Mục lục
Em Không Cần Lại Cô Đơn - Giản Mộc Tư, Ôn Dương.
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng của em không quan trọng

......

Bữa trưa do Ôn Quốc Đông và Lâm Nguyệt Thanh mang tới đều là cho Giản Mộc Tư.

Ôn Dương vừa được chuyển ra khỏi phòng ICU, vẫn gặp khó khăn khi nhai nuốt những loại thức ăn thông thường.

Thức ăn lỏng vẫn là nguồn dinh dưỡng chính của nàng trong thời gian hồi phục.

Hai bên gia đình đều chuẩn bị bữa trưa cho cùng một người trông bên giường bệnh...

Ôn Quốc Đông thấy hơi ngại khi gặp mặt Lâm Nguyệt Thanh.

Người ta đem cơm trưa cho con gái nhà người ta, còn ông là gì mà có cửa?

Từng tung hoành trên mặt trận chống ma tuý và làm mưa làm gió trên lĩnh vực kinh doanh là vậy, nhưng lúc này Ôn Quốc Đông lại gãi đầu xấu hổ.

Vào phòng bệnh, đứng cũng không yên, ngồi cũng không xong, chỉ muốn nhét cái hộp giữ nhiệt trên tay vào khe nứt của sàn nhà.

Nếu trong phòng bệnh VIP có khe nứt thật, ông thực sự sẽ làm vậy.

Lâm Nguyệt Thanh rời khỏi phòng bệnh sau khi đặt hộp giữ nhiệt lên đầu giường, Ôn Quốc Đông cũng làm theo Lâm Nguyệt Thanh, đặt chiếc phích lên đầu giường dành cho người nhà bệnh nhân ngay gần đó.

Giản Mộc Tư gật đầu chào hỏi với Ôn Quốc Đông, Ôn Quốc Đông cũng gật đầu với khuôn mặt đỏ ửng.

Khi Ôn Quốc Đông còn chưa thoát khỏi tình trạng xấu hổ, ông bỗng nhìn thấy Lâm Nguyệt Thanh đang đợi ở cửa phòng bệnh.

Sau tai nạn của Ôn Dương, Ôn Quốc Đông đã lần lượt quen biết ba người nhà của Giản Mộc Tư.

Nhưng dù sao Ôn Quốc Đông là một người đàn ông.

Trước đây cũng đã tiếp xúc rất nhiều với Hạ Lương...

Còn Lâm Nguyệt Thanh... ông quả thực không nói chuyện được mấy lời.

Ban đầu Ôn Quốc Đông đơ ra, sau đó gật đầu với Lâm Nguyệt Thanh như một lời chào.

Ông đang định đi qua Lâm Nguyệt Thanh, bỗng bị giọng nói của đối phương chặn lại.

"Bố Ôn Dương."

Có một nụ cười dịu dàng trong mắt Lâm Nguyệt Thanh:

"Nếu anh muốn đến giao bữa tối, thì tôi sẽ không đến nữa."

Nghe vậy, Ôn Quốc Đông hơi ngơ ngác.

Ông nhìn Lâm Nguyệt Thanh, rồi cũng cười.

"Cho tôi xin số điện thoại đi, mẹ của Mộc Tư."

Xin số điện thoại.

Sẽ dễ dàng thảo luận về vấn đề giao đồ ăn sau này hơn.

......

Cục Công an cho Cố Ngôn Minh nghỉ phép dài ngày.

Đã không nghỉ phép ngày nào trong suốt 5 năm, lần này Cục trưởng Trịnh thẳng tay hào phóng, bắt anh nghỉ bằng hết mới thôi.

Trong một tháng được nghỉ, Đội phó Đội phòng chống ma túy trở thành người rảnh rỗi nhất trên đời này.

Người cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, còn có Trương Lộ Chi.

Đội trưởng Đội tuần tra cũng bắt Trương Lộ Chi phải nghỉ phép.

Bởi vì, đây là hai người đã tận mắt thấy Ôn Dương bị thương mà không thể làm gì hơn.

Nếu không cho hai cấp dưới nghỉ phép dài ngày để điều chỉnh lại tinh thần, hai lãnh đạo sẽ thực sự thấy có lỗi.

Trong hai ngày đầu của kỳ nghỉ phép, cả Trương Lộ Chi và Cố Ngôn Minh đều hay đến phòng ICU trong bệnh viện.

Sau đó phát hiện dù có đến cũng không thể giúp được gì nhiều, họ cũng thấy ngại khi làm phiền Giản Mộc Tư.



Đến khi Ôn Dương được chuyển ra khỏi phòng ICU, Trương Lộ Chi câu cá suốt vài ngày ở vùng ngoại ô lập tức xuất hiện trong phòng bệnh, nhưng không thấy bóng dáng Cố Ngôn Minh đâu cả.

Ôn Dương đợi cả ngày trong phòng bệnh.

Tất cả mọi người đã đến đây, nhưng không ai thấy Cố Ngôn Minh đâu.

Vào bữa tối, vì quá thắc mắc, nàng không kìm được mà nắm lấy tay Giản Mộc Tư đang định tiếp tục bón cho nàng ăn.

Có sự lo lắng trong mắt nàng.

Nắm lấy tay Giản Mộc Tư, nàng nói từ "Cố" bằng một tiếng thở.

Giản Mộc Tư ngay lập tức hiểu ý Ôn Dương.

Theo lý mà nói, hôm nay Cố Ngôn Minh phải là người xuất hiện trong phòng bệnh đầu tiên mới phải.

Giản Mộc Tư vuốt ve mu bàn tay của Ôn Dương:

"Chúng ta ăn đã, lát nữa chị sẽ hỏi Trần Phi và Trương Lộ Chi."

Ôn Dương chớp chớp mắt, giao chuyện này cho Giản Mộc Tư, nàng vô cùng yên tâm.

Giản Mộc Tư nghĩ.

Nếu Cố Ngôn Minh thực sự đến muộn vì lý do giống suy nghĩ của Ôn Dương và cô, vậy, nên giao người đang cảm thấy tội lỗi này cho ai an ủi mới phải đây?

Cô đặt bát và thìa trong tay xuống, hỏi ý kiến của Ôn Dương: "Nếu chuyện đúng như em nghĩ, vậy em muốn chị nói chuyện với Mộ Quân không?"

Ôn Dương cong môi, thều thào nói "Không".

Mặc dù Cố Ngôn Minh là anh trai nàng, nhưng Kiều Mộ Quân cũng là một người bạn mà nàng rất coi trọng.

Bởi vì coi trọng, nàng không muốn nhìn thấy Kiều Mộ Quân luôn là người phải chủ động.

Nếu Mộ Quân không đề cập đến điều này, nàng ấy sẽ không chủ động nói cho Kiều Mộ Quân.

Cố Ngôn Minh đã vượt qua 37 năm trước như thế nào, thì lần này cứ như thế mà làm.

Cùng lắm thì qua nay mai nàng ấy sẽ gọi điện cho anh Cố.

Chỉ cần ra lệnh thôi, là người tội lỗi đến mức không dám xuất hiện cũng phải đến đây ngay lập tức.

Chỉ cần nói rõ mọi chuyện là được.

Không phải Ôn Dương nàng vẫn còn sống sờ sờ đây sao!

Giản Mộc Tư lấy lại bát cháo bổ dưỡng, khóe môi nhếch lên cười nhẹ: "Anh trai em... đúng là rất chậm nhiệt. Quả thực nên bị dạy dỗ một bài học."

Ôn Dương mỉm cười.

Nếu ngay lúc này không bị kẹt trên giường và không thể động đậy được vì thương tích, nàng rất muốn hôn Giản Mộc Tư.

Một nụ hôn thực sự...

Với cô gái vừa đáng yêu vừa hiểu rõ nàng.

......

Thân thể yếu ớt kèm theo đau nhức, hôm nay thời gian tỉnh táo của Ôn Dương kéo dài rất ngắn.

Rất đau, đau đến mức chìm vào mê man.

Tình trạng lúc tỉnh lúc mơ đã đỡ hơn một chút sau bữa tối.

Giản Mộc Tư xem giờ trên điện thoại, lần này cuối cùng đã ngủ ngon hơn một tiếng.

Sự tiến bộ hiếm thấy này đã rót một chút ngọt ngào vào trái tim đau đớn của cô.

Khi Ôn Dương thiếp đi, Giản Mộc Tư vẫn đều đặn xoa bóp lòng bàn tay bên phải của nàng.

Động tác đơn giản cũng có thể khiến bàn tay Ôn Dương yếu ớt nắm lấy tay cô.

Được mát xa cả chiều như vậy, Ôn Dương thỏa mãn như một đứa trẻ được cho viên kẹo đường.

Trên mu bàn tay Ôn Dương có chi chít lỗ kim nhỏ, màu xanh tím trên mặt bàn tay vẫn chưa biến mất.

Giản Mộc Tư nhìn mà cảm thấy đau đớn trong lòng.

Cô chỉ có thể nhẹ nhàng xoa bóp nơi duy nhất trên lòng bàn tay không bị những lỗ kim chạm tới.

Cô cứ ngồi bên giường như vậy.

Một tay đều đặn xoa bóp bàn tay Ôn Dương, tay còn lại lật giở cuốn sách giấy mấy ngày nay chưa động đến một trang.

Bây giờ Ôn Dương đang ngủ say, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm lật vài trang, thật sự chú tâm nhìn vài cái.

Đến khuya, Ôn Dương đã ngủ được hai tiếng.

Giản Mộc Tư vui vẻ rời khỏi phòng.

Tắm rửa sạch sẽ xong, cô định lên nghỉ ngơi trên chiếc giường dành cho người nhà bệnh nhân.

Chiếc giường dành cho người nhà đã được kéo đến cạnh giường của Ôn Dương theo yêu cầu của nàng.

Hai chiếc giường kê sát cạnh nhau, ở giữa chỉ có khoảng trống đủ cho một người chen qua.

Giản Mộc Tư phủ nhẹ chiếc vỏ gối lên giường bệnh, sau đó đột nhiên nhớ ra một điều quan trọng.

Cô rời giường, đi đến tủ quần áo khóa chặt, cẩn thận mở ra.

Điện thoại của Ôn Dương...

Chỉ một ngày sau khi Giản Mộc Tư đưa chiếc điện thoại cho Hạ Chi Châu, Hạ Chi Châu đã trả lại với màn hình đã được thay và có thể sử dụng bình thường trở lại.

Giản Mộc Tư vẫn không thể mở ra.

Cô muốn đợi đến khi Ôn Dương ra khỏi phòng ICU mới xem trong đó có bí mật gì.

Đương nhiên là bí mật, thế nên Ôn Dương mới lo lắng đến tận giờ.

Nếu Ôn Dương không may mắn qua khỏi, chiếc điện thoại này sẽ trở thành mối bận tâm cuối cùng của người chủ trên thế giới này.



Mặc dù Giản Mộc Tư không nói rõ nên xử lý màn hình bị hỏng như thế nào, Hạ Chi Châu vẫn chu đáo gom lại tất cả các mảnh kính còn sót lại từ màn hình cũ.

Những mảnh kính từ màn hình cũ được cất cẩn thận trong một chiếc túi vải nhỏ rồi trả lại cho Giản Mộc Tư.

Vì vậy, trong tủ quần áo hiện giờ có ba thứ bị khóa.

Một chiếc túi vải nhỏ đựng mảnh kính màn hình vỡ, một chiếc điện thoại đã được thay màn hình mới, còn có cả một chiếc iPhone mới toanh chưa được mở ra.

Tháng trước, Apple vừa cho ra mắt mẫu điện thoại mới.

Hôm qua sau khi biết tin sáng nay Ôn Dương sẽ được chuyển ra khỏi phòng ICU, Giản Mộc Tư liền đến cửa hàng kỹ thuật số gần đó mua về chiếc điện thoại mẫu mới nhất.

Chiếc điện thoại mẫu mới này, ngày mai cô sẽ tìm cơ hội tặng cho Ôn Dương.

Đứng bên tủ quần áo ngập ngừng nhìn những thứ đồ bên trong một lúc lâu, cuối cùng Giản Mộc Tư vẫn vươn tay, lấy ra chiếc điện thoại đã được thay màn hình.

Cô cầm chiếc điện thoại quay về cạnh giường Ôn Dương, người sắp đi ngủ lúc này đã mất hết cơn buồn ngủ.

Mật khẩu điện thoại gồm bốn chữ số.

Đầu tiên, Giản Mộc Tư thử nhập vào ngày sinh nhật của chủ chiếc điện thoại: 0309.

Mật khẩu sai.

Không ngần ngại thử lần thứ hai, cô đã thử ngày sinh của chính mình: 1219.

Điện thoại được mở khóa thành công, làm cô nhớ lại khoảng thời gian trước đây...

Những ngày đó, tại sao người nằm trên giường kia lại né tránh cô khi nhập mật khẩu điện thoại như vậy...

Hóa ra kể từ lúc đó, mật khẩu này chính là bí mật của nàng ấy.

Giản Mộc Tư xem qua hết các mục lịch sử cuộc gọi và tin nhắn.

Có một trực giác không biết từ đâu đến chợt quấy phá liên hồi, khiến ngón tay cô ấn vào mục ghi chú.

Cứ như một cuốn nhật ký, mục ghi chú này chứa đầy tâm trạng của chủ nhân.

Thời gian bắt đầu từ 01/06/2017...

Cho đến 7 giờ 13 phút sáng, đúng vào ngày Ôn Dương bị thương.

....

01 tháng Sáu, 2017, lúc 10 giờ 11 phút

Dù biết đã biết rõ em sẽ không có cơ hội này, nhưng em vẫn không kìm được mà tưởng tượng ra cảnh được tỏ tình với chị.

Em nên tỏ tình với chị như thế nào đây?

Chị có muốn đến một khu vườn đầy hoa không?

Nhưng tựa hồ em có thể mường tượng ra cảnh chị sẽ chán ghét nhìn em, sau đó nói với em: Ôn Dương đang muốn làm một con ong sao?

02 tháng Sáu, 2017, lúc 5 giờ 02 phút

Chị có muốn quay lại quán bar nơi chúng ta lần đầu gặp nhau không?

Bay hơn mười tiếng để đổi lấy một lời tỏ tình?

Chi phí cao, hiệu quả tỏ tình thấp sẽ bị chán ghét, nhỉ?

Nhưng em vẫn rất muốn nghiêm túc nói với chị:

Lần gặp chị ở London đêm đó, là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời em.

03 tháng Sáu, 2017, lúc 19 giờ 56 phút

Đi làm chán quá.

Em luôn nghĩ về chị mỗi khi em dừng lại.

Không biết hôm nay chị có lại đối xử lạnh lùng với bệnh nhân và người nhà của họ không...

Không biết hôm nay chị có ăn đủ bữa không?

04 tháng Sáu, 2017, lúc 2 giờ 01 phút

Rốt cuộc em nên... nên kiềm chế không cho bản thân thích chị như thế nào đây?

Khi được chạm vào chị, từng khúc xương trên cơ thể em đều đang kêu lên: Em thích chị biết nhường nào.

05 tháng Sáu, 2017, lúc 21 giờ 18 phút

Tỏ tình đúng là không phải chuyện nhỏ.

Tỏ tình...

Có lẽ là điều sẽ không bao giờ xảy ra suốt cả đời này.

05 tháng Sáu, 2017, lúc 22 giờ 01 phút

Khi gặp được tình yêu, tình yêu sẽ giúp ta nên mở đầu bằng cách nào.

Mở đầu của em chính là thích chị.

Mãi vẫn luôn thích chị...

Thế là đủ rồi.

......

31 tháng Tám, 2017, lúc 00 giờ 01 phút

Hối hận vì đã không nói lời tạm biệt tử tế?

Thực ra nếu chúng ta có một cơ hội, chúng ta cũng không nói được lời tạm biệt tử tế.

Khi chia lìa, không thể tự nói với lòng mình rằng cứ mạnh mẽ lên thì sẽ thực sự trở nên mạnh mẽ, cũng không thể tự nói với lòng mình rằng phải chấp nhận đi thì sẽ thực sự chấp nhận.

Kỷ niệm sẽ song hành như hình với bóng, dấu ấn sẽ song hành không thể tách rời...



Em lo lắng biết bao rằng một ngày nào đó chị sẽ trở thành em, và cũng phải phủ định bao lần về ý muốn tỏ tình của em đối với chị.

Tình cảm của em đối với chị không chỉ dừng lại ở thích.

Là em đã yêu chị, Giản Mộc Tư.

......

21 tháng Chín, 2017, lúc 11 giờ 01 phút

Nắng hôm nay đẹp lắm, đẹp đến mức lòng em cũng cảm thấy ấm áp...

Đẹp đến mức em lại có thể đối mặt với con ma cà rồng bên trong em...

Làm sao em có thể vừa nói yêu chị,

Vừa tuyệt vọng đoạt đi hơi ấm từ chị đây?

Em xin lỗi, Giản Mộc Tư.

......

28 tháng Chín, 2017, lúc 6 giờ 03 phút

Nếu có ngày em hy sinh...

Ít nhất em sẽ hy sinh với thân phận là người bạn thân nhất của chị.

Thế là đủ.

Chị nhất định phải gặp một người tốt đấy nhé.

Gặp một người chị yêu và cũng yêu chị sâu đậm.

Thế là đủ.

Em bắt đầu tin vào sự tồn tại của linh hồn.

Nếu kiếp này em không thể ở bên chị đến cuối đời.

Em muốn ở bên chị theo một cách khác.

Em nghe nói, những con ma vẫn mang trong mình nỗi ám ảnh sẽ không thể nào chuyển kiếp...

Vậy thì tốt thôi, dù sao em cũng bị ám ảnh rồi.

Nỗi ám ảnh của em chính là chị, Giản Mộc Tư.

......

9 tháng Mười, 2017, lúc 7 giờ 13 phút

Em vừa đến văn phòng của chú Trịnh nộp đơn xin chuyển vị trí.

So với tất cả tấm huy chương danh dự,

Giờ phút này em chỉ muốn một sự ổn định và an toàn để có thể khiến chị yên tâm về sau.

Cho dù sau này chúng ta có tiếp tục ở bên nhau như thế nào...

Em đều không muốn chị phải lo lắng cho em nữa.


Phòng tuyên truyền rất tốt, đó là nơi gần với ước mơ của em nhất.


Cuối tuần này gặp lại, chị sẽ biết là em yêu chị.


Điều em muốn xem đâu phải là những bộ phim kia.


Điều em muốn thấy là đời này, kiếp sau và cả cuộc sống này của chị.


Em yêu chị, Giản Mộc Tư.


Chị có muốn ở bên em không?


......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK