• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người này thật vô lễ, ở trước mắt ta vung tay múa chân lộn xộn, thật không biết xấu hổ. Hai nữ đệ tự cầm roi nhìn thật chướng mắt, một câu quát lại một câu mắng tên mặc áo trắng kia là kẻ trộm. Tên áo trắng chắc đã không còn sức mà gào lên nữa, cả người hắn lấm lem đất cát ngã xuống gần chóp mũi đất, bên phải một vết kiếm dài xé rách tay áo tứa ra vệt máu đỏ tươi. Xem ra hắn đã đến mức chịu đựng.

Hắn chống người gắng gượng đứng lên cố sức nói: "Tôi không lấy trộm Huyễn Thư.." Đám người kia một lượt xông lên chĩa kiếm vào hắn, chỉ còn một bước nữa, một bước nữa thôi là tan xương nát thịt, hắn không do dự lùi lại. Chính thức rơi xuống. Ta thấy Tụ Không dường như muốn cứu hắn, nền cỏ mọc dày thêm và lá cây Sương từng lớp phủ lên. Thôi vậy. Nếu hắn đã may mắn được Tụ Không cho phép vào đây thì ta sẽ cứu hắn lần này. Chỉ lần này thôi.

Ta nhắm mũi đất kia hướng lên tiện tay vung một kiếm hất hắn lên trên. Sáu người bên trên cũng bị ảnh hưởng từ lực kiếm phát ra, tất cả đều ngã dụi xuống đất. Bọn họ nhìn thấy ta xuất hiện từ dưới vách núi lên có vẻ sợ hãi, giương đôi mắt kinh ngạc nhìn ta. Nữ đệ tử có một vết bớt đỏ nhỏ phía bên trái cổ vơ tay nắm lấy dây roi, vừa chống người lên vừa quát về phía tên thư sinh áo trắng kia:


"Một kẻ cắp như ngươi lại còn dám tìm thêm đồng đảng nữa ư? Từ vực thẳm xuất hiện, yêu nữ nhà ngươi cũng chẳng là thứ tốt lành gì, cùng với hắn là một bọn. Đồ kẻ cắp!"


Câu thứ nhất cô ta mắng tên kia, không liên quan tới ta. Câu thứ hai lại quay sang nhìn ta mà nói. Ta không nhất thiết phải thanh lãnh mà bỏ qua câu nói này. Từ trong tay, ta thay Thất Tinh Kiếm thành một dây roi, đương nhiên cũng là màu xanh trong suốt đại diện cho Băng Tâm Hoa. Gương mặt cáu giận kia đang xăm tới quất roi hướng vào ta. Thật không may cho cô ta roi của ta nhanh hơn nhằm thẳng hướng khuôn mặt ấy rơi xuống. Ta không biết là bản thân đã dùng bao nhiêu lực nữa, chỉ thấy nữ đệ tử đó bị hất văng xa và ngã xuống đất một lần nữa. Lần này miệng cô ta đã nôn ra máu. Ta thoáng thấy có vật gì đó màu trắng cũng bị nôn ra theo. Không lẽ là răng?


Đám người kia đã có thể đứng dậy, loạn nhìn về gương mặt vừa bị ta đánh. Vết roi in một đường dài, sưng đỏ và có chút rỉ máu. Ta không chắc là nó có thể lành lại hay không?


Từng ánh mắt căm giận của sáu người kia lần lượt hội tụ về ta dường như có một chút lo lắng khuất lấp. Nữ tử bị đánh hung hăng bò dậy cùng đám người kia lao thẳng đến ta. Bọn chúng đang xông tới, ta chờ bọn chúng tới cho mỗi người bọn họ một vài roi trừng phạt vì dám làm ồn ào đến ta.


Bọn chúng đã đến gần với khoảng cách ta dự định, roi trong tay đã sẵn sàng vung lên. Một bóng người áo trắng lao đến chắn trước mặt ta, là tên thư sinh kia. Hắn có thể làm gì? Chỉ làm choáng chỗ, vướng tay ta!


Hắn không chỉ chắn mà còn dùng tay đẩy ta ra, đồng thời tay phải giơ lên lãnh thêm một nhát kiếm nữa. Hành động này rất quân tử nhưng không cần thiết, bản thân hắn còn chưa bảo vệ được mình, còn muốn tương trợ người khác. Thật!


Hắn ôm cánh tay đang rỉ máu thẫm đỏ loạng choạng lùi về phía sau vài bước, tên này lại tiếp tục vượt qua ranh giới Tụ Không. Mũi đất này không đủ dài cho hắn lấy lại thăng bằng. Hm. Hắn lại rơi xuống dưới nữa rồi! Thôi hắn mạng lớn, lần này để Tụ Không lo cho hắn. Ta phải cho mấy người vô lễ này biết hậu quả việc gọi "yêu nữ" một cách lung tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK