Trở về đi học lại tôi chẳng thấy khó khăn gì cả. Những bài thầy Kì dạy tôi đều đã được chị Nguyệt dạy trước đó rồi, giờ đây chỉ như tôi ôn tập lại thôi. Nếu mà nói khó thì chỉ có môn toán là hơi khó với tôi thôi. Các phép toán cộng trừ, nhân chia tôi đều dễ dàng làm được. Còn hiện tại thầy dạy lại là phép nhân chia hai số làm tôi đôi khi quên cái này quên cái kia. Làm tôi phải nhờ mẹ giảng bài, rồi ra bài cho tôi làm khi nào quen mới thôi.
Chỉ trong vòng một tháng tôi đã quên với việc học hiện tại, tôi còn thường dơ tay phát biểu trong lớp nữa. Từ việc làm toán cho đến xung phong đọc bài trong lớp. Nhờ vậy mà thầy Kì đã quan tâm đến tôi hơn, còn thường thường tới giờ tiếng việt là thầy sẽ gọi tôi lên đọc bài. Thầy con khen tôi có giọng đọc to, rõ ràng, đọc bài ngắt nghỉ đúng chỗ nếu mà đọc diễn cảm theo ngữ cảnh một chút nữa là thầy có thể đăng kí cho tôi đi thi đọc diễn cảm của khối lớp 2 rồi. Từ lúc nghe thầy nói như vậy tôi cố gắng đọc sao cho tốt hơn, hết đọc trên lớp rồi về nhà đọc, tôi còn nhờ mẹ mua sách văn hay cho tôi để ở nhà cho tôi luyện tập, tôi muốn luyện tập đến khi nào tìm được cái mà thầy nói là diễn cảm kia.
Thời giận trôi qua nhanh chóng trong sự nỗ lực của tôi rồi thì cũng sắp đến kì thi cuối kì hai. Nhưng chỉ cách hai tháng thì cuối kì tôi lại bị bệnh, bác sĩ nói là do tôi bị sốt siêu vi giờ lặp lại. Thế và chỉ cách lần nằm viện trước có ba tháng thì giờ đây tôi lại đến bệnh viện một lần nữa. Đêm đầu tiên ở bệnh viện trôi qua đối với một số người có thể là bình thường nhưng đối với tôi lại là sự giày vò khó chịu. Tôi bị sốt cao mê mang gọi không tỉnh, cả người tôi lúc nóng lúc lạnh, tôi chỉ nghe được tiếng khóc của mẹ bênh cạnh nhưng lại không thể mở mắt ra ăn ủi mẹ. Tôi muốn mở mắt ra an ủi mẹ, như vậy mẹ không cần khóc, không cần mệt mỏi vì tôi nhưng không được. Cuối cùng thời gian cứ trôi qua chậm rãi, cơn sốt của tôi cũng dần hạ xuống, tôi cũng chìm vào giấc ngủ sâu khi nào không hay.
Trưa hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì bênh cạnh tôi đã không còn bóng dáng mẹ nữa. Hiện tại bênh cạnh tôi là bóng dáng của ba, là ba chăm tôi. Lúc nhìn thấy ba tôi rất vui vẻ cứ thế nhìn ba không chớp mắt. Thấy tôi cứ nhìn ba nên ba vội để tay lên tráng thăm xem hạ sốt chưa rồi nói:
- Hạ sốt rồi. Con dậy coi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn cháo.
- Ba về khi nào vậy ba. Mẹ đâu rồi ba. - Tôi ngồi dậy nhận bàn chải đánh răng có kem đánh răng ở trên rồi hỏi ba về mẹ.
- Mẹ con về nhà rồi. Về xem mấy con gà với về coi em nữa chứ đâu thể ở đây với mình con đúng không. - Ba tôi dịu giọng nói với tôi.
- Dạ. - Tôi ngoan ngoãn trả lời ba.
Tôi xuống giường đi vệ sinh cá nhân rồi quay lại giường ăn cháo mà ba đã mua trước đó. Đây có thể nói là lần đầu tiên tôi được ba chăm sóc như vậy, trước giờ chỉ có mẹ ở bên tôi còn ba thì ít được gặp hơn, ba đi làm quanh năm suốt tháng mỗi lần về cũng không được bao lâu. Đôi khi thấy ba thì không hiểu sao tôi lại thấy sợ không dám đến gần như mẹ. Lần này tôi bị bệnh có thể nói là lần đầu tiên ba chăm sóc tôi như vậy.
Ba chăm tôi từng chút một có khi còn để ý một chút chuyện nhỏ mà mẹ tôi thường không lưu ý tới. Đây có thể là thói quen lúc trước ba đi bộ đội hình thành nhỉ.
Mỗi lần ba tôi mua cháo thì sẽ không trực tiếp cho tôi ăn khi còn nóng mà sẽ để nguội bớt còn âm ấm rồi mới để tôi ăn, hay uống nước dừa xong thì vứt bỏ đi không được ăn cơm dừa gì ăn cơm dừa sẽ gây nóng trong người dễ sốt trở lại. Hay cũng có lúc là mang dép rồi mới được xuống giường và nhiều điều khác nữa.
Cứ thế tôi được ba tôi chăm sóc trong khoảng thời gian bị bệnh này. Mà tính theo thời gian thì chỉ còn hai ngày nữa là thi rồi, tôi không muốn bỏ lỡ cuộc thi này, không muốn phải học lại. Thế là tôi nói với ba, tôi hết năn nỉ ba, khóc lóc lăn lộn chỉ vì được ba đồng ý cho tôi trở lại trường đi thi. Ba nhìn tôi không còn cách nào chỉ phải đi tìm bác sĩ để hỏi thăm, bác sĩ kiểm tra cho tôi rồi nói tôi đã khỏe hơn có thể ra ngoài một chút nhưng không thể gặp gió, còn cần ở lại bệnh viện quan sát thêm. Ba nghe vậy thì nhìn tôi, có thể do thấy tôi đáng thương nên ba đã cố gắng thương lượng với bác sĩ cho tôi trở về thi hai ngày, thi đồng rồi thì sẽ lập tức trở lại bệnh viện. Bác sĩ có thể do thấy tôi khóc lóc lăn lộn quá nên cũng cho tôi về trước hai ngày thi rồi nhất định phải về sớm còn kiểm tra nữa.
Đến trước ngày thì ba tôi đi nhận lượng thuốc cho hai ngày của tôi, rồi hai ba con ở lại bệnh viện đêm nay ngày mai sẽ dậy sớm lên đi thẳng đến trường để thi luôn.
Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng khoảng 5 giờ thì tôi đã được ba gọi dậy vệ sinh cá nhân xong rồi lên xe ba đưa đến trường để thi. May mắn ngày thi đầu tiên tôi không phát sốt, đến ngày thi thứ hai tôi đang làm bài được một nữa thì đầu tôi nặng nặng choáng váng, còn thở ra hơi nóng nữa, có thể là do tôi lại lên sốt rồi. Tôi cố gắng nhanh hơn làm bài thi dưới tay, vừa làm xong bài cũng là lúc tôi ngất trên bàn thi. Cô Mai- cô giáo coi thi thấy tôi nằm trên bàn nghĩ là tôi ngủ nên có đến gọi tôi dậy, lấy mãi mà tôi không tỉnh mặt còn đỏ lên bất thường. Cô kiểm tra thì thấy dưới tay nóng bỏng thì vội ra ngoài tìm phụ huynh của tôi. Cô ra ngoài chưa bao lâu thì cô đã quay lại, sau lưng cô đứng là ba tôi. Ba lo lắng đến lấy thuốc hạ sốt rồi cho tôi uống, xong hết thì ba thấy tôi tin phép cô rồi chở tôi quay lại bệnh viện. Vừa đến bệnh viện tôi đã được đưa vào phòng cấp cứu gấp để cứu trị.
Thế là cuộc sống cấp hai của tôi được kết thúc tại bệnh viện như thế đó. Vừa thì xong là phải vào bệnh viện ở, có ai như tôi không chứ. Lần này tôi bị bệnh còn nặng hơn lần trước phải ở bệnh viện ba tháng mới được về, về còn không thể ra gió chỉ có thể ở trong nhà thêm một tháng nữa. Thế là cả kì nghĩ hè vì bệnh tôi không thể đi đâu được. Lần sau tôi không dám bệnh như vậy nữa, vừa khó chịu cả người vừa không được đi chơi huhu.
Chỉ trong vòng một tháng tôi đã quên với việc học hiện tại, tôi còn thường dơ tay phát biểu trong lớp nữa. Từ việc làm toán cho đến xung phong đọc bài trong lớp. Nhờ vậy mà thầy Kì đã quan tâm đến tôi hơn, còn thường thường tới giờ tiếng việt là thầy sẽ gọi tôi lên đọc bài. Thầy con khen tôi có giọng đọc to, rõ ràng, đọc bài ngắt nghỉ đúng chỗ nếu mà đọc diễn cảm theo ngữ cảnh một chút nữa là thầy có thể đăng kí cho tôi đi thi đọc diễn cảm của khối lớp 2 rồi. Từ lúc nghe thầy nói như vậy tôi cố gắng đọc sao cho tốt hơn, hết đọc trên lớp rồi về nhà đọc, tôi còn nhờ mẹ mua sách văn hay cho tôi để ở nhà cho tôi luyện tập, tôi muốn luyện tập đến khi nào tìm được cái mà thầy nói là diễn cảm kia.
Thời giận trôi qua nhanh chóng trong sự nỗ lực của tôi rồi thì cũng sắp đến kì thi cuối kì hai. Nhưng chỉ cách hai tháng thì cuối kì tôi lại bị bệnh, bác sĩ nói là do tôi bị sốt siêu vi giờ lặp lại. Thế và chỉ cách lần nằm viện trước có ba tháng thì giờ đây tôi lại đến bệnh viện một lần nữa. Đêm đầu tiên ở bệnh viện trôi qua đối với một số người có thể là bình thường nhưng đối với tôi lại là sự giày vò khó chịu. Tôi bị sốt cao mê mang gọi không tỉnh, cả người tôi lúc nóng lúc lạnh, tôi chỉ nghe được tiếng khóc của mẹ bênh cạnh nhưng lại không thể mở mắt ra ăn ủi mẹ. Tôi muốn mở mắt ra an ủi mẹ, như vậy mẹ không cần khóc, không cần mệt mỏi vì tôi nhưng không được. Cuối cùng thời gian cứ trôi qua chậm rãi, cơn sốt của tôi cũng dần hạ xuống, tôi cũng chìm vào giấc ngủ sâu khi nào không hay.
Trưa hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì bênh cạnh tôi đã không còn bóng dáng mẹ nữa. Hiện tại bênh cạnh tôi là bóng dáng của ba, là ba chăm tôi. Lúc nhìn thấy ba tôi rất vui vẻ cứ thế nhìn ba không chớp mắt. Thấy tôi cứ nhìn ba nên ba vội để tay lên tráng thăm xem hạ sốt chưa rồi nói:
- Hạ sốt rồi. Con dậy coi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn cháo.
- Ba về khi nào vậy ba. Mẹ đâu rồi ba. - Tôi ngồi dậy nhận bàn chải đánh răng có kem đánh răng ở trên rồi hỏi ba về mẹ.
- Mẹ con về nhà rồi. Về xem mấy con gà với về coi em nữa chứ đâu thể ở đây với mình con đúng không. - Ba tôi dịu giọng nói với tôi.
- Dạ. - Tôi ngoan ngoãn trả lời ba.
Tôi xuống giường đi vệ sinh cá nhân rồi quay lại giường ăn cháo mà ba đã mua trước đó. Đây có thể nói là lần đầu tiên tôi được ba chăm sóc như vậy, trước giờ chỉ có mẹ ở bên tôi còn ba thì ít được gặp hơn, ba đi làm quanh năm suốt tháng mỗi lần về cũng không được bao lâu. Đôi khi thấy ba thì không hiểu sao tôi lại thấy sợ không dám đến gần như mẹ. Lần này tôi bị bệnh có thể nói là lần đầu tiên ba chăm sóc tôi như vậy.
Ba chăm tôi từng chút một có khi còn để ý một chút chuyện nhỏ mà mẹ tôi thường không lưu ý tới. Đây có thể là thói quen lúc trước ba đi bộ đội hình thành nhỉ.
Mỗi lần ba tôi mua cháo thì sẽ không trực tiếp cho tôi ăn khi còn nóng mà sẽ để nguội bớt còn âm ấm rồi mới để tôi ăn, hay uống nước dừa xong thì vứt bỏ đi không được ăn cơm dừa gì ăn cơm dừa sẽ gây nóng trong người dễ sốt trở lại. Hay cũng có lúc là mang dép rồi mới được xuống giường và nhiều điều khác nữa.
Cứ thế tôi được ba tôi chăm sóc trong khoảng thời gian bị bệnh này. Mà tính theo thời gian thì chỉ còn hai ngày nữa là thi rồi, tôi không muốn bỏ lỡ cuộc thi này, không muốn phải học lại. Thế là tôi nói với ba, tôi hết năn nỉ ba, khóc lóc lăn lộn chỉ vì được ba đồng ý cho tôi trở lại trường đi thi. Ba nhìn tôi không còn cách nào chỉ phải đi tìm bác sĩ để hỏi thăm, bác sĩ kiểm tra cho tôi rồi nói tôi đã khỏe hơn có thể ra ngoài một chút nhưng không thể gặp gió, còn cần ở lại bệnh viện quan sát thêm. Ba nghe vậy thì nhìn tôi, có thể do thấy tôi đáng thương nên ba đã cố gắng thương lượng với bác sĩ cho tôi trở về thi hai ngày, thi đồng rồi thì sẽ lập tức trở lại bệnh viện. Bác sĩ có thể do thấy tôi khóc lóc lăn lộn quá nên cũng cho tôi về trước hai ngày thi rồi nhất định phải về sớm còn kiểm tra nữa.
Đến trước ngày thì ba tôi đi nhận lượng thuốc cho hai ngày của tôi, rồi hai ba con ở lại bệnh viện đêm nay ngày mai sẽ dậy sớm lên đi thẳng đến trường để thi luôn.
Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng khoảng 5 giờ thì tôi đã được ba gọi dậy vệ sinh cá nhân xong rồi lên xe ba đưa đến trường để thi. May mắn ngày thi đầu tiên tôi không phát sốt, đến ngày thi thứ hai tôi đang làm bài được một nữa thì đầu tôi nặng nặng choáng váng, còn thở ra hơi nóng nữa, có thể là do tôi lại lên sốt rồi. Tôi cố gắng nhanh hơn làm bài thi dưới tay, vừa làm xong bài cũng là lúc tôi ngất trên bàn thi. Cô Mai- cô giáo coi thi thấy tôi nằm trên bàn nghĩ là tôi ngủ nên có đến gọi tôi dậy, lấy mãi mà tôi không tỉnh mặt còn đỏ lên bất thường. Cô kiểm tra thì thấy dưới tay nóng bỏng thì vội ra ngoài tìm phụ huynh của tôi. Cô ra ngoài chưa bao lâu thì cô đã quay lại, sau lưng cô đứng là ba tôi. Ba lo lắng đến lấy thuốc hạ sốt rồi cho tôi uống, xong hết thì ba thấy tôi tin phép cô rồi chở tôi quay lại bệnh viện. Vừa đến bệnh viện tôi đã được đưa vào phòng cấp cứu gấp để cứu trị.
Thế là cuộc sống cấp hai của tôi được kết thúc tại bệnh viện như thế đó. Vừa thì xong là phải vào bệnh viện ở, có ai như tôi không chứ. Lần này tôi bị bệnh còn nặng hơn lần trước phải ở bệnh viện ba tháng mới được về, về còn không thể ra gió chỉ có thể ở trong nhà thêm một tháng nữa. Thế là cả kì nghĩ hè vì bệnh tôi không thể đi đâu được. Lần sau tôi không dám bệnh như vậy nữa, vừa khó chịu cả người vừa không được đi chơi huhu.