• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gã quái vật không gian kia vứt Lạc Hồng Đào xuống như vứt một túi rác. Mái tóc của cô rơi xuống vũng nhầy nhụa đang lan ra từ thân thể rách nát của Lãnh Đông Phong. Đột nhiên, một cơn đau đớn khủng khiếp ập đến, xoáy thẳng vào đỉnh đầu của Lạc Hồng Đào khiến cô kêu lên một tiếng. Sau đó, tầm mắt của Lạc Hồng Đào tối sầm. Cô ngất lịm đi, bên tai còn văng vẳng tiếng gào rù the thé của lũ quái vật không gian.

Không biết đã trải qua bao lâu, Lạc Hồng Đào bỗng có cảm giác cơ thể bị rung lắc đều đặn khiến cô bàng hoàng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, Lạc Hồng Đào đã vô cùng kinh ngạc khi nhận thấy bản thân đang ngồi bên trong một thùng xe bằng gỗ. Bên tai của cô còn nghe vang lên rõ ràng tiếng lộc cộc của bánh xe lăn trên đường và còn giống với tiếng của một loài động vật móng guốc nào đó đang bước đi.

Lạc Hồng Đào nâng cao cảnh giác. Lẽ nào cô đã bị quái vật không gian thuộc bộ móng guốc bắt đi rồi? Dù vậy, Lạc Hồng Đào vẫn không hề lo sợ một chút nào. Bởi vì, với hiểu biết của Lạc Hồng Đào về các loại quái vật không gian thì những quái vật thuộc bộ móng guốc đa số đều không thích tấn công con người. Hơn nữa, loại quái vật này có tốc độ rất nhanh, nhưng đầu óc thì không được linh hoạt cho lắm. Nếu thật sự bị quái vật móng guốc đưa đi, Lạc Hồng Đào hoàn toàn có khả năng dễ dàng và nhanh chóng trốn thoát.

Len lén cử động thân thể một chút, Lạc Hồng Đào mừng thầm vì tay chân của cô vẫn không bị trói. Có lẽ lũ quái vật móng guốc quá tự tin vào tốc độ của bản thân nên đã không thèm khống chế một cô gái loài người bằng dây thừng hay xích sắt. Quả nhiên là một lũ quái vật chỉ có tứ chi phát triển. Lạc Hồng Đào cười thầm, vén tay áo lên chuẩn bị phá cửa sổ để lẻn ra khỏi xe. Đến lúc đó Lạc Hồng Đào mới sửng sốt nhận ra, quần áo của cô đã bị thay đổi. Cô không còn mặc chiếc đầm bằng lụa mềm nữa mà khoác trên người rất nhiều vải vóc vừa dài vừa vướng víu. Đã có chuyện gì xảy ra thế này? Lũ quái vật móng guốc ấy vốn chỉ có bốn cái chân với bốn chiếc móng vừa thô vừa to. Bọn chúng sẽ không đủ khéo léo để thay đổi quần áo cho cô, lại còn là cái kiểu quần áo rườm rà mà ngay cả bản thân Lạc Hồng Đào cũng chưa từng nhìn thấy như thế này. Vậy thì là ai đã thay đổi quần áo của Lạc Hồng Đào? Kẻ đó… liệu có phải là Lãnh Đông Phong hay không? Trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận, Lạc Hồng Đào buột miệng mắng một câu:

- Lãnh Đông Phong, mày đúng là thằng khốn!

Nào ngờ Lạc Hồng Đào vừa mắng xong thì chiếc xe thùng bằng gỗ đang di chuyển bỗng ngừng lại. Và tấm vải dày che chắn nơi cánh cửa xe được một bàn tay vén lên. Lạc Hồng Đào trợn tròn mắt nhìn Lãnh Đông Phong đang chậm rãi tiến vào. Dáng vẻ của hắn không phải là một thân thể bầm dập, rách nát như lúc nãy nữa mà đã trở lại là một chàng trai khôi ngô tuấn tú mà Lạc Hồng Đào quen thuộc. Dù vậy, Lạc Hồng Đào vẫn có cảm giác, Lãnh Đông Phong lúc này có gì đó rất kỳ lạ.

Lãnh Đông Phong không hiểu vì sao bản thân lại bị mắng, còn bị thiếu nữ xinh đẹp mà mình vừa yêu vừa kính trừng mắt nhìn đầy căm hận như thế. Hắn dè dặt cất tiếng hỏi:

- Tiểu thư, đã có chuyện gì sao?

Lạc Hồng Đào sửng sốt. Gã quái vật này vừa gọi cô là gì vậy? Tiểu thư? Cách xưng hô này đã rất cũ xưa rồi, vốn chỉ còn xuất hiện trong các quyển tiểu thuyết và phim ảnh mà thôi. Sao vua của quái vật không gian lại muốn dùng danh xưng này để gọi cô? Hắn lại có âm mưu đê hèn gì nữa sao? Lạc Hồng Đào vung tay, muốn dùng dị năng của mình để bổ sét xuống, muốn ám sát Lãnh Đông Phong một lần nữa. Nhưng dị năng của cô đã biến mất hoàn toàn, không còn một chút tông tích nào. Lạc Hồng Đào vừa sợ vừa tức. Cô lại càng ngỡ ngàng hơn khi từ đôi mắt của mình chảy xuống hai hàng nước ấm nóng.

Lãnh Đông Phong cũng sửng sốt không kém. Thậm chí, hắn còn hoảng loạn hơn cả Lạc Hồng Đào. Bởi vì tiểu thư của hắn đã khóc rồi. Hắn vừa mới xuất hiện trước mặt của tiểu thư thì đã khiến nàng ấy rơi lệ. Lãnh Đông Phong luống cuống quỳ sụp xuống, mọp đầu sát đất, thấp giọng nhận tội:

- Xin tiểu thư trách phạt!

Lạc Hồng Đào ngẩn ra, nhất thời chưa theo kịp với phản ứng quái lạ của kẻ thù. Lãnh Đông Phong chờ một lúc vẫn không nghe tiểu thư nói gì, trong lòng ngay lập tức trầm xuống. Mấy hôm nay hắn đã nghe phong thanh về việc tiểu thư sắp tuyển chọn hôn phu và chuẩn bị đuổi hắn rời đi vì ngại miệng đời dị nghị. Lẽ nào, tiểu thư thật sự đang muốn đuổi hắn đi sao? Trái tim của Lãnh Đông Phong run lên. Giọng của hắn bất giác run rẩy theo:

- Tiểu thư, xin tiểu thư trách phạt. Bất cứ hình phạt nào của tiểu thư, tiện nô cũng cam tâm chấp nhận, chỉ xin tiểu thư thương xót, đừng đuổi tiện nô đi!. Đam Mỹ Hài



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK