16.
“Lại còn dám giả vờ say, đúng là đáng ghét!” Tôi níu cổ áo cậu.
Không ngờ cậu hoàn toàn không đề phòng, trực tiếp ngã vào người tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy rõ sự hốt hoảng trong mắt cậu.
“Có đè trúng chị không?” Tay cậu chống bên canh tôi, ánh mắt ân cần.
Tôi nhanh chóng thông minh sáng dạ.
“Ui da…” Tôi trở nên yếu đuối trong giây lát, kéo tay cậu: “Đau ở đây này…”
Vẻ mặt cậu đột nhiên trở nên đầy màu sắc.
“Muộn quá rồi, tôi đi tắm một cái rồi ngủ…” Cậu vùng vẫy muốn chạy trốn.
Cổ tay tôi dùng sức, thở dốc hung hăng nhìn cậu: “Giả vờ say lừa gạt tới rồi lại không chịu trách nhiệm?”
“Tôi không có ý này…” Vẻ mặt cậu không biết làm sao.
“Cậu chậm chạp không về, người ta lo lắng sợ hãi chờ cậu, cậu đối xử với người nhà như thế, sao?” Tôi tức giận trừng mắt nhìn cậu.
“Khiến chị lo lắng là lỗi của tôi, cho tôi thêm một ít thời gian tôi sẽ xử lý vấn đề của bố mẹ tôi.” Cậu nắm tay tôi: “Không thể so sánh bố mẹ chị với bố mẹ tôi được, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ chị không để bọn họ quấy rầy đến chị, chị đừng chê tôi…”
Lúc nói chuyện, cục xương nơi cổ họng cậu hoạt động lên xuống, trông vô cùng quyến rũ.
Lời nói lại khiến lòng tôi yêu thương không dứt.
“Chúng ta không thể thay đổi được xuất thân, không thay đổi được tư tưởng của bố mẹ, nhưng chúng ta có thể tự đi đường của mình.” Tôi cười đúng lúc: “Cho dù tương lai có khó khăn thế nào, hãy nhớ, còn có tôi đây.”
Cậu chăm chú nhìn tôi, trong mắt đầy sao.
“Nhan Kiêu, cậu thích tôi không?” Tôi cúi người, nhìn cậu không chớp mắt.
Tiếng nói của cậu có hơi khàn khàn: “Thích.”
“Con đường tương lai chúng ta cùng đi có được không?” Tôi hôn cậu một cái.
“Được.” Cậu thoải mái cười một tiếng, nụ cười ôn hoà có lực.
Tôi nắm lấy ngón tay út của cậu, nũng nịu: “Vậy thì móc ngoéo, một trăm năm không được phép thay đổi.”
Cậu phối hợp với động tác của tôi, vẻ mặt vừa ấm áp vừa cưng chiều.
Lòng tôi không nhịn được biến thành một vũng nước.
Tôi không thể xen vào quá khứ của cậu, nhưng tôi muốn tham gia vào tương lai của cậu.
Cho dù tương lai có thế nào, tôi cũng muốn nghiêm túc bước đi từng bước.
Dù sao, duyên tới không thể đỡ kịp, tình yêu có thể vượt qua mọi chông gai.
[HOÀN]
“Lại còn dám giả vờ say, đúng là đáng ghét!” Tôi níu cổ áo cậu.
Không ngờ cậu hoàn toàn không đề phòng, trực tiếp ngã vào người tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy rõ sự hốt hoảng trong mắt cậu.
“Có đè trúng chị không?” Tay cậu chống bên canh tôi, ánh mắt ân cần.
Tôi nhanh chóng thông minh sáng dạ.
“Ui da…” Tôi trở nên yếu đuối trong giây lát, kéo tay cậu: “Đau ở đây này…”
Vẻ mặt cậu đột nhiên trở nên đầy màu sắc.
“Muộn quá rồi, tôi đi tắm một cái rồi ngủ…” Cậu vùng vẫy muốn chạy trốn.
Cổ tay tôi dùng sức, thở dốc hung hăng nhìn cậu: “Giả vờ say lừa gạt tới rồi lại không chịu trách nhiệm?”
“Tôi không có ý này…” Vẻ mặt cậu không biết làm sao.
“Cậu chậm chạp không về, người ta lo lắng sợ hãi chờ cậu, cậu đối xử với người nhà như thế, sao?” Tôi tức giận trừng mắt nhìn cậu.
“Khiến chị lo lắng là lỗi của tôi, cho tôi thêm một ít thời gian tôi sẽ xử lý vấn đề của bố mẹ tôi.” Cậu nắm tay tôi: “Không thể so sánh bố mẹ chị với bố mẹ tôi được, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ chị không để bọn họ quấy rầy đến chị, chị đừng chê tôi…”
Lúc nói chuyện, cục xương nơi cổ họng cậu hoạt động lên xuống, trông vô cùng quyến rũ.
Lời nói lại khiến lòng tôi yêu thương không dứt.
“Chúng ta không thể thay đổi được xuất thân, không thay đổi được tư tưởng của bố mẹ, nhưng chúng ta có thể tự đi đường của mình.” Tôi cười đúng lúc: “Cho dù tương lai có khó khăn thế nào, hãy nhớ, còn có tôi đây.”
Cậu chăm chú nhìn tôi, trong mắt đầy sao.
“Nhan Kiêu, cậu thích tôi không?” Tôi cúi người, nhìn cậu không chớp mắt.
Tiếng nói của cậu có hơi khàn khàn: “Thích.”
“Con đường tương lai chúng ta cùng đi có được không?” Tôi hôn cậu một cái.
“Được.” Cậu thoải mái cười một tiếng, nụ cười ôn hoà có lực.
Tôi nắm lấy ngón tay út của cậu, nũng nịu: “Vậy thì móc ngoéo, một trăm năm không được phép thay đổi.”
Cậu phối hợp với động tác của tôi, vẻ mặt vừa ấm áp vừa cưng chiều.
Lòng tôi không nhịn được biến thành một vũng nước.
Tôi không thể xen vào quá khứ của cậu, nhưng tôi muốn tham gia vào tương lai của cậu.
Cho dù tương lai có thế nào, tôi cũng muốn nghiêm túc bước đi từng bước.
Dù sao, duyên tới không thể đỡ kịp, tình yêu có thể vượt qua mọi chông gai.
[HOÀN]