Mục lục
Phu nhân không dễ chọc - Võ Hạ Uyên - Trương Tấn Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156: Hòn đảo biệt lập trên biển

An Giang vào lúc đêm khuya, ngoài trời mưa vẫn rơi.

Ở lối vào của quán bar Sky36, có vài xe cứu hỏa và xe cứu thương ở xung quanh, ở phía đối diện có một bóng người cao gầy lặng lẽ đứng dưới ô dường như có thể hòa vào thành một với màn đêm.

Trong tay anh đang chậm rãi xoa xoa thứ gì đó, chính là chiếc điện thoại lúc trước Võ Hạ Uyên để lại nhưng màn hình đã bị vỡ nát giống như bị ai đó tức giận giảm lên.

Võ Hạ Uyên trước khi hôn mê đã có linh cảm rằng những thứ bên cạnh mình chắc.

chăn sẽ bị ai đó lục lọi lấy đi vì vậy cô mới vứt chiếc điện thoại đi để đảm bảo Trương Tấn Phong biết vị trí cuối cùng mà cô dừng lại.

“Tổng giám đốc Trương, ở trong quán bar phát hiện có hai người, một người là Tô Vân Phương, một người là con gái của bà ta – Phan Minh Tú” Phùng Bảo Đạt bất chấp mưa nhỏ chạy lại, trầm giọng nói.

“Còn sống không?”

“Tô Vân Phương đã chết rồi tuy nhiên Phan Minh Tú vẫn còn thở”

Tâm mắt của Trương Tấn Phong khẽ nâng lên giống như một con thú dữ trong bóng tối mở to đôi mắt màu máu: “Nghĩ cách cứu sống cô ta”

“Hiểu rồi, tổng giám đốc Trương” Phùng Bảo Đạt trên miệng bình tĩnh nói nhưng trong lòng sớm đã dấy lên một cơn bão khủng khiếp rồi. Chúa ơi sao Người lại không thích tổng giám đốc Trương như vậy?

Tổng giám đốc Trương và vợ vừa đoàn tụ chưa được mấy ngày thì lại tích Trương Tấn Phong im lặng quan sát một lúc sau đó ngồi lên xe rời đi. Anh dựa theo định vị trên điện thoại của Võ Hạ Uyên mà tìm được đến nơi này, cũng đã tra camera theo dõi, có người đưa vợ anh đi Trương Tấn Phong hít một hơi thật sâu, đè nén sự bạo ngược trong lòng mình, trên đời này không có bức tường nào không thể xuyên thủng, anh sẽ tìm được Võ Hạ Uyên.

Khi mọi thứ đã sắp xếp xong thì trời cũng vừa hửng sáng.

Trương Tấn Phong vội vã trở về nhà, vừa mở cửa phòng ngủ anh đã nghe thấy tiếng khóc của Bào Ngư, anh sửng sốt một giây rồi đột nhiên lao lên, đứa con bình thường giờ này vẫn đang ngủ, hôm nay không hiểu sao lại đau lòng khóc như vậy.

“Không sao, có ba ở đây rồi” Trương Tấn Phong dỗ dành Bào Ngư, sự sợ hãi và chua xót trong lòng gần như tuôn ra.

Anh không thể suy sụp, Trương Tấn Phong thì thầm nói với bản thân, anh là Trương Tấn Phong, trừ khi Võ Hạ Uyên đã… Nếu không, dù ở chân trời góc biển anh cũng có thể tìm được người trở lại.

Phùng Bảo Đạt vừa bận rộn làm xong liền vội vã đến biệt thự, anh ta thực sự lo lắng tổng giám đốc Trương xảy ra chuyện nhưng Trương Tấn Phong đang ngồi vào bàn ăn và thuần thục cho đứa bé ăn ngũ cốc, ngoại trừ sắc mặt cả một đêm không ngủ có chút khó coi thì mọi thứ khác vẫn bình thường. Nhưng anh.

càng như vậy, Phùng Bảo Đạt càng không yên tâm.

Trương Tấn Phong dường như lúc này mới nhìn thấy Phùng Bảo Đạt, anh thấp giọng hỏi: “Cậu ăn sáng chưa? Ăn cùng không?”

Phùng Bảo Đạt nhìn bánh mì và sữa ở trên bàn, trong lòng nặng nề thở dài Khi ý thức hồi phục, Võ Hạ Uyên nghe thấy bên tai có tiếng sóng cạn đập vào bờ kèm theo là mùi nước biển. Cô từ từ mở mắt, mọi chuyện xảy ra lúc trước bỗng chốc hiện lên trong tâm trí cô, Võ Hạ Uyên giật mình đột nhiên ngồi dậy sau đó là một màu đen ở trước mắt.

Có người giúp đỡ cô nhưng Võ Hạ Uyên bất giác hất người này ra.

“Cô đừng sợ” Người đó nói.

Võ Hạ Uyên chờ lớp sương đen tan đi một lát sau ngẩng đầu lên nhìn thấy Phan Minh Anh.

Người phụ nữ này vẫn là dáng vẻ điềm nhiên bình tĩnh nhưng nhìn thấy thủ đoạn cô ta làm với Tô Vân Phương còn có Phan Minh Tú, Võ Hạ Uyên nhìn cô ta không khác gì con thú dữ và dòng nước lũ.

“Đây là nơi nào?” Vẻ mặt Võ Hạ Uyên cảnh giác hỏi “Nơi này cách An Giang rất xa, nói chính xác là, đây là một hòn đảo biệt lập trên biển”

Phan Minh Anh giải thích.

“Cô bắt tôi đến đây làm gì?” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói “Không phải là tôi bắt cô mà là tôi vốn dĩ định thả cô đi” Phan Minh Anh nói với vẻ mặt kỳ quái, “Là ông ta không muốn thả cô về”

‘Võ Hạ Uyên không hề bỏ lỡ sự căm thù hiện lên trong ánh mắt Phan Minh Anh.

“Ông ta là ai?” Võ Hạ Uyên lại hỏi.

Phan Minh Anh đứng dậy lộ ra một nụ cười tươi dễ nhìn: “Cô sớm muộn gì cũng sẽ biết”

Không bằng lòng nói sao?

‘Võ Hạ Uyên vén chăn ra xuống giường, lê cơ thể mệt mỏi bước đến bên cửa sổ sau đó mở mắt nhìn.

Phan Minh Anh không hề nói dối, đây thực sự là một hòn đảo biệt lập, cây cối trên đảo.

rậm rạp, không khó để nhận ra dấu vết của quá trình cải tạo nhân tạo, khu vườn dưới chân lộ ra vẻ tao nhã đến kỳ lạ, bao quanh toàn bội biệt thự, bên ngoài là biển rộng mênh mông vô tận.

Trong lòng Võ Hạ Uyên chợt thẫn thờ.

May mắn là Võ Hạ Uyên không bị hạn chế quyền tự do, cô có thể ra vào tùy ý hơn nữa lúc nào cũng có hai người giúp việc và hai vệ sĩ đi cùng, họ đều là người Việt Nam, giao tiếp không khó. Nhưng cô không hỏi được bất cứ thông tin hữu ích nào, một khi Võ Hạ Uyên hỏi về chủ nhân của hòn đảo biệt lập này thì họ đều cúi đầu xuống, đều không nói. Không những thế, đường dây điện thoại trong biệt thự cũng đã bị đứt, hoàn toàn không liên lạc được với thế giới bên ngoài.

Sau khi ở đây ba ngày, Võ Hạ Uyên cũng muốn phát điên, cô không dám tưởng tượng phản ứng của Trương Tấn Phong sau khi biết cô mất tích sẽ như thế nào, còn có Bào Ngư, họ có thể chăm sóc tốt bản thân không?

Đêm đó, cuối cùng cũng xuất hiện một bước ngoặt.

“Cô Võ, ngài ấy muốn mời cô đi ăn cơm”

Người giúp việc nhẹ nhàng nói ‘Võ Hạ Uyên nhanh chóng đứng dậy, ngài sao?

Cô đi theo người giúp việc xuống lầu, nhìn thấy một bóng lưng ngồi trước bàn ăn, người đó nghe thấy tiếng động đứng dậy quay đầu nhìn về phía Võ Hạ Uyên mỉm cười.

Một khuôn mặt có thể nói là tuấn tú khôi ngô, nhưng không quá thanh tú, người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi, nụ cười ấm áp, dưới khóe mắt phải có một nốt ruồi nhỏ.

khiến ông ta trông rất sống động. Trán của người đàn ông giống như có một ngọn núi đè xuống, ông ta mặc dù đang cười nhưng cũng chỉ là cười mà thôi, không hề để lộ một chút cảm xúc.

“Võ Hạ Uyên” Người đàn ông gọi một cách khó chịu.

“Ông là ai?”

Người đàn ông không trả lời mà từ tốn đứng bên cạnh bàn ăn, mời Võ Hạ Uyên: “Ăn cơm trước đi”

Phan Minh Anh ngồi đối diện người đàn ông, cô ta nhìn có vẻ có chút thận trọng.

Ánh mắt của Võ Hạ Uyên nhìn qua nhìn lại hai người này, đột nhiên cô phát hiện bọn họ có chút giống nhau. Ngay lập tức trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, Phan Minh Anh giết người, người bình thường ai dám giúp cô ta?

Phan Minh Anh bị Tô Vân Phương nhìn thấy, không kết giao được với mấy người quyền quý một tay che trời đó, nếu như không phải như vậy thì cũng không cần đợi đến khi Tô Vân Phương cho cô ta đính hôn rồi sau đó mới bộc phát, đó chính là lời giải thích, quan hệ giữa người cứu cô ta và cô ta không hề đơn giản Người đàn ông nhìn chăm chằm Võ Hạ Uyên, sau chốc lát mới mỉm cười: “Cô Võ thực sự rất thông minh”

Cả người Võ Hạ Uyên phát lạnh vì bị ông †a nhìn, giống như mọi suy đoán suy nghĩ vừa rồi của cô đều bị người đàn ông này nhìn rõ.

Bàn ăn vắng lặng, phòng khách bỗng chốc trở thành một nấm mồ lạnh lẽo.

‘Võ Hạ Uyên cảm thấy bản thân giống như đang đấm trúng bông vải, cô kiên nhẫn đợi người đàn ông ăn xong sau đó mới hỏi: “Khi nào thì thả tôi vẽ?”

Người đàn ông hỏi ngược lại: “Nơi này không tốt sao?”

“Nơi này không phải nhà của tôi, cho dù có tốt thế nào tôi cũng không thích” Võ Hạ Uyên nói từng câu từng chữ.

Người đàn ông nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy cô thích như thế nào, tôi sẽ biến nơi đó thành nhà của cô”

‘Võ Hạ Uyên nhìn chằm chẳm không nói nên lời, bọn họ đang nói về cùng một điều sao? Người này thật kỳ lạ.

“Tôi nói” Võ Hạ Uyên đã tức giận, “Thả tôi về An Giang”

“Thanh à, đây chính là nhà của cô” Người đàn ông đứng lên, nụ cười sâu trong mắt bao phủ một màu đen, giống như thảo nguyên vừa rồi vẫn còn quang đãng thoáng cái đã bị mây đen bao phủ, “Đưa cô Võ lên lâu đi”

Thanh là ai? Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng ý thức được cô không đơn thuần chỉ là một tấm lá chắn, nơi này có điều gì đó kỳ lạ.

Quay đầu lại, Võ Hạ Uyên thoáng thấy dáng vẻ Phan Minh Anh định nói đó nhưng lại ngừng lại, cô ta dường như muốn nói điều gì đó nhưng ánh mắt lại chạm vào người đàn ông, lại nhanh chóng trùng xuống.

Ban đêm, Võ Hạ Uyên năm nghiêng ở trên giường, yên lặng nhìn bóng dáng của ánh trăng đang hắt lên bệ cửa sổ.

“Răng rắc ~”

Đột nhiên da đầu Võ Hạ Uyên tê dại, là tiếng mở khóa cửa nhưng cô nhớ rõ là mình đã khóa cửa trước khi đi ngủ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK