Biên tập: Adam_Tiểu Tiên Nữ.
Beta: Thịnh cute.
#15082022
____________________
Chương 15: Chu Diệp Huyên Không Phải Baba của Mama.
Thẩm Thanh Thanh là người có suy nghĩ rất thoáng, có chút bất cần. Đời trước cô là minh tinh nổi tiếng tất nhiên phải có trái tim siêu to khổng lồ. Hơn nữa tuy mọi người đều biết việc đau bụng hôm qua của cô nhưng may mà không bị phát sóng trực tiếp không phải sao?
Ít nhất còn chưa tới nỗi không có mặt nhìn người ta!
Sau đó mọi người liền thấy Thẩm Thanh Thanh lười biếng nằm trên sô pha phòng ngủ, trên tay bưng một ly trà dưỡng dạ dày, mồm thì lảm nhảm, tay thì chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mà Chu Gia Ngôn ở một bên đem cái vali cao hơn cả mình mở ra, sau đó bắt đầu ra ra vào vào phòng để quần áo thật lớn.
"Ngôn Ngôn nhớ là phải lấy quần áo rộng rãi một chút nha. Hẳn là có rất nhiều hoạt động ngoài trời đấy."
"Mũ nè, kính râm nè cũng nhớ phải mang theo. Mùa hè nắng lắm nha, nhất định phải chống nắng thật tốt bằng không trở về con sẽ biến thành cục than nhỏ đen sì đó!"
"Đúng rồi. Còn cả thuốc đuổi côn trùng chúng ta mua ở trung tâm thương mại cũng nhớ phải bỏ vào."
"À còn có bộ quần áo mẹ con in hình cá sấu kia nữa. Mang theo đi. Đến lúc đó chúng ta mặc ra ngoài ai nhìn cũng biết mình là mẹ con nè."
...
"Nhân viên lao động" dưới sự chỉ huy của Thẩm Thanh Thanh đem từng bộ quần áo gấp gọn vào ba lô. Bộ dáng cậu không vui nhưng động tác trên tay lại vô cùng nghiêm túc.
Ban đầu cậu làm còn có chút loạn. Thẩm Thanh Thanh để bảo mẫu làm cho cậu xem vài lần, dần dần Chu Gia Ngôn xếp càng ngày càng chỉnh tề so với người lớn cũng không thua kém chút nào.
Nhìn không ra thằng nhóc này ở phương diện làm việc nhà lại có thiên phú như vậy?
Nghĩ thế, Thẩm Thanh Thanh trực tiếp khen ra tiếng:
"Oa, Ngôn Ngôn thật có thiên phú xếp quần áo, sửa sang hành lý nha. Vậy thì về sau mama có thể yên tâm đem nhiệm vụ này giao cho con rồi."
Trả lời Thẩm Thanh Thanh chính là tiếng hừ lạnh của Chu Gia Ngôn. Sau đó cậu xoay người tỏ vẻ chính mình không thèm phản ứng với Thẩm Thanh Thanh.
Nhìn Chu Gia Ngôn ra sức làm việc mà Thẩm Thanh Thanh lại nhàn nhã như vậy, người xem phát sóng trực tiếp hận sắt không thể rèn thành thép:
[Tôi thật sự bội phục Thẩm Thanh Thanh. Mỗi lần khi dễ anh bạn nhỏ đều đúng kiểu hợp tình như vậy, mặt không đỏ, tim không loạn.]
[Mấu chốt nhất chính là cô lúc nào cũng có thể đạt được mục đích. Ngôn Ngôn thật sự quá nghe lời, quá hiểu chuyện rồi. Nếu là đứa nhỏ nhà tôi đảm bảo đã sớm quậy ông bà dà bảy ngày bảy đêm rồi.]
[Ngôn Ngôn vẫn còn quá nhỏ không biết lúc này nỗ lực xếp đồ mới là không tốt với mình. Chỉ cần bé đem đồ xếp loạn xì ngầu cả lên đảm bảo bọn họ cũng không dám tiếp tục đem nhiệm vụ giao cho bé.]
[Vạn nhất, tôi nói vạn nhất thôi nhé. Thẩm Thanh Thanh là cố ý mượn cơ hội này bồi dưỡng cho Chu Gia Ngôn năng lực tự chủ thì sao? Trẻ con làm việc nhà lại không phải việc xấu.]
[Lầu trên nói lời này bản thân cô cũng tin à? Dáng vẻ này của Thẩm Thanh Thanh tôi chỉ nhìn ra đang vui sướng khi người khác gặp họa.]
...
Chu Gia Ngôn dù sao vẫn là nhóc con, tốc độ dĩ nhiên không bằng người lớn. Bởi vậy mà tới giờ cơm trưa cậu mới thu dọn được một nửa.
Thẩm Thanh Thanh tự nhận mình không phải là một người mẹ kế "khắt khe" con riêng. Vì thế cô nói:
"Trước cứ vậy đi đã. Chúng ta đi ăn cơm, buổi chiều lại tiếp tục thu dọn."
Thẩm Thanh Thanh vừa mới bị viêm dạ dày trong khoảng thời gian ngắn tất nhiên không có khả năng ăn cay.
Nhóm đầu bếp chuẩn bị cho cô đồ ăn thanh đạm giống với Chu Gia Ngôn. Tôm bóc vỏ, trứng, bông cải xanh, thịt xào cần tây, hành tây hầm với gà ri.
Món chính đều đã được đầu bếp bê lên trước sắp xếp trên đĩa đặt ở trước mặt hai người.
Hình dạng thức ăn không tồi, màu sắc bắt mắt nhưng đối với người không cay không vui như Thẩm Thanh Thanh thì thật sự có chút nhạt nhẽo. Đặc biệt là đời trước cô ăn salad rau nhiều đến buồn nôn, hiện tại càng không có thịt thì càng không ngon miệng.
Đương nhiên cô đối với tình trạng cơ thể mình vẫn thật hiểu rõ, biết không phải vấn đề ở đầu bếp mà ở mình vì thế chỉ có thể lựa những thứ bản thân hơi thích như tôm bóc vỏ hay thịt gà.
Đến nỗi rau dưa gì đó Thẩm Thanh Thanh cũng chỉ ăn hai miếng rồi buông đũa xuống. Đặc biệt là salad bông cải xanh cô càng không bao giờ chạm đến.
Bộ dạng kén ăn này của Thẩm Thanh Thanh hoàn toàn rơi vào vào trong mắt của Chu Gia Ngôn vẫn đang ngồi một bên.
Là một đứa bé năm tuổi tự nhiên Chu Gia Ngôn cũng không thích nhiều loại đồ ăn. Ví dụ như cậu vô cùng không thích hành tây, ăn vào miệng luôn cảm thấy có một mùi hôi rất lạ.
Bởi vậy mà hồi trước khi ăn cơm cậu luôn trộm gắp hành tây ra.
Mãi cho đến khi Chu Diệp Huyên ở nhà, hai bố con cùng nhau ăn cơm, động tác nhỏ này của Chu Gia Ngôn giấu không được con cáo già như Chu Diệp Huyên.
Chu Diệp Huyên là người nghiêm túc, lại xét nét với bản thân tất nhiên không thể chịu đựng được con mình có tật xấu kén ăn huống chi hành tây lại là đồ ăn đối với thân thể vô cùng có lợi.
Vì vậy mà anh nhăn mặt giáo dục một đứa bé chỉ mới ba tuổi một tràng. Cũng về sau khi ăn cơm chung luôn cố ý để đầu bếp làm cho Chu Gia Ngôn đồ ăn thật nhiều hành tây. Thậm trí còn đem hành tây làm thành các loại đồ ăn vặt cho Chu Gia Ngôn.
Cũng từ đấy, Chu Gia Ngôn không dám lần nữa gắp hành tây ra chỗ khác. Đương nhiên cậu vẫn không thích ăn như cũ, mỗi lần đều phải ăn hết đồ ăn khác rồi mới bắt đầu ăn hành tây.
Mà lúc này đây, Chu Gia Ngôn cũng vậy, cậu chọn hành tây bỏ qua một bên tính toán chờ đến cuối cùng nhắm hai mắt nhét vào miệng nuốt xuống ăn cho xong.
Nhưng mà khi cậu vô cùng rối rắm nhìn hành tây trong bát lại thấy Thẩm Thanh Thanh cách đó không xa đem hết rau dưa để sang chỗ khác, bông cải xanh trên bàn càng không có động đũa vào.
Đến đoạn này tự nhiên nhớ tới bà chị gái tiên nữ. Ăn bánh xèo không cho rau sống!!!!
Chu Gia Ngôn trong lòng lập tức tràn đầy ủy khuất. Cậu nhớ rõ baba nói người lớn đều không kén ăn nên mới có thể cao tới như vậy.
Hơn nữa cậu chỉ là một đứa bé còn nỗ lực để bản thân không kén ăn vậy mà mẹ kế rõ là người trưởng thành thế nhưng một cọng rau cũng không thèm ăn!
Cậu vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thanh:
"Mama tại sao một chút rau dưa đều không ăn! Baba nói không thể kén ăn."
Thẩm Thanh Thanh không nghĩ tới chính mình lại bị một thằng nhóc năm tuổi giáo huấn, lại còn liên quan tới Chu Diệp Huyên.
Cô quay đầu cùng Chu Gia Ngôn bốn mắt nhìn nhau:
"Uầy, con thật sự không kén ăn chút nào à? Dữ dị đó he."
Sau đó Thẩm Thanh Thanh chỉ chỉ vào hành tây trong bát Chu Gia Ngôn:
"Con như này không phải cũng kén ăn à? Có tư cách gì nói mama?"
"Con không có kén ăn, con chỉ là để ăn sau cùng."
Chu Gia Ngôn kích động giải thích:
"Con hiện tại ăn hết cho mama xem."
Nói xong cậu thấy chết không sờn mà đem toàn bộ hành tây ăn sạch. Sau đó nhìn Thẩm Thanh Thanh:
"Con đều ăn hết rồi. Mama mau ăn rau dưa kia luôn đi."
Nhưng Thẩm Thanh Thanh lại đem chén đũa đẩy ra, nhún vai cười nói:
"Chu Diệp Huyên là baba con lại không phải baba của mama, mama không có bị baba con quản."
Thẩm Thanh Thanh làm ra hành vi vô liêm sỉ như vậy làm cho Chu Gia Ngôn sợ ngây người. Người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng đứng hình:
[Thẩm Thanh Thanh như vậy sẽ trở thành một tấm gương xấu cho Ngôn Ngôn, người lớn đều có ai kén ăn vậy đâu.]
[Chủ yếu là Chu Gia Ngôn ăn hết hành tây rồi mà cô vẫn hoàn toàn bất động.]
[Có hay không đây là phép khích tướng của Thẩm Thanh Thanh đi. Cố ý kích anh bạn nhỏ ăn hết hành tây.]
[Suy nghĩ nhiều quá rồi, Thẩm Thanh Thanh chính là chỉ muốn tự mình vui vẻ thôi.]
[Thẩm Thanh Thanh vậy mà kén ăn rau dưa! Làm sao mà da cô lại lại đẹp như thế chứ, ghen tỵ quá đi mất!]
[Này lầu trên, bây giờ là thời điểm thảo luận về làn da à?]
Mặc kế cư dân mạng đánh giá hành vi của Thẩm Thanh Thanh như thế nào thì việc làm của cô cũng đả kích tới Chu Gia Ngôn.
Trong lòng Chu Gia Ngôn người lớn ai cũng thành thục hiểu chuyện tựa như baba cậu. Nhưng mà mẹ kế trước mắt lại so với cậu còn trẻ trâu hơn.
Nhưng mà cậu đều đã đem hành tây ăn sạch sẽ. Trong lòng cậu vô cùng không phục, nhưng cậu chỉ là trẻ con nên không có cách nào ép Thẩm Thanh Thanh ăn hết rau dưa.
Cuối cùng Chu Gia Ngôn làm ra một quyết định, cậu muốn cáo trạng cho baba! Rõ ràng baba từng nói không cho phép kén ăn!
Vì thế Thẩm Thanh Thanh liền thấy Chu Gia Ngôn nâng cánh tay lên, khởi động đồng hồ nhỏ của mình.
Tâm cô lập tức không yên, vừa định ngăn cản thì nghe thấy từ đồng hồ đã truyền tới một giọng đàn ông thành thục, trầm thấp:
"Làm sao vậy Ngôn Ngôn, sao lại gọi cho baba vào giờ này, có chuyện gì à?"
Mọe nó, quả nhiên là ông chồng tiện nghi của cô.
Con quỷ nghịch ngợm Chu Gia Ngôn thế nhưng học thói mách lẻo! Từ nơi nào học được thói xấu này?
Nghe thấy thanh âm của baba, tinh thần Chu Gia Ngôn lập tức phấn chấn lên:
"Baba, ba đã nói đứa trẻ ngoan không được kén ăn vậy mà mama một chút rau dưa cũng đều không ăn."
Lúc này nước A đã là đêm khuya. Chu Diệp Huyên vừa mới kết thúc một ngày làm việc vất vả, đang chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi lại không nghĩ đến nhận được điện thoại của Chu Gia Ngôn.
Phản ứng đầu tiên của anh là Chu Gia Ngôn có phải gặp phải chuyện không hay hoặc là Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn xảy ra mâu thuẫn.
Nhưng không nghĩ tới chính là sự tình đích xác là có quan hệ tới Thẩm Thanh Thanh nhưng lại là Chu Gia Ngôn lên án Thẩm Thanh Thanh kén ăn không chịu ăn rau.
Trong lòng Chu Diệp Huyên cảm thấy buồn cười đồng thời phản ứng đầu tiên lại là bọn họ từ khi nào có quan hệ tốt như vậy? Ngôn Ngôn trước kia đều không phản ứng với Thẩm Thanh Thanh, mà hiện tại thế nhưng lại gọi điện đến cáo trạng mà lại là việc nhỏ như kén ăn.
Anh hồi tưởng lại mấy ngày nay trò chuyện với Thẩm Thanh Thanh, chẳng lẽ Thẩm Thanh Thanh thật sự thay đổi?
Thật sự bắt đầu cố gắng chăm sóc Ngôn Ngôn?
Anh phát ra một nụ cười trầm thấp, nói với Chu Gia Ngôn:
"Kén ăn đối với thân thể không tốt. Trẻ con mà kén ăn sẽ không thể cao lên, người lớn kén ăn cũng sẽ bị thiếu rất nhiều chất dinh dưỡng khiến cho thân thể xảy ra vấn đề. Nhưng nếu người lớn đều biết rõ hậu quả mà vẫn lựa chọn như vậy thì sẽ phải chuẩn bị thật tốt để gánh lấy hậu quả."
Không thể không nói, lời của Chu Diệp Huyên logic rõ rành, một câu đã giảng giải minh bạch đạo lý cho Chu Gia Ngôn.
Cuối cùng anh lại nói:
"Ngôn Ngôn, nếu con giống như mama đều kén ăn vậy thế sẽ tiếp thu hậu quả không thể cao lên sao?"
Chu Gia Ngôn nghe xong quyết đoán lắc đầu:
"Không muốn. Con muốn lớn lên sẽ cao như baba! Không thể thấp lè tè như ai kia."
Nói xong cậu quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh thanh:
"Con hiểu rồi. Mama chính là vì hồi nhỏ kén ăn cho nên với so với baba lại lùn như vậy. Con nhất định ăn cơm thật ngoan nếu không lớn lên sẽ chỉ cao bằng mama."
Thẩm Thanh Thanh chỉ cảm thấy đầu gối của mình trúng một phát chí mạng. Cái quái gì vậy, nhãi ranh này minh bạch cái rắm!
Cô tuy không cao như người mẫu nhưng đi chân trần cũng được 168cm. Là chiều cao tốt nhất đối với nữ minh tinh. Thế mà thằng nhãi này dám so sánh cô với chiều cao của đàn ông.
Thẩm Thanh Thanh trong đầu hiện lên trí nhớ về bộ dáng của Chu Diệp Huyên. Anh ta tựa hồ rất cao, phải 187 cm. Khi đứng lên vô cùng có cảm giác áp bách, nguyên chủ dĩ vàng khi nhìn thấy Chu Diệp Huyên đều vừa yêu vừa sợ.
Nhưng đoạn đối thoại của đôi cha con này còn chưa hoàn toàn kết thúc. Sau khi trấn an Chu Gia Ngôn, Chu Diệp Huyên lại nói:
"Con đưa đồng hồ cho mama, ba cùng cô ấy nói chuyện."
Vì thế Thẩm Thanh Thanh đành nghe thanh âm đàn ông lần nữa vang lên:
"Thanh Thanh, tôi nghĩ cô thật sự biết rõ rằng nếu thiếu vitamin sẽ gây ra hậu quả gì. Không chỉ dẫn đến táo bón còn khiến cho da, tóc khô sơ xuất hiện vấn đề, hơn nữa rau dưa còn có nhiều chất xơ..."
______________________
Tác giả cắt chương ngang ngược ghê.
******
Chị tiên nữ: Ra chương chậm như rùa bò.
Tiên nữ: Có đâu. Tuần 4 chương còn gì.
Chị tiên nữ: Mày đếm coi tuần trước đủ không.
Beta: Thịnh cute.
#15082022
____________________
Chương 15: Chu Diệp Huyên Không Phải Baba của Mama.
Thẩm Thanh Thanh là người có suy nghĩ rất thoáng, có chút bất cần. Đời trước cô là minh tinh nổi tiếng tất nhiên phải có trái tim siêu to khổng lồ. Hơn nữa tuy mọi người đều biết việc đau bụng hôm qua của cô nhưng may mà không bị phát sóng trực tiếp không phải sao?
Ít nhất còn chưa tới nỗi không có mặt nhìn người ta!
Sau đó mọi người liền thấy Thẩm Thanh Thanh lười biếng nằm trên sô pha phòng ngủ, trên tay bưng một ly trà dưỡng dạ dày, mồm thì lảm nhảm, tay thì chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mà Chu Gia Ngôn ở một bên đem cái vali cao hơn cả mình mở ra, sau đó bắt đầu ra ra vào vào phòng để quần áo thật lớn.
"Ngôn Ngôn nhớ là phải lấy quần áo rộng rãi một chút nha. Hẳn là có rất nhiều hoạt động ngoài trời đấy."
"Mũ nè, kính râm nè cũng nhớ phải mang theo. Mùa hè nắng lắm nha, nhất định phải chống nắng thật tốt bằng không trở về con sẽ biến thành cục than nhỏ đen sì đó!"
"Đúng rồi. Còn cả thuốc đuổi côn trùng chúng ta mua ở trung tâm thương mại cũng nhớ phải bỏ vào."
"À còn có bộ quần áo mẹ con in hình cá sấu kia nữa. Mang theo đi. Đến lúc đó chúng ta mặc ra ngoài ai nhìn cũng biết mình là mẹ con nè."
...
"Nhân viên lao động" dưới sự chỉ huy của Thẩm Thanh Thanh đem từng bộ quần áo gấp gọn vào ba lô. Bộ dáng cậu không vui nhưng động tác trên tay lại vô cùng nghiêm túc.
Ban đầu cậu làm còn có chút loạn. Thẩm Thanh Thanh để bảo mẫu làm cho cậu xem vài lần, dần dần Chu Gia Ngôn xếp càng ngày càng chỉnh tề so với người lớn cũng không thua kém chút nào.
Nhìn không ra thằng nhóc này ở phương diện làm việc nhà lại có thiên phú như vậy?
Nghĩ thế, Thẩm Thanh Thanh trực tiếp khen ra tiếng:
"Oa, Ngôn Ngôn thật có thiên phú xếp quần áo, sửa sang hành lý nha. Vậy thì về sau mama có thể yên tâm đem nhiệm vụ này giao cho con rồi."
Trả lời Thẩm Thanh Thanh chính là tiếng hừ lạnh của Chu Gia Ngôn. Sau đó cậu xoay người tỏ vẻ chính mình không thèm phản ứng với Thẩm Thanh Thanh.
Nhìn Chu Gia Ngôn ra sức làm việc mà Thẩm Thanh Thanh lại nhàn nhã như vậy, người xem phát sóng trực tiếp hận sắt không thể rèn thành thép:
[Tôi thật sự bội phục Thẩm Thanh Thanh. Mỗi lần khi dễ anh bạn nhỏ đều đúng kiểu hợp tình như vậy, mặt không đỏ, tim không loạn.]
[Mấu chốt nhất chính là cô lúc nào cũng có thể đạt được mục đích. Ngôn Ngôn thật sự quá nghe lời, quá hiểu chuyện rồi. Nếu là đứa nhỏ nhà tôi đảm bảo đã sớm quậy ông bà dà bảy ngày bảy đêm rồi.]
[Ngôn Ngôn vẫn còn quá nhỏ không biết lúc này nỗ lực xếp đồ mới là không tốt với mình. Chỉ cần bé đem đồ xếp loạn xì ngầu cả lên đảm bảo bọn họ cũng không dám tiếp tục đem nhiệm vụ giao cho bé.]
[Vạn nhất, tôi nói vạn nhất thôi nhé. Thẩm Thanh Thanh là cố ý mượn cơ hội này bồi dưỡng cho Chu Gia Ngôn năng lực tự chủ thì sao? Trẻ con làm việc nhà lại không phải việc xấu.]
[Lầu trên nói lời này bản thân cô cũng tin à? Dáng vẻ này của Thẩm Thanh Thanh tôi chỉ nhìn ra đang vui sướng khi người khác gặp họa.]
...
Chu Gia Ngôn dù sao vẫn là nhóc con, tốc độ dĩ nhiên không bằng người lớn. Bởi vậy mà tới giờ cơm trưa cậu mới thu dọn được một nửa.
Thẩm Thanh Thanh tự nhận mình không phải là một người mẹ kế "khắt khe" con riêng. Vì thế cô nói:
"Trước cứ vậy đi đã. Chúng ta đi ăn cơm, buổi chiều lại tiếp tục thu dọn."
Thẩm Thanh Thanh vừa mới bị viêm dạ dày trong khoảng thời gian ngắn tất nhiên không có khả năng ăn cay.
Nhóm đầu bếp chuẩn bị cho cô đồ ăn thanh đạm giống với Chu Gia Ngôn. Tôm bóc vỏ, trứng, bông cải xanh, thịt xào cần tây, hành tây hầm với gà ri.
Món chính đều đã được đầu bếp bê lên trước sắp xếp trên đĩa đặt ở trước mặt hai người.
Hình dạng thức ăn không tồi, màu sắc bắt mắt nhưng đối với người không cay không vui như Thẩm Thanh Thanh thì thật sự có chút nhạt nhẽo. Đặc biệt là đời trước cô ăn salad rau nhiều đến buồn nôn, hiện tại càng không có thịt thì càng không ngon miệng.
Đương nhiên cô đối với tình trạng cơ thể mình vẫn thật hiểu rõ, biết không phải vấn đề ở đầu bếp mà ở mình vì thế chỉ có thể lựa những thứ bản thân hơi thích như tôm bóc vỏ hay thịt gà.
Đến nỗi rau dưa gì đó Thẩm Thanh Thanh cũng chỉ ăn hai miếng rồi buông đũa xuống. Đặc biệt là salad bông cải xanh cô càng không bao giờ chạm đến.
Bộ dạng kén ăn này của Thẩm Thanh Thanh hoàn toàn rơi vào vào trong mắt của Chu Gia Ngôn vẫn đang ngồi một bên.
Là một đứa bé năm tuổi tự nhiên Chu Gia Ngôn cũng không thích nhiều loại đồ ăn. Ví dụ như cậu vô cùng không thích hành tây, ăn vào miệng luôn cảm thấy có một mùi hôi rất lạ.
Bởi vậy mà hồi trước khi ăn cơm cậu luôn trộm gắp hành tây ra.
Mãi cho đến khi Chu Diệp Huyên ở nhà, hai bố con cùng nhau ăn cơm, động tác nhỏ này của Chu Gia Ngôn giấu không được con cáo già như Chu Diệp Huyên.
Chu Diệp Huyên là người nghiêm túc, lại xét nét với bản thân tất nhiên không thể chịu đựng được con mình có tật xấu kén ăn huống chi hành tây lại là đồ ăn đối với thân thể vô cùng có lợi.
Vì vậy mà anh nhăn mặt giáo dục một đứa bé chỉ mới ba tuổi một tràng. Cũng về sau khi ăn cơm chung luôn cố ý để đầu bếp làm cho Chu Gia Ngôn đồ ăn thật nhiều hành tây. Thậm trí còn đem hành tây làm thành các loại đồ ăn vặt cho Chu Gia Ngôn.
Cũng từ đấy, Chu Gia Ngôn không dám lần nữa gắp hành tây ra chỗ khác. Đương nhiên cậu vẫn không thích ăn như cũ, mỗi lần đều phải ăn hết đồ ăn khác rồi mới bắt đầu ăn hành tây.
Mà lúc này đây, Chu Gia Ngôn cũng vậy, cậu chọn hành tây bỏ qua một bên tính toán chờ đến cuối cùng nhắm hai mắt nhét vào miệng nuốt xuống ăn cho xong.
Nhưng mà khi cậu vô cùng rối rắm nhìn hành tây trong bát lại thấy Thẩm Thanh Thanh cách đó không xa đem hết rau dưa để sang chỗ khác, bông cải xanh trên bàn càng không có động đũa vào.
Đến đoạn này tự nhiên nhớ tới bà chị gái tiên nữ. Ăn bánh xèo không cho rau sống!!!!
Chu Gia Ngôn trong lòng lập tức tràn đầy ủy khuất. Cậu nhớ rõ baba nói người lớn đều không kén ăn nên mới có thể cao tới như vậy.
Hơn nữa cậu chỉ là một đứa bé còn nỗ lực để bản thân không kén ăn vậy mà mẹ kế rõ là người trưởng thành thế nhưng một cọng rau cũng không thèm ăn!
Cậu vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thanh:
"Mama tại sao một chút rau dưa đều không ăn! Baba nói không thể kén ăn."
Thẩm Thanh Thanh không nghĩ tới chính mình lại bị một thằng nhóc năm tuổi giáo huấn, lại còn liên quan tới Chu Diệp Huyên.
Cô quay đầu cùng Chu Gia Ngôn bốn mắt nhìn nhau:
"Uầy, con thật sự không kén ăn chút nào à? Dữ dị đó he."
Sau đó Thẩm Thanh Thanh chỉ chỉ vào hành tây trong bát Chu Gia Ngôn:
"Con như này không phải cũng kén ăn à? Có tư cách gì nói mama?"
"Con không có kén ăn, con chỉ là để ăn sau cùng."
Chu Gia Ngôn kích động giải thích:
"Con hiện tại ăn hết cho mama xem."
Nói xong cậu thấy chết không sờn mà đem toàn bộ hành tây ăn sạch. Sau đó nhìn Thẩm Thanh Thanh:
"Con đều ăn hết rồi. Mama mau ăn rau dưa kia luôn đi."
Nhưng Thẩm Thanh Thanh lại đem chén đũa đẩy ra, nhún vai cười nói:
"Chu Diệp Huyên là baba con lại không phải baba của mama, mama không có bị baba con quản."
Thẩm Thanh Thanh làm ra hành vi vô liêm sỉ như vậy làm cho Chu Gia Ngôn sợ ngây người. Người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng đứng hình:
[Thẩm Thanh Thanh như vậy sẽ trở thành một tấm gương xấu cho Ngôn Ngôn, người lớn đều có ai kén ăn vậy đâu.]
[Chủ yếu là Chu Gia Ngôn ăn hết hành tây rồi mà cô vẫn hoàn toàn bất động.]
[Có hay không đây là phép khích tướng của Thẩm Thanh Thanh đi. Cố ý kích anh bạn nhỏ ăn hết hành tây.]
[Suy nghĩ nhiều quá rồi, Thẩm Thanh Thanh chính là chỉ muốn tự mình vui vẻ thôi.]
[Thẩm Thanh Thanh vậy mà kén ăn rau dưa! Làm sao mà da cô lại lại đẹp như thế chứ, ghen tỵ quá đi mất!]
[Này lầu trên, bây giờ là thời điểm thảo luận về làn da à?]
Mặc kế cư dân mạng đánh giá hành vi của Thẩm Thanh Thanh như thế nào thì việc làm của cô cũng đả kích tới Chu Gia Ngôn.
Trong lòng Chu Gia Ngôn người lớn ai cũng thành thục hiểu chuyện tựa như baba cậu. Nhưng mà mẹ kế trước mắt lại so với cậu còn trẻ trâu hơn.
Nhưng mà cậu đều đã đem hành tây ăn sạch sẽ. Trong lòng cậu vô cùng không phục, nhưng cậu chỉ là trẻ con nên không có cách nào ép Thẩm Thanh Thanh ăn hết rau dưa.
Cuối cùng Chu Gia Ngôn làm ra một quyết định, cậu muốn cáo trạng cho baba! Rõ ràng baba từng nói không cho phép kén ăn!
Vì thế Thẩm Thanh Thanh liền thấy Chu Gia Ngôn nâng cánh tay lên, khởi động đồng hồ nhỏ của mình.
Tâm cô lập tức không yên, vừa định ngăn cản thì nghe thấy từ đồng hồ đã truyền tới một giọng đàn ông thành thục, trầm thấp:
"Làm sao vậy Ngôn Ngôn, sao lại gọi cho baba vào giờ này, có chuyện gì à?"
Mọe nó, quả nhiên là ông chồng tiện nghi của cô.
Con quỷ nghịch ngợm Chu Gia Ngôn thế nhưng học thói mách lẻo! Từ nơi nào học được thói xấu này?
Nghe thấy thanh âm của baba, tinh thần Chu Gia Ngôn lập tức phấn chấn lên:
"Baba, ba đã nói đứa trẻ ngoan không được kén ăn vậy mà mama một chút rau dưa cũng đều không ăn."
Lúc này nước A đã là đêm khuya. Chu Diệp Huyên vừa mới kết thúc một ngày làm việc vất vả, đang chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi lại không nghĩ đến nhận được điện thoại của Chu Gia Ngôn.
Phản ứng đầu tiên của anh là Chu Gia Ngôn có phải gặp phải chuyện không hay hoặc là Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn xảy ra mâu thuẫn.
Nhưng không nghĩ tới chính là sự tình đích xác là có quan hệ tới Thẩm Thanh Thanh nhưng lại là Chu Gia Ngôn lên án Thẩm Thanh Thanh kén ăn không chịu ăn rau.
Trong lòng Chu Diệp Huyên cảm thấy buồn cười đồng thời phản ứng đầu tiên lại là bọn họ từ khi nào có quan hệ tốt như vậy? Ngôn Ngôn trước kia đều không phản ứng với Thẩm Thanh Thanh, mà hiện tại thế nhưng lại gọi điện đến cáo trạng mà lại là việc nhỏ như kén ăn.
Anh hồi tưởng lại mấy ngày nay trò chuyện với Thẩm Thanh Thanh, chẳng lẽ Thẩm Thanh Thanh thật sự thay đổi?
Thật sự bắt đầu cố gắng chăm sóc Ngôn Ngôn?
Anh phát ra một nụ cười trầm thấp, nói với Chu Gia Ngôn:
"Kén ăn đối với thân thể không tốt. Trẻ con mà kén ăn sẽ không thể cao lên, người lớn kén ăn cũng sẽ bị thiếu rất nhiều chất dinh dưỡng khiến cho thân thể xảy ra vấn đề. Nhưng nếu người lớn đều biết rõ hậu quả mà vẫn lựa chọn như vậy thì sẽ phải chuẩn bị thật tốt để gánh lấy hậu quả."
Không thể không nói, lời của Chu Diệp Huyên logic rõ rành, một câu đã giảng giải minh bạch đạo lý cho Chu Gia Ngôn.
Cuối cùng anh lại nói:
"Ngôn Ngôn, nếu con giống như mama đều kén ăn vậy thế sẽ tiếp thu hậu quả không thể cao lên sao?"
Chu Gia Ngôn nghe xong quyết đoán lắc đầu:
"Không muốn. Con muốn lớn lên sẽ cao như baba! Không thể thấp lè tè như ai kia."
Nói xong cậu quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh thanh:
"Con hiểu rồi. Mama chính là vì hồi nhỏ kén ăn cho nên với so với baba lại lùn như vậy. Con nhất định ăn cơm thật ngoan nếu không lớn lên sẽ chỉ cao bằng mama."
Thẩm Thanh Thanh chỉ cảm thấy đầu gối của mình trúng một phát chí mạng. Cái quái gì vậy, nhãi ranh này minh bạch cái rắm!
Cô tuy không cao như người mẫu nhưng đi chân trần cũng được 168cm. Là chiều cao tốt nhất đối với nữ minh tinh. Thế mà thằng nhãi này dám so sánh cô với chiều cao của đàn ông.
Thẩm Thanh Thanh trong đầu hiện lên trí nhớ về bộ dáng của Chu Diệp Huyên. Anh ta tựa hồ rất cao, phải 187 cm. Khi đứng lên vô cùng có cảm giác áp bách, nguyên chủ dĩ vàng khi nhìn thấy Chu Diệp Huyên đều vừa yêu vừa sợ.
Nhưng đoạn đối thoại của đôi cha con này còn chưa hoàn toàn kết thúc. Sau khi trấn an Chu Gia Ngôn, Chu Diệp Huyên lại nói:
"Con đưa đồng hồ cho mama, ba cùng cô ấy nói chuyện."
Vì thế Thẩm Thanh Thanh đành nghe thanh âm đàn ông lần nữa vang lên:
"Thanh Thanh, tôi nghĩ cô thật sự biết rõ rằng nếu thiếu vitamin sẽ gây ra hậu quả gì. Không chỉ dẫn đến táo bón còn khiến cho da, tóc khô sơ xuất hiện vấn đề, hơn nữa rau dưa còn có nhiều chất xơ..."
______________________
Tác giả cắt chương ngang ngược ghê.
******
Chị tiên nữ: Ra chương chậm như rùa bò.
Tiên nữ: Có đâu. Tuần 4 chương còn gì.
Chị tiên nữ: Mày đếm coi tuần trước đủ không.