• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【 Thất Nguyệt Lưu Hỏa: Này Diệp Thành, trước khi gõ chữ trên màn hình điện thoại, cậu cũng cần phải động não suy nghĩ đã chứ. 】

【Yeah Thành: Được rồi, cậu thực sự có người mình thích rồi sao? Không phải chỉ là bởi vì muốn cự tuyệt tớ cho nên mới nói như vậy đấy chứ. 】

【 Thất Nguyệt Lưu Hỏa: Không biết, có lẽ là thích anh ấy, ai mà biết được, tớ thấy buồn ngủ rồi.】

【Yeah Thành: Cậu không biết, nhưng tớ biết, cậu không thích anh ta đâu, ngủ ngon. 】

【 Thất Nguyệt Lưu Hỏa: Ngủ ngon. 】

Kỳ Lưu Hỏa nằm trong ổ chăn khẽ cựa quậy trở mình, đột nhiên nhận được tin nhắn của Sùng Chính Kỳ.

Vừa nhắc tới là đến, Kỳ Lưu Hỏa chợt cảm thấy chột dạ.

【 Chính Kỳ:……】

Kỳ Lưu Hỏa lại cảm thấy anh ta thật kỳ quái, tại sao chỉ gửi một dãy “……” cho cô như vậy?

Thế này thì phải trả lời như thế nào, không trả lời lại được mà.

Cô không trả lời.

Sùng Chính Kỳ lại gửi tin nhắn đến, 【 Chính Kỳ: Tiểu Hỏa đã ngủ chưa? 】

Kỳ Lưu Hỏa nghĩ tới vừa rồi mình vừa cùng Diệp Thành chúc nhau ngủ ngon, xem như ngủ rồi đi.

【 Thất Nguyệt Lưu Hỏa: Chuẩn bị. 】

Nhìn màn hình một lúc liền nảy lên một cảm giác kỳ quái. Sau khi tự hỏi một phút, Kỳ Lưu Hỏa đổi biệt hiệu của Sùng Chính Kỳ từ “Chính Kỳ” sửa thành “Sùng Chính Kỳ”, hiện tại đỡ hơn nhiều rồi.

Thuận tay mở cả “Yeah Thành” đổi thành “Diệp Thành”.

【 Sùng Chính Kỳ: Anh chia tay với cô ấy rồi……】

【 Thất Nguyệt Lưu Hỏa: À. 】

【 Sùng Chính Kỳ: Tiểu Hỏa, chúng ta có thể……】

【 Kỳ Lưu Hỏa: Không thể. 】

【 Sùng Chính Kỳ: Em có thể đừng lạnh lùng như thế được không. Có những lúc anh không thể cảm giác được em có thích anh hay không, không thể xác nhận……】

【 Thất Nguyệt Lưu Hỏa: Nhưng đàn chị kia thật sự thích anh. Em biết là anh cũng cảm thấy chị ấy rất tốt. 】

Quả thật, đàn chị kia đối tốt với anh ta hơn cô nhiều.

Anh ta chặn cô khỏi vòng bạn bè của mình, sau đó lại đăng ảnh chụp chung với đàn chị kia lên.

Kỳ thật không cần phải……

【 Sùng Chính Kỳ: Tiểu Hỏa, anh thương em. Từ sau khi em và mẹ em chuyển đến khu nhà của chúng ta, anh liền chú ý tới em. Anh đã nghĩ rằng, sẽ có một ngày, anh đưa em rời khỏi nơi đó. Anh thấy mỗi lần về đến nhà, đến cười cũng cười không nổi, em không thích nơi đó. 】

Kỳ Lưu Hỏa thò đầu ra khỏi ổ chăn hít lấy hít để nguồn không khí mới mẻ. Không sai, cô rất muốn rời khỏi cái nhà đó, đó không phải là nhà của cô…… Đó là gia đình của mẹ cô và người khác, không phải của cô. Không có lúc nào là cô không nghĩ muốn rời đi.

Cô em gái bằng tuổi cô, nhỏ hơn cô hai tháng có thành tích học tập đặc biệt tốt. Trong khi bản thân cô lại ngốc nghếch, học không giỏi, khiến mẹ của cô thường xuyên cảm thấy không vui.

Kỳ Lưu Hỏa buồn bực vô cùng. Cô hy vọng mình có thể trở thành niềm kiêu hãnh của mẹ, chứ không đến mức ngồi ăn cơm cùng bàn với nhau, vừa mới nhắc đến thành tích học tập, cô liền xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên. Mẹ của cô cũng thế, rõ ràng là một người phụ nữ rất thích cười, nhưng mỗi lần nhắc tới thành tích của cô liền cười không nổi.

Kỳ Lưu Hỏa không hy vọng…… Cuộc sống của cô sẽ mãi như vậy.

Cô cũng từng cố thay đổi một lần.

Là nhờ có Sùng Chính Kỳ giúp đỡ, cô mới có thể từ một học sinh thành tích kém có thể thi đậu trường cấp ba hiện giờ. Nhưng Sùng Chính Kỳ đi rồi, cô lại bị cuộc sống đánh cho hiện nguyên hình.

Nhưng cũng may là được học nội trú ở trường, một tháng mới về nhà một lần, nỗi thống khổ này…… Không còn thường xuyên xảy đến như trước kia nữa.

【 Thất Nguyệt Lưu Hỏa: Cảm ơn anh, Sùng Chính Kỳ đã làm bạn với em trong suốt thời gian của năm ngoái. 】

Anh có áp lực việc học lớn, gia đình của cô lại là tình huống đặc thù…… Hai người có những nỗi khổ khác nhau, cứ như vậy cùng nhau một đường đi tiếp.

Nhưng sau khi nói chuyện với Diệp Thành, lại gặp được Sùng Chính Kỳ, Kỳ Lưu Hỏa cảm thấy dường như chính mình…… Không thương tâm đến mức như vậy.



Có lẽ, cô không quá thích Sùng Chính Kỳ như trong tưởng tượng, cũng không quá ghét Diệp Thành như bản thân vẫn nghĩ.

【 Sùng Chính Kỳ: Không, Tiểu Hỏa, em vẫn còn nhỏ, em chưa nhận thức được rõ cảm tình……】

【 Thất Nguyệt Lưu Hỏa: Đàn chị của anh tìm tới em. 】

【 Thất Nguyệt Lưu Hỏa: Anh cố ý bỏ em ra riêng một chỗ, mỗi lần đăng ảnh gì đó lên vòng bạn bè đều sẽ cố ý chặn em, cũng sẽ gửi lên vòng bạn bè chỉ có riêng mình em cho em xem…… Đàn chị của anh thêm bạn WeChat với em, cho em xem hình chụp trong vòng bạn bè của anh, tất cả đều là ảnh chụp chung của hai người, rõ ràng là ở bên nhau thực vui vẻ. 】

【 Thất Nguyệt Lưu Hỏa: Hôm trước chị ấy lại cho em xem tiếp. 】

【 Sùng Chính Kỳ:……】

【 Sùng Chính Kỳ:…… Anh chỉ là nhớ em. 】

【 Thất Nguyệt Lưu Hỏa: Ừ, ngủ ngon. 】

Sùng Chính Kỳ cãi nhau với đàn chị. Người đàn chị này nhiệt tình lại ngang ngược vô lý, có lẽ là vì quá thích anh ta cho nên mới luôn lo được lo mất, dạo gần đây lại thích nghi thần nghi quỷ.

Sùng Chính Kỳ cảm thấy bị tình cảm của đàn chị trói buộc đến mức bức bối không thở nổi mới muốn liên lạc với Kỳ Lưu Hỏa……

Anh ta đột nhiên nhớ đến bộ dạng an tĩnh của Kỳ Lưu Hỏa.

Nói lời chúc ngủ ngon với hai người, nhưng Kỳ Lưu Hỏa vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, thậm chí còn bởi vì Sùng Chính Kỳ biến mất đã lâu đột nhiên gửi tin nhắn đến khiến cho cơn buồn ngủ vừa rồi lập tức tan biến. Vì thế cô rảnh rỗi lướt đến vòng bạn bè của Diệp Thành, kinh ngạc phát hiện…… Gia hỏa này không hề nói dối, ảnh trên vòng bạn bè của Diệp Thành thật sự rất đẹp trai, mỗi một bức ảnh chụp đều vô cùng có khí chất, có phong thái.

Nhưng mà……

Kỳ Lưu Hỏa nhìn thời gian, và cả địa điểm đăng tin của Diệp Thành. Nửa năm nay, từ tháng 1 đến tháng 7, anh đã đi khắp nơi từ phía cực nam đến miền cực bắc…… Thời gian đăng ảnh đều là học kỳ trước đó, nơi khiến Diệp Thành lưu luyến nhiều nhất chính là hoang mạc và thảo nguyên.

Tin mới nhất chính là vào tháng 7, ngày đặt chân đến Bắc Kinh, anh nói, 【 Trở về rồi. 】

Xen ra, Diệp Thành…… Ước chừng có khoảng nửa năm không đi học…… Cũng có nghĩa là học kỳ hai của năm lớp mười, anh không hề đi học.

Trực tiếp nhảy lên lớp mười một.

Kỳ Lưu Hỏa thật bội phục người này, Ở một phương diện nào đó, tố chất tâm lý vô cùng mạnh mẽ…… Có thể cùng một loại với cô.

Ngày hôm sau lại gặp mặt Diệp Thành thêm một lần nữa. Hai mắt Kỳ Lưu Hỏa có quầng thâm đen sì như gấu trúc, Diệp Thành cũng vậy.

Giờ đọc bài buổi sáng sớm, mọi người đều không có tinh thần, nhưng có mấy học sinh phấn khích quá mức đọc bài vô cùng hăng say. Nhờ đó, tiếng đọc bài trong lớp dần dần to lên.

Diệp Thành huých cánh tay vào khuỷu tay của Kỳ Lưu Hỏa, ngày nào cũng phải như vậy, chưa bao giờ cảm thấy chán.

Kỳ Lưu Hỏa quay sao nhìn anh, “Làm sao?”

Diệp Thành: “Hôm qua cậu ngủ muộn lắm hả?”

Hai mắt gấu trúc của anh cũng không kém cô, “Cậu cũng thế.”

“Ừ, bạn học Thất Nguyệt, vòng bạn bè của tớ thế nào, có đẹp không?”

“……” Kỳ Lưu Hỏa chưa từng đoạt giải Oscar, vẻ mặt kinh ngạc không cách nào che giấu nổi.

Diệp Thành nhướng mày, sau đó ha ha cười rộ lên, “Thật sự xem rồi à? Có phải là đặc biệt xuất sắc hay không?”

“Cậu đoán xem?” Kỳ Lưu Hỏa hỏi.

“Ừ, bởi vì tớ cũng xem vòng bạn bè của cậu rồi, còn like với bình luận cho cậu nữa, thế mà không thấy cậu trả lời lại.”

Kỳ Lưu Hỏa: “……”

“Vòng bạn bè của cậu rất thú vị, khiến tớ cười đến đau cả bụng.”

“……” Là bởi vì bản thân cậu trời sinh đã rất thích cười mới đúng.

Diệp Thành thò người sang chỗ cô, “Nói cho tớ nghe……”

“Cậu nói chuyện cũng không cần dí sát vào như vậy đâu.” Kỳ Lưu Hỏa lùi về phía sau.

“Nói cho tớ nghe.”



“Cái gì?”

Nói cho anh biết không phải cô rất thích Sùng Chính Kỳ? Cô đúng là đã vì anh ta mà khóc, vì đoạn tình cảm không hề trắc trở mà vẫn phải kết thúc này mà khóc, nhưng một khi khóc xong thì sẽ không bao giờ thích lại anh ta nữa.

“Nói cho tớ nghe, mấy thứ buồn cười ở trong vòng bạn bè của cậu lấy ở đâu ra vậy?”

Kỳ Lưu Hỏa: “……”

“Con người cậu mặc dù kiệm lời, nhưng mỗi ngày đều chia sẻ mấy cái buồn cười ở trong vòng bạn bè, quả thật rất thú vị. Có phải là cậu cũng cảm thấy bản thân ngày thường quá lãnh đạm cho nên mới bày trò cười ở trong vòng bạn bè để đền bù cho mọi người hay không?”

“……” Cô chỉ là download một app chế giễu, yêu cầu mỗi ngày phải chia sẻ một cái thì mới có thể xem được nhiều hơn, “Không phải bảo là xem hết mấy lời chế giễu tớ đăng trong vòng bạn bè rồi đấy sao? Nhìn còn không biết tớ lấy ở đâu nữa à?”

“Biết…… Tớ xem ghi chú của cậu, không ngờ sắp duy trì được 400 ngày liên tục rồi…… Cậu đúng là một người kỳ quái. Rốt cuộc ngày thường cậu phải không vui đến mức nào mới có thể trở thành nguyên lão trong app chế giễu như vậy được cơ chứ?”

Kỳ Lưu Hỏa không biết phải trả lời anh như thế nào. Cô chính là…… Rất không thú vị, không muốn học tập, lại cảm thấy nhàm chán, chế giễu hay mà, ngắn gọn hài hước, còn kèm theo đạo lý đối nhân xử thế, không thể phản bác.

Hai người đều ăn ý không đề cập tới chuyện ngày hôm qua Diệp Thành tỏ tình với cô, giống như chuyện này chưa từng xảy ra.

Diệp Thành vẫn cứ lười biếng ngủ gật trong giờ học như cũ. Thỉnh thoảng Kỳ Lưu Hỏa sẽ cảm thấy chính mình giống đang xem phim kinh dị, bởi vì Thẩm Nhã luôn đứng ở ngoài cửa sổ thâm tình nhìn chăm chú vào đỉnh đầu Diệp Thành.

Kỳ Lưu Hỏa đẩy đẩy đầu của Diệp Thành, “Không bằng cậu đồng ý theo cô ấy đi. Cô ấy sắp xuyên thủng cả đầu tớ rồi.”

Diệp Thành ném cho cô một sườn mặt góc cạnh tinh xảo, “Vậy chứng tỏ cậu là cái bao cỏ, trong đầu không có gì cả mới có thể bị người khác nhìn thấu.”

Kỳ Lưu Hỏa: “……”

Rất nhanh sau đó liền đến kỳ thi khảo sát chất lượng lần đầu, Diệp Thành đương nhiên có thành tích đạt hạng nhất đếm ngược.

Anh biết thực lực của chính mình đến đâu. Nhưng khi lớp trưởng dán tờ giấy thông báo thành tích, Diệp Thành liền giống như nổi cơn điên xông tới tra thành tích, trực tiếp nhìn từ dưới lên, liếc mắt một cái liền thấy được tên mình ở đó

Cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, ngay sau đó anh lại nhìn tiếp lên trên, thấy người xếp ngay trên mình chính là Kỳ Lưu Hỏa.

Giống như bảng xếp chỗ ngồi, tên của cô ở trên bảng thành tích cũng dựa gần hắn.

Diệp Thành: “……” Anh còn cho rằng cô nhóc Kỳ Lưu Hỏa ít nhất cũng phải đạt thành tích thuộc tầm trung của lớp.

Sau khi xem hết bảng thích tích một lượt, Diệp Thành về chỗ ngồi tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Kỳ Lưu Hỏa, “Thì ra là tớ cứu vớt cậu.”

Kỳ Lưu Hỏa không hiểu anh đang nói gì, hất đầu một cái khiến tóc đuôi ngựa cột ở sau đầu vẽ nên một vòng cung xinh đẹp, “Có ý gì?”

“Nếu không phải nhờ tớ chuyển trường tới, cậu chính là hạng nhất đếm ngược đó…… Có cần mời tớ ăn cơm không?”

Kỳ Lưu Hỏa: “Tớ hạng hai á?”

“…… Cậu phải nói như này, cũng có thể coi như là hạng hai. Nếu như tớ chính là hạng nhất.” Nói xong lời nói này, cảm giác thật vi diệu.

Vẻ mặt hiện giờ Kỳ Lưu Hỏa cực kỳ rõ ràng, cô đang cảm thấy vui vẻ.

Diệp Thành quay trở lại chỗ ngồi nhìn cô, “Này, cho dù tớ không phải học bá như trong tưởng tượng của cậu, nhưng tốt xấu gì cũng giúp cậu gánh hạng bét này, cậu không thấy hảo cảm với tớ gia tăng thêm chút nào sao?”

“Có.”

“……” Trả lời nhanh như vậy, hiển nhiên không kịp trải qua quá trình sàng lọc của đại não rồi. Diệp Thành cảm thấy không có cảm giác thành tựu.

“Buổi tối sẽ mời cậu ăn cơm.”

Diệp Thành ngẩng đầu nhìn trời, “Mau giúp tớ lau nước mắt đi. Làm học tra nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được chỗ tốt của học tra.”

Kỳ Lưu Hỏa cười cười muốn đập cánh tay anh, nhưng đột nhiên lại nghe thấy có người gọi, “Diệp Thành ở lớp này à?”

Kỳ Lưu Hỏa nhìn ra phía cửa.

Một nữ sinh vô cùng xinh đẹp, mặc trên người đồng phục của trường khác.

Không biết tại sao bảo vệ lại cho người ngoài đi vào trường học.

Diệp Thành vốn dĩ đang nhìn trần nhà, đột nhiên cúi đầu nhìn về phía trước, nữ sinh kia cũng nhìn sang anh.

Nữ sinh hất bộ tóc dài xõa trước ngực một cái, vẫy tay nói với Diệp Thành, “Rốt cuộc cũng tìm được cậu, mau ra đây.”

Kỳ Lưu Hỏa lại nhìn sang Diệp Thành, thấy anh ném cây bút đang cầm trong tay xuống mặt bàn rồi sải bước đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK