗi.

-Vì chuyện gì?

-Ta không nên thách thức Thiên Sinh Long khiến chàng dây vào một kẻ như hắn, tương lai nhất định vô cùng phiền phức. Nhưng đúng là ta nhìn không quen hắn khinh thị chàng, cho nên nhịn không được mà khẩu chiến.

Dịch Phong chỉ cười nhẹ, tay hắn khẽ vuốt vài sợi tóc của nàng, thấy được ánh mắt lộ ra vẻ áy náy.

-Nàng không phải để ý chuyện đấy, ta đâu có giận nàng. Huống hồ nàng cũng vì bảo vệ ta, mới cãi nhau với Thiên Sinh Long. Ta làm sao có thể tức giận, ta cao hứng còn không kịp nữa. Lại nói, đắc tội với Thiên Sinh Long thì đã làm sao, muốn chiến nhau sao chỉ sợ rằng đao pháp ta vừa tung ra hắn đã bĩnh ra quần rồi.

Hoa Ngọc Khanh bị câu cuối cùng của hắn chọc cho gây cười, không nhịn được bật ra tiếng cười mềm mại, âm thanh cực kỳ mỹ diệu động người.

-Nhưng mà sau lưng Thiên Sinh Long hắn có nhiều kẻ quen biết e rằng là...

-Đó là việc tương lai, đến lúc gặp sư phụ Thiên Sinh Long rồi nói đi, nói không chừng cũng có thể vượt ra ngoài dự đoán, phải không?

Hoa Ngọc Khanh gật đầu đồng ý, bỗng nàng như có phản ứng nhìn lên phía nóc nhà rồi nhìn Dịch Phong nói

-Chàng cứ đi dạo một lúc đi, thiếp có chuyện.

-Hả, chuyện gì? Có vấn đề gì sao?

-Không, không có gì, thiếp chỉ đi một lát rồi về. Chàng yên tâm.

Dịch Phong đành miễn cưỡng gật đầu, Hoa Ngọc Khanh chỉ chờ có thế rồi đi mất hút trước dòng người đi lại. Dịch Phong chỉ còn một mình, hắn chả biết đi đâu lẫn thẫn đi chậm lại rồi dừng trước một ngôi nhà lớn, nói là nhà cũng không đúng nó giống như ngồi đền hay chùa thì đúng hơn. Hắn đi vào thầm khen kết cấu xây dựng rất tinh xảo đẹp đẽ, cây cối hoa lá rất phù hợp với phong cảnh.

Cứ đi thong dong rồi dừng trước tấm thạch bích lớn được khảm nạm chữ bằng những viên đá quý vô cùng đẹp, liếc xung quanh cũng khá nhiều tấm thạch bích tương tự nhưng hắn cảm thấy cái này nó mang một cái gì đó rất uy phong lẫm liệt, Dịch Phong nhìn rồi lầm bầm trong miệng.

Đệ Nhất Bảng: Thần Võ Anh Kiệt - Thiên Lý Huân

Đệ Nhị Bảng : Bồng Lai Cung Chủ - Thạch Na Na

Đệ Tam Bảng : Quái Cái - Tống Văn Kiệt

Đệ Tứ Bảng : Phật Ấn Như Lai - Vô Thần

Đệ Ngũ Bảng : Kiếm Ảnh - Liễu Nhược

-Đó là năm người mạnh nhất võ lâm được giang hồ ghi danh.

Giọng một một lão nhân vang lên sau lưng, hắn ngoái lại nhìn đánh giá, lão tiền bối vóc người khôi ngô, eo lưng thẳng tắp, đôi mắt thần quang nội liễm, tóc mi đã toàn bộ trắng, một bộ râu phiêu trước ngực, thật có dáng dấp tiên phong đạo cốt. Dịch Phong ôm quyền hơi cúi đầu chào hỏi.

-Tiền bối là người trông coi nơi này.

-Đúng vậy, thật hiếm khi có người đến đây. Nào, đến đây ngồi uống nước.

Lão nhân cười niềm nở ra dấu mời ngồi ở bàn đá gần đó, đôi tay nhanh nhẹn pha nhanh ấm trà rồi rót vừa nói.

-Thiếu hiệp chắc từ nơi khác đến phải không?

-Dạ, đúng.

Lão nhân lại cười hiền lại nói.

-Cái bảng ghi danh mà thiếu hiệp vừa xem xuất hiện từ 100 năm trước. Thời kỳ đó võ lâm sôi nổi chưa từng có, cao thủ nhiều như mây, đạt đến đỉnh cao hơn bao giờ hết. Thiên Cơ Lão Nhân ở Thiên Cốc đã tạo nên tấm bích thạch ghi danh năm người mạnh nhất, chính là năm tuyệt thế cao thủ thời bấy giờ, có thể nói mỗi người là nhân vật thuộc cấp bậc tôn sư.

Năm đại cao thủ được Thiên Cơ Lão Nhân công bố mà nổi danh bốn biển, uy chấn giang hồ ai ai đều biết. Mặt khác, Thiên cơ cốc chủ tuyên bố với võ lâm rằng ai có thể hạ bệ được một trong năm người đó thì sẽ được thế tên vào vị trí mà người đó có được.

Lập tức vô số cao thủ đều khiêu chiến những đều thất bại hoàn toàn. Ngay cả những giáo phái như La Sát Giáo, Thánh Minh Yêu Vực, Đại Địa Giới đều không bì được mà còn căn dặn người trong phái phải tránh những người đó không rất phiền phức.

-Những tiền bối đó mạnh đến vậy sao!

-Không hẳn là vậy, còn nhiều cao thủ mạnh như họ cũng ra khiêu chiến nhưng kết quả đều là hòa hoặc mang tính chất trau dồi võ học. Nhưng rồi vào cái ngày đó...

Lão nhân giọng bỗng trầm lại, đôi mắt như nhớ về cái ngày ở quá khứ.

-Có một kẻ mà giang hồ đã phải khiếp sợ, đổ máu bởi hắn.

-"Hắn" là ai?

Dịch Phong như thu hút vào câu chuyện hỏi lại.

-Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn - Tà Vương Thần Quân. Một kẻ xưng danh toàn võ lâm bởi sức mạnh tuyệt đối của hắn. Thông thạo đủ mọi tuyệt kỹ đao, quyền, kiếm, cước, chưởng, độc, y thuật. Hắn đi qua nơi nào là nơi đó thây chất thành đống, máu lạnh tàn bạo không gì ngăn cản hắn. Hắn đi khắp nơi tìm xem ở đó có ai là cao thủ là chiến.

Phật Ấn Như Lai bị hắn một chưởng phá nát đan điền, Quái Cái bị hắn phế tứ chi,...vv, nhiều cao thủ nhận thức được vấn nguy nên đã hợp sức nhưng đều thất bại, người chết đã nhiều nay lại nhiều hơn. Minh Chủ chính phái bấy giờ là Hoàn Vu phải chạy đến cầu cứu Thần Võ Anh Kiệt người được cho mạnh nhất. Nhưng ông lại đến vào lúc Thần Võ Anh Kiệt đang bế quan luyện "Võ Đạo Đức Kinh" không thể ra bây giờ, tình thế nước sôi lửa bỏng họ lại phải chạy đến cầu cứu Bồng Lai Cung Chủ.

(Hồi tưởng quá khứ)

-Minh chủ, việc này giờ tính sao? Thiên Lý Huân...hắn đang bế quan không thể ra bây giờ.

Hoàn Vu nghe tin chán nản ngồi bệt xuống đất, đôi mắt ngơ ngác nhìn hư không, dường như những ngày mà Tà Vương Thần Quân tàn sát, nhiều vấn đề đã khiến ông suy nghĩ cách mà tóc đã bạc trắng. Mọi người chỉ biết đừng chôn chân trước cơn mưa rào âm u sấm chớp nổ đùng đùng mà còn chả biết liệu sẽ còn giông tố nào nữa.

Tham mưu Mộ Dung Chính đứng nghĩ một lúc rồi đến gần Hoàn Vu bèn nói.

-Hay là chúng ta đến Bồng Lai Cung cầu cung chủ ở đó, hiện giờ các cao thủ họ đã chết rất nhiều rồi.

Hoàn Vu lắc đầu xua tay.

-Cầu? Chắc gì họ đã cho chúng ta vào. Bọn nữ nhân chúng cao ngạo còn không nể mặt ai. Sao mà cầu cứu được. Chả lẽ võ lâm sẽ đi đến hồi kết sao?

Bỗng từ đâu đó một thiếu nữ tầm mười bảy tuổi trên lưng ngựa phi đến rất hối hả những giọt nước mưa đã thấm đẫm cả người.

-Cha.

Hoàn Vu thất kinh đứng dậy quát lớn

-Tư Ninh, sao con đến đây, ta đã dặn phải ở nhà còn gì.

-Cha, nghe con nói đã.

Tư Ninh lôi ra một tấm lệnh bài vàng bóng đưa Hoàn Vu, ông ngạc nhiên hỏi lại.

-Cái này? Sao con lại đưa nó cho cha.

-Cha hãy đến Bồng Lai Cung đưa cho cung chủ, họ sẽ đáp ứng yêu cầu của cha. Vật này con có được là ngày bé, con lén cứu một người thuộc Bồng Lai Cung nên người đó đưa cho con cái này như báo đáp.

Như vớ được gỗ trên biển, Hoàn Vu như thấy được tia sáng vội lệnh đến Bồng Lai Cung tức khắc.

P/S: Mấy chương sau là hồi tưởng nhé, mà chả biết có hay không nhưng kệ cứ đăng, ai đọc thì đọc:))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK