Mục lục
Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn - Quý Thiển Ngưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chờ Kim Hi Nhược rửa tay xong đi ra ngoài thì Lục Thanh Hoan đã không còn ở đó nữa.

Chuyên viên trang điểm nói cho cô biết: "Chị Thanh Hoan đi trước rồi."
Kim Hi Nhược ồ một tiếng, nghĩ thầm: Vì sao không đợi cô chứ?
Nhưng cô cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, tô lại son rồi cùng trợ lý đến trường quay.

Trên đường trợ lý khẽ hỏi cô bằng tiếng Hàn: "Hôn con gái thì có cảm giác gì?"
Kim Hi Nhược dừng bước
Salsa không nhìn thấy cảnh hôn trong phòng trang điểm, chuyên viên trang điểm không nhìn thấy, nhưng trợ lý ở gần cô nhất lại nhìn thấy rất rõ.

Kim Hi Nhược vốn đã quên, nhưng bị trợ lý nhắc lại nhớ tới, giơ tay vô thức muốn sờ môi, nhưng nghĩ đến đã tô son lại đặt xuống.

......!Có cảm giác gì nhỉ?
Tiếp xúc quá ngắn ngủi, cô chỉ nhớ rõ rất mềm, rất ấm, sao có tâm trí nghĩ đến cái khác.

Trước ánh mắt nhiều chuyện của trợ lý, Kim Hi Nhược chột dạ khó hiểu, hắng giọng dùng tiếng Hàn trả lời lại cô ấy: "Không có cảm giác gì."
Chụp ảnh so với đóng phim thì nhẹ nhàng nhiều, chỉ cần tạo dáng, đầu tiên là mỗi nhân vật chụp mấy tấm riêng, cuối cùng là chụp vài tấm ảnh chung.

Khi chụp chung lại gặp Lục Thanh Hoan, Kim Hi Nhược cười cười với chị.

Lục Thanh Hoan cũng cười đáp lại.

Hai người ăn ý không nói đến chuyện trong phòng trang điểm, mọi thứ dường như vẫn bình thường.


Một lần ngoài ý muốn mà thôi, không đáng để ở trong lòng.

Nhưng sau đó Kim Hi Nhược lại phát hiện, từ sau nụ hôn ngoài ý muốn đó thì cô nhận ra mình có điều gì đó kỳ lạ.

Cũng không phải ngay từ đầu đã kỳ lạ, chỉ là khi nhìn thấy Lục Thanh Hoan diễn cảnh hôn với nam chính thì cô mới phát hiện bản thân dường như không ổn
Giữa tháng 9, Lục Thanh Hoan và Kim Hi Nhược vào đoàn làm phim.

Nữ chính cùng nữ hai là bạn đại học và kiêm khuê mật cùng phòng ngủ, hai người vẫn chưa tốt nghiệp đại học, có không ít nội dung xảy ra trong sân trường, tỷ như nụ hôn đầu và kết phim của nam nữ chính đều là ở trong trường.

Đoàn phim đặc biệt tìm một trường đại học, tranh thủ quay vào cuối tuần lúc các sinh viên đang được nghỉ.

Trong một góc sân trường, nam chính ép nữ chính vào tường, quay một cảnh vô cùng đẹp và lãng mạn.

Lục Thanh Hoan từ khi ra mắt đến nay đã sáu năm, quay cảnh hôn nhiều đếm không xuể, chị cứ nghĩ sẽ suôn sẻ quay xong, nhưng trong lúc quay lại không thuận lợi như vậy
"Cắt --"
Đạo diễn hô cắt lần thứ năm mang, nói có hơi mất kiên nhẫn: "Thanh Hoan, cô ngại ngùng một chút là được, không cần luôn trốn đâu."
Lục Thanh Hoan gập người xin lỗi, nói: "Xin lỗi đạo diễn, lần sau tôi sẽ chú ý."
Lần thứ sáu rốt cuộc cũng qua.

"Thanh Hoan, trạng thái của cô không ổn lắm, không phải cảnh trước quay khá tốt sao?" Chu Nghị, nam chính diễn chung với cô trêu ghẹo: "Cùng tôi quay cảnh hôn làm cô khó chịu đến vậy sao?"
Lục Thanh Hoan cười cười nói: "Nào có, chỉ là lâu rồi không quay những cảnh này nên không thích ứng lắm."
Chu Nghị không nghi ngờ gì cả, nói: "Vậy cô nhanh chóng thích ứng đi, chờ lát nữa còn một cảnh đấy."
"Ừm."
Cảnh tiếp theo vẫn là cảnh hôn, đạo diễn gọi chuyên viên trang điểm đến dặm lại lớp trang điểm cho diễn viên.

Nội dung cùng địa điểm không thay đổi, chỉ là tuổi của nhân vật thay đổi, thiên hướng thành thục.

Sau khi trang điểm lại thì chuyên viên trang điểm tháo tóc đuôi ngựa của Lục Thanh Hoan.

Có gió thổi bay tóc phủ lên mặt, Lục Thanh Hoan nghiêng nghiêng đầu, trong lúc lơ đãng, ánh mắt lại bắt gặp Kim Hi Nhược đang đợi diễn trong khu nghỉ ngơi, biểu cảm chị cứng lại.

Cảnh nữ hai đã quay xong, Kim Hi Nhược sao không lên xe bảo mẫu ngồi mà ngồi nơi gió thổi này?
Lục Thanh Hoan không biết cô đã nhìn bao lâu, im lặng quay đầu lại.

"《 Vinh quang của anh 》 cảnh tám một lần, bắt đầu!"
Thư ký trường quay đánh bảng xong, giây tiếp theo, Lục Thanh Hoan tập trung vào nhân vật, ngẩng đầu nhìn nam chính đầy tình cảm.

Chu Nghị nâng cằm chị, dịu dàng hôn xuống.

Quay hai cảnh hôn xong, tới giờ giải lao nghỉ trưa ăn cơm của đoàn phim.

Ngoài trời lộng gió, ngoại trừ nhân viên công tác thì diễn viên đều trốn vào trong xe bảo mẫu dùng cơm, mấy nữ diễn viên ngồi một xe, vừa ăn cơm vừa tám chuyện.

Có một nữ diễn viên tên Lưu Hân Duyệt, là sinh viên Bắc viện, trong phim đóng vai bạn cùng phòng với nữ chính và nữ hai, tạm coi là nữ ba.

Cô ấy là học sinh của Vương Hàm, cũng chính là sư muội Lục Thanh Hoan, tính cách có hơi cởi mở, luôn thích đi theo sau lưng Lục Thanh Hoan "Sư tỷ".

Cơm chưa ăn được mấy đũa thì lại nhịn không được hỏi Lục Thanh Hoan: "Sư tỷ, chụp cảnh hôn có cảm giác gì ạ?"
Kim Hi Nhược đang lùa cơm vào miệng thì dừng lại, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Thanh Hoan.


Lục Thanh Hoan có tiếng là không biết giận, đối với vấn đề ai cũng xấu hổ thì chị cũng không giận, nói: "Không có cảm giác gì."
Lưu Hân Duyệt nửa tin nửa ngờ, nhỏ giọng nói: "Cùng một người đàn ông xa lạ quay cảnh hôn, sao lại không có cảm giác gì được, không bài xích chút nào sao ạ?"
"Nói như thế nhỉ......" Lục Thanh Hoan hơi trầm ngâm, đổi cách nói khác: "Bộ phim đầu tay của chị đã có cảnh hôn, rất sợ bản thân diễn không tốt, lúc ấy trừ sự căng thẳng ra thì không nhớ được gì cả.

Sau đó thì chết lặng."
"Quay cảnh hôn còn có thể chết lặng, vậy chắc chắn chị quay không ít rồi." Lưu Hân Duyệt che miệng cười.

Lục Thanh Hoan cười mà không nói, tầm mắt di chuyển, thấy Kim Hi Nhược đang nhìn chị chằm chằm.

Đôi mắt của cô vừa to vừa sáng, bên trong không không chút tạp chất, rồi lại cất giấu cảm xúc nào đó mà chị không thể hiểu được
Khi bốn mắt tiếp xúc, Lục Thanh Hoan bắt được sự hoảng loạn trong mắt cô nhưng chưa kịp tìm tòi nghiên cứu đã biến mất, đầu óc di chuyển, hỏi: "Em cũng quay không ít cảnh hôn, thế có chết lặng không?"
Kim Hi Nhược không kịp dời tầm mắt, bị hỏi đến sửng sốt, cắn đũa, ấp úng: "Em......!Em nào có quay nhiều như chị chứ!"
Lưu Hân Duyệt như thể mới biết được có sự hiện diện của người thứ ba, chuyển mục tiêu sang Kim Hi Nhược, nói: "Tôi nhớ Hi Nhược có rất nhiều cảnh hôn trong 《 Sự quyến rũ của vợ cũ 》, còn có cảnh giường chiếu, nhìn cô diễn trông rất lão luyện."
Kim Hi Nhược đã học tiếng Trung hai năm, khẩu ngữ từ từ lưu loát, chỉ là có một số từ ngữ không hiểu rõ cho lắm.

Tỷ như từ "điêu luyện", cô không hiểu nó có nghĩa gì, chỉ nghĩ là Lưu Hân Duyệt đang khen diễn xuất của mình nên ngô nghê nở nụ cười xán lạn với đối phương.

Nhưng cô lại không biết, từ này rất dễ bị hiểu lầm nếu dùng trong ngữ cảnh vừa rồi.

Cái gì gọi là quay cảnh giường chiếu điêu luyện? Lục Thanh Hoan cau mày khó phát hiện, chị nhìn Lưu Hân Duyệt có hơi khiển trách, nói: "Đừng nói nữa, ăn cơm trước đi."
Ăn xong, Kim Hi Nhược muốn đi WC.

Vì để tiện cho việc quay phim nên đoàn phim chọn khu vực quay rất hẻo lánh, gần đây không có khu dạy học, nhà vệ sinh công cộng cũng phải đi rất lâu mới đến.

Kim Hi Nhược vỗ vỗ mông, trước khi đi còn hỏi tượng trưng: "Hai người muốn đi không?"
"Chị đi với em đi." Lục Thanh Hoan đứng lên nói.

Kim Hi Nhược nhìn chị, không nói gì.

Không biết có phải vì dì cả gần tới không mà hôm nay tâm trạng Kim Hi Nhược rất loạn, đặc biệt là khi nhìn thấy Lục Thanh Hoan và Chu Nghi quay cảnh hôn, rõ ràng không có chút liên quan gì tới cô nhưng cô đứng một bên càng xem càng cáu.

Nhìn thấy Chu Nghị chạm mặt Lục Thanh Hoan cô sẽ khó chịu, thấy Chu Nghị hôn Lục Thanh Hoan cô cũng khó chịu, nghe được đạo diễn lần lượt kêu NG cô lại càng khó chịu.

Lúc ăn cơm, cô hệt như là trúng tà vậy, luôn không nhịn được nhìn môi Lục Thanh Hoan, sau đó ma xui quỷ khiến nghĩ đến nụ hôn ngoài ý muốn trong phòng hóa trang, tâm loạn như ma.

Cô hối hận vì bản thân đã lắm miệng vì vừa rồi đã hỏi.

Hai cô cùng đi WC là chuyện hết sức bình thường, là do lòng cô có quỷ, không hiểu ra sao đột nhiên lại không muốn đi nữa.

Nhưng nếu không đi thì lát nữa còn phải đóng phim, sẽ càng không có thời gian để đi.

Kim Hi Nhược rối bời, nói: "Đi thôi."
Nhất định nhịn tiểu lâu quá nên mới suy nghĩ lung tung như vậy, Kim Hi Nhược vừa tự an ủi chính mình, vừa nói vu vơ với Lục Thanh Hoan về nội dung những cảnh quay sau.

Lục Thanh Hoan nói chuyện với cô như trước, thấy cô hi hi ha ha, nhưng chị vẫn cảm thấy hôm nay cô có chút khác thường.

Mỗi lần nói chuyện, Kim Hi Nhược đều dùng cặp mặt to long lanh kia nhìn chị, nhưng hôm nay lại như cố ý né ánh mắt của chị.


Hơn nữa, hình như luôn lén nhìn môi chị thì phải?
Lục Thanh Hoan cứ nghĩ là do suy nghĩ nhiều, nhưng đang đi thì đột nhiên Kim Hi Nhược nói một câu: "Môi chị có hơi khô."
Vừa mới ăn xong nên Lục Thanh Hoan quên tô son, chị mím môi, nói: "Sao vậy?"
"Cái......!Cái kia, nếp nhăn hơi nhiều, lúc về nhớ tô son." Kim Hi Nhược lắp bắp nói xong, nhanh chóng trốn vào toilet nữ.

Lúc đi ngang qua bồn rửa tay, Lục Thanh Hoan có soi gương, đường môi vẫn rõ ràng.

Kim Hi Nhược không biết có từ "đường môi" sao? Còn nói nếp nhăn, buồn cười quá.

Lục Thanh Hoan khẽ cười, ý cười chưa đạt đáy mắt, nghĩ đến biểu cảm lúng túng của Kim Hi Nhược khi nói những lời đó, chị lâm vào trầm tư.

Thật sự có hơi lạ, là làm sao vậy?
Thời gian nghỉ ngơi vẫn chưa hết, sau khi đi toilet xong thì hai người chậm rãi đi về phía phim trường, coi như là tản bộ.

"Em có nhớ em và Khương Tư Kiệt có cảnh hôn không, có phải lát nữa sẽ quay không?"
Khương Tư Kiệt là nam phụ trong phim.

Kim Hi Nhược đang cúi đầu xuất thần, đột nhiên nghe được câu hỏi này, đầu óc còn chưa quay về, ngơ ngác nhìn Lục Thanh Hoan: "Chị nói gì?"
Lục Thanh Hoan nhắc lại câu hỏi vừa rồi, thấy sắc mặt cô là lạ, nói: "Em không thoải mái sao?"
"Không có, em......" Kim Hi Nhược lắp bắp, lắc lắc đầu, ổn định cảm xúc, nhanh chóng nói: "Bọn em không tính là cảnh hôn, chỉ hôn má thôi."
Lục Thanh Hoan nghe cô nói chuyện rất lưu loát, cứ nghĩ là do cô xấu hổ nên vậy, cười cười nói: "Vậy chị nhớ lầm rồi."
Kim Hi Nhược bực dọc vuốt tóc mái, ánh mắt nhìn lung tung, nhìn thấy cách đó không xa có một cặp tình nhân đang hôn nhau trên ghế đá, nhỏ giọng nói thầm một câu.

Gió thu thổi tới, thổi tan câu nói của cô, Lục Thanh Hoan không nghe rõ, nghiêng người nhìn cô: "Em nói gì?"
"Em nói là khi em quay cảnh hôn thì cứ như đang gặm chân giò vậy."
Lục Thanh Hoan nhận ra cô đang trả lời câu hỏi trước đó, nhịn không được cười ra tiếng, nhìn cô nghiền ngẫm: "Gặm chân giò?"
"Vâng, là loại chân giò ngấy mỡ đó." Kim Hi Nhược nhìn xung quanh không có người khác, tiếp tục nói: "Em không thích ăn......!Tóm lại là thấy ghê."
Lục Thanh Hoan cứng đờ.

Thật ra có thể cảm thông.

Người diễn chung với mình không phải người mình thích, còn phải hôn môi, người bình thường đều sẽ có chút bài xích nhỉ?
"Vừa rồi em không dám nói." Kim Hi Nhược mất tự nhiên vặn vặn cổ, nói: "Chị nói khi chị quay cảnh hôn không có cảm giác gì, có thể dạy em làm sao được không ạ?"
Lục Thanh Hoan bị hỏi đến nghẹn họng.

Kim Hi Nhược mở to mắt chớp chớp, nhìn chị vô cùng hiếu học: "Chắc chắn chị có bí quyết gì rồi, mau nói đi nào."
"Khụ --" gió lạnh thổi vào bụng, Lục Thanh Hoan che miệng ho khan một tiếng, ổn lại rồi nói: "Chị không có kỹ xảo gì cả."
"A?"
"Chị không có cảm giác với đàn ông, cho nên khi quay cảnh hôn với bọn họ cũng không có cảm giác, chỉ thế mà thôi.".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK