*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cửu Nguyệt ca ca, ca xem cái này nè, là con châu chấu bằng lá do ta làm đấy!"
"Cửu Nguyệt ca ca, cái này là hoa làm từ vải do ta thêu ra nè!"
"Cửu Nguyệt ca ca, Cửu Nguyệt ca ca...."
Thiếu niên với mái tóc trắng tinh và đôi mắt đỏ tươi màu rượu vang mỉm cười dịu dàng nhìn đám nhóc đang ríu rít bên người mình. Từ lúc chúng nhìn thấy cảnh cây táo do cậu trồng xuống cho tới khi ra trái, từ những đứa trực tiếp nhìn cho tới những đứa được nghe kể lại cũng đều thay đôt thái độ với cậu nhanh như gió.
Hiển nhiên cậu vẫn không hiểu rõ việc cậu làm có bao nhiêu khó tin, cây dây leo thành tinh đội lốt thỏ, rồi lại đội lốt người là cậu mỉm cười xoa đầu từng đứa bé, khen ngợi:
"Giỏi ghê ha, con châu chấu này nhìn y như thật luôn nè. Còn nhóc khéo tay ghê nhỉ, nhìn bông hoa được thêu mà cứ tưởng là hoa thật ấy..."
Còn Adal, ừ thì nhóc con đó vẫn ngồi trong lồng ngực cậu nè. Một tay nó thì nắm chặt áo cậu chẳng chịu buông ra, một tay lại ôm lấy quả táo cậu đưa cho không rời, cũng không chịu ăn.
Nhưng tấm lòng của một bậc trưởng bối đối với ấu tể của Cửu nguyệt vẫn cao vút, luôn bao dung cho cái sự dính người của nó.
Nhưng vấn đề nguy hiểm ở đây chính là, Cửu Nguyệt mơ hồ cảm nhận được năng lượng trong cơ thể cậu sắp cạn kiệt rồi.
Nghĩa là cậu sắp trở về hình dáng thỏ để tiết kiệm năng lượng hơn cho hạch tâm đó!
Cửu Nguyệt hoảng lắm, vì cậu không biết ở thế giới bên ngoài này, cái tộc gọi là tộc Thú Nhân có thể biến thành động vật, rồi từ động vật biến trở về hình dáng nhân loại hay không.
Hừm, nhưng mà nói thật, dù đang ở trong nhà nhưng có phải thời tiết như này là quá lạnh rồi hay không? Lúc ở hình dáng bản thể dây leo xinh đẹp, cậu đâu có cảm thấy lạnh như này dù tuyết phủ trắng xóa rừng đâu nhỉ?
Dường như có vẻ không chỉ có mình Cửu Nguyệt là thấy như vậy. Trong nhà vẫn đang đốt củi, đáng lẽ nó phải ấm hơn mới đúng, vậy mà ấm đâu chẳng thấy, chỉ thấy ngay cả cái cửa cũng bắt đầu xuất hiện tuyết đông cứng lại.
Cửu Nguyệt: "!!"
Cậu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy đứa nhóc đang tò mò tính chạm vào lớp băng trên cửa lại, kéo ngược nó về phía sau rồi nói với mấy đứa khác:
"Mau tránh xa cái cửa ra. Không được phép đụng vào lớp băng đó."
Louis cũng đã nhìn thấy lớp băng kia, nhưng vì không quá quan tâm tới lũ trẻ này nên cũng không nói gì. Long tộc xưa nay vốn ích kỷ và tham lam, thứ mà gã quan tâm chỉ có mỗi cục cưng của gã.
Vậy nên khi thấy Cửu Nguyệt có vẻ để tâm tới đám nhóc ăn mày này, dù không quá tình nguyện nhưng gã cũng vung tay lên tạo một lồng chắn xung quanh đám nhóc. Gã đàn ông nheo đôi mắt màu vàng kim, nghiêm túc cảnh cáo:
"Nếu không muốn chết thì đừng đụng vào lớp băng đó."
Adal nhúc nhích cơ thể vì lạnh mà đau nhức khủng khiếp trong ngực Cửu Nguyệt, cố nén tiếng nghiến răng đầy đau đớn. Cửu Nguyệt thấy cơ thể của nó căng cứng, vì đau mà cong lại như con tôm thì đưa tay chạm lên trán nó, cậu đột nhiên kinh ngạc phát hiện, trong cơ thể đứa trẻ này vậy mà hầu hết các khớp xướng đều đã vỡ nát.
Chuyện gì xảy ra thế này? Mới nãy vẫn còn ổn lắm mà?!
Khuôn mặt dịu dàng tới mức lạnh nhạt của Cửu Nguyệt ngoại trừ lúc ăn đồ ăn ngon lần đầu tiên vỡ nát. Cậu hoảng loạn muốn làm gì đó, nhưng lại sợ mình chạm vào đâu đó không đúng lại khiến tình hình trở nên bết bát hơn.
Cuối cùng nỗi sợ mất đi đồng loại duy nhất khiến cậu lạc giọng, sợ hãi kêu lên với Louis:
"Louis, Adal xảy ra chuyện rồi, ta không biết nó bị gì nữa!"
Nhìn vẻ mặt như sắp hỏng mất của bé con tóc trắng, Louis lập tức đi tới bên cạnh cậu, vừa dùng bàn tay to với những vết chai dày lau nước mắt cho cậu, vừa quay sang hỏi đứa nhóc lớn nhất trong đám đang có vẻ hết sức sốt sắng lục tìm đồ trong cái hòm bên cạnh:
"Nhóc kia, biết tình trạng của nhãi con này là gì đúng chứ?"
"Tôi biết, để tôi tìm thuốc cho em ấy. Với cả, Adal không phải là nhãi con!"
Đứa bé lớn giọng phản bác, và rồi lấy ra ở dưới đáy hòm một cái hạt màu đen to bằng nắm tay trẻ con đang lấp lánh ánh sáng màu xanh lục. Nó cầm chặt cái hạt trong tay, lách mình qua cơ thể cao lớn của Louis, sau đó nó dè dặt mà nhìn khuôn mặt của Cửu Nguyệt một chút rồi mới đưa cái hạt đó cho Adal đang đau đớn tới hôn mê trong ngực Cửu Nguyệt.
Đám nhóc tì xung quanh cũng vì sợ hãi lớp băng đang dần tràn vào, phần nhiều là lo lắng cho thủ lĩnh nên đều bu xung quanh Cửu Nguyệt. Chúng thấy Adal cầm lấy hạt giống nắm trong tay rồi mà vẫn không chút phản ứng gì thì nóng nảy hỏi:
"Tear, sao anh Adal còn chưa tỉnh?"
Đứa nhóc lớn nhất trong đám được gọi là Tear cũng gắt lại:
"Sao mà tao biết được! Chắc là do em ấy cần thêm chút thời gian để hấp thụ nó...chắc là vậy, lát nữa em ấy sẽ tỉnh thôi."
Nhìn đứa nhóc đang tự thuyết phục mình, Cửu Nguyệt lại thấy kì lạ mà nhìn cái hạt giống trong tay Adal.
Tại sao, cậu lại thấy được khí tức đồng loại trong cái hạt này??
Chẳng lẽ, đây là hạch tâm của Adal?
Vậy tại sao nó lại bị moi ra bên ngoài thay vì nằm bên trong cơ thể? Kẻ nào có thể ra tay ác độc như thế với ấu thể của tộc cậu?!
Càng nghĩ, vẻ mặt của Cửu Nguyệt càng trở nên tối tăm đáng sợ. Cậu nghĩ tới việc hàng ngàn năm sống vật vờ không có thần trí của mình, đột nhiên nhân ra trong suốt quãng thời gian đó, dù không có trí tuệ giống như hiện tại, nhưng thực sự cậu vẫn cảm nhận được xung quanh mình hoàn toàn không có một đồng loại nào.
Rõ ràng khắp mọi nơi trong rừng có rất nhiều dây leo, nhưng chỉ riêng cậu là độc nhất.
Chẳng lẽ có một thế lực nào đó bên ngoài đã tìm cách tiêu diệt toàn bộ tộc của cậu?
Nếu thực sự là như vậy thì bọn chúng là đang muốn chết!!
Vẻ mặt thiếu niên tóc trắng tối tăm mà âm u, nhưng khi rơi vào mắt của Louis thì thực sự chỉ còn hai chữ: đáng yêu.
Sao lại có người dù tức giận cũng thật đáng yêu như thế này nhỉ?
Gã vươn tay ra xoa bầu má của cậu, nhẹ giọng:
"Không sao đâu, em cũng đừng quá lo lắng. Xem mặt em xị xuống xấu chưa này."
Cửu Nguyệt thuận thế cọ má lên bàn tay to lớn của gã, rồi ấp úng một lúc lâu. Cậu muốn nói với gã có thể sắp tới cậu sẽ biến thành thỏ, nhưng rồi nghĩ lại cậu vẫn không nói ra.
Vì dù sao nói thì cũng không có ích lợi gì. Đợi đến lúc cậu trở về dạng thỏ thì gã cũng biết thôi.
Nghĩ vậy, cậu cúi đầu, vươn tay ra nắm lấy nắm tay nho nhỏ của Adal, chậm rãi nhắm mắt lại:
Một luồng sức sống mãnh liệt từ tay cậu thoát ra chuyển thẳng đến hạt giống trong tay Adal, bao lấy nó và rồi bắt đầu thúc dục.
Mau nảy mầm đi.
Hạt giống cuối cùng mọc lên một cái mầm nhỏ xinh xanh mơn mởn, tỏa ra màu sắc xinh đẹp trên nền đất đen bao xung quanh nó. Sau khi nhìn thấy cái hạt đã nảy mầm cao đến một ngón tay, Cửu Nguyệt hít sâu rồi nhắm mắt lại.
Cậu đang đưa hạch tâm của Adal trở lại cơ thể nó.
Dù không biết tại sao, nhưng Cửu Nguyệt cảm thấy mình biết câu chú để làm điều này:
"Va φυτρώσει και να ανθίσει, να είναι η καρδιά αυτού του παιδιού, να είναι η ζωή του."
Nảy mầm và tươi tốt, hãy là trái tim của đứa trẻ này, để trở thành sinh mệnh của nó.
Hạt giống chậm rãi tan thành những hạt sáng lấp lánh màu xanh lục, rồi dồn về phía trái tim của Adal và biến mất.
Tại một nơi sâu trong cơ thể của Adal, nơi mà Cửu Nguyệt không thể nhìn thấy, một viên ngọc lục bảo mỹ lệ dần xuất hiện bên cạnh một viên ngọc nứt nẻ màu đỏ đến mức hóa thành màu đen.
Hai viên ngọc đó chính là hạch tâm, chúng nằm sát cạnh nhau, sau đó hòa vào trái tim của đứa trẻ. Các khớp xương vỡ nát vì hạch tâm nứt ra cũng dần dần được nối liền lại, tuy vẫn đau nhưng so với cơn đau xé gan xé ruột khi nãy, cơn đau này có thể coi như không có.
Cơn đau dữ dội trong cơ thể Adal tạm thời lắng xuống, đôi lông mày nhăn chặt của nó cũng dãn ra, hơi thở đều đều chìm vào giấc ngủ.
Làm xong mọi thứ, gương mặt của Cửu Nguyệt cũng theo đó mà tái nhợt hẳn đi. Louis nhìn thấy điều đó, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Gã đàn ông kéo lấy Adal trong ngực Cửu Nguyệt ra ném cho đứa nhóc tên Tear, rồi trực tiếp bế cậu dậy đi vào phòng trong cùng. Trước khi rời đi, gã đàn ông quay đầu lại nhìn lớp băng đang bị chặn lại bởi màn chắn do gã tạo ra, nghiêm túc cảnh cáo:
"Không muốn chết thì đừng có ra ngoài. Bão phóng xạ sắp tới rồi."
Đám trẻ nhìn đôi mắt màu vàng kim óng ánh của gã đàn ông nheo lại đầy nguy hiểm, cuống quít gật đầu. Hiện tại hai người mới tới này có thể xem là chỗ dựa tinh thần cho bọn nó khi Adal hôn mê.
Dù sao cây táo trĩu quả của Cửu Nguyệt vẫn sừng sững ở dưới căn hầm, chứng minh năng lực mạnh mẽ của cậu. Chưa kể cái lồng bảo hộ do gã đàn ông đáng sợ này tạo ra cũng đã ngăn chặn lớp băng hung hãn kia lại, không cho nó tràn vào đây.
Bọn nó chỉ sợ mình không nghe lời, gã sẽ lập tức hủy bỏ lồng bảo hộ rồi rời đi cùng với Cửu Nguyệt ca ca. Mắt mù cũng có thể nhìn ra được, thực tế gã tạo ra cái lồng này là để bảo vệ cho Cửu Nguyệt ca ca thôi, bọn nó chỉ là hàng đính kèm hưởng ké.
Louis cũng lười quan tâm bọn nó nghĩ gì, gã bế cơ thể mềm mại của Cửu Nguyệt vào trong phòng cuối cùng, đưa chân đá gọn chăn màn lộn xộn của đám trẻ kia vô một góc rồi từ trong nhẫn không gian lôi ra một đống chăn mền thượng đẳng.
"Em ngủ một giấc đã nhé?"
Cửu Nguyệt nằm trong ngực của Louis vẫn rất tỉnh táo, dù mệt thì cũng không đến nỗi không nói được lời nào.
Cậu chỉ cảm thấy sau xương cụt trào lên một cơn ngứa râm ran, trên đầu cũng có một cảm giác y hệt. Cửu Nguyệt vụng về vươn tay ra muốn gãi, nhưng càng gãi lại càng ngứa.
Cậu hơi mếu máo rơi nước mắt, vô thức cọ cọ lên cánh tay của gã đàn ông, giọng nói vì tủi thân khó chịu mà mềm mại nhẹ như bông:
"Louis, ta ngứa quá, gãi cho ta với huhu..."
Louis cũng nhìn thấy sự khó chịu trên khuôn mặt cậu, gã đàn ông thương tiếc mà đặt tay lên mái tóc của cậu, nhẹ nhàng xoa.
Cửu Nguyệt được xoa đến cuộn tròn mấy đầu ngón chân trắng hồng, cậu rên khẽ vài tiếng ngọt ngào, làm bàn tay to lớn đang xoa đầu cậu cứng ngắc lại trong giây lát.
Louis cảm nhận được phía dưới bàn tay gã có một cảm giác mềm mại bông xù, không phải của tóc, mà là....
Bàn tay to rộng của gã Long Nhân nhẹ nhàng mà dời ra ngoài, để lộ phía dưới là một đôi tai màu trắng cực kì đáng yêu. Rất nhanh chóng, vẻ mặt của Louis cứng lại ngay tức khắc.
Chết tiệt, bé cưng đây là muốn mạng gã ư?
Cửu Nguyệt còn chưa nhận ra có chuyện gì đã xảy ra với mình, cậu chỉ cảm thấy bàn tay của Louis dời đi, thế là lập tức chụp lại, bối rối hỏi:
"Sao, sao không sờ nữa, Louis ơi..."
Gân xanh nổi dày đặc trên trán lẫn trên tay gã đàn ông, thử nghĩ xem bé con thơm ngọt nằm trong ngực, vươn tay nói với ngươi rằng sao không sờ nữa, ai có thể chịu nổi?!
Louis dùng hết tự chủ một đời để ngăn bản thân mình lại, muốn đưa tay bế Cửu Nguyệt nằm xuống đệm mềm. Nhưng thiếu niên lại chẳng hề biết nỗi khổ của gã, cậu rơi nước mắt lã chã, đnág thương nói:
"Ngứa lắm Louis, huhu..."
Louis: "...."
Em mà cứ thế nữa thì cơn ngứa sẽ bị tôi biến thành cơn sướng đấy.
Louis hung ác nghĩ, nhưng rồi lại thôi. Nếu gã làm thật, sợ rằng sẽ dọa bé con này khóc đến ngất đi mất.
Thế nhưng ngay sau đó, Louis chợt thấy có một thứ gì đó hơi cộm lên trên đùi gã, vẻ mặt Louis một lần nữa cứng lại, cẩn thận bế Cửu Nguyệt lên để xem thứ cộm phía dưới là gì.
Và gã Long Nhân nhìn thấy, một cái đuôi tròn ngắn củn màu trắng tinh đang ngoe nguẩy sau mông nhỏ căng tròn của Cửu Nguyệt.
Louis: "...."
Cửu Nguyệt thấy gã không nói gì, lại mơ màng nhận ra cái đuôi sau mông mình, thế là tưởng gã bị cái đuôi dọa sợ, cậu lo rằng gã sẽ bỏ cậu đi, thế là Cửu Nguyệt sợ lắm, ôm chặt lấy gã khóc nức nở:
"Không được sợ ta, không được bỏ ta đi đâu huhu...."
Louis vươn tay, nhẹ nhàng xoa nắn cái đuôi nhỏ của cậu, khiến Cửu Nguyệt đang khóc nức nở phải rên khẽ một tiếng. Đuôi là điểm mẫn cảm của họ nhà thỏ, Cửu Nguyệt giờ có hình dạng người thỏ nên cũng chịu chung điểm mẫn cảm.
Louis sờ đuôi cậu, nghe thấy tiếng nức nở nhỏ nhẹ của cậu lại càng sờ hăng máu hơn, để rồi khi Cửu Nguyệt ôm lấy cổ gã, dùng đôi mắt đỏ tươi ướt nhẹp lên án:
"Louis xấu xa, không được sờ đuôi của ta nữa!"
Quần áo của thiếu niên xộc xệch để lộ bờ vai trắng muốt, đôi môi hơi chu lên như đang lên án gã đàn ông tệ bạc, khiến gã chỉ muốn đè xuống hôn cho một trận. Hai cái tai trên đầu cậu cụp lại hết sức đáng yêu, còn cái đuôi nhỏ thì đang đáng thương run rẩy trong bàn tay to rộng của gã Long Nhân.
Louis: "...."
Sợi lí trí đứt cái pặc.
.......
....
Cửu Nguyệt nắm chặt nệm mềm dưới thân, nước mặt ướt nhẹp khuôn mặt nhỏ. Đằng sau, cậu bị gã đàn ông cưỡng chế kéo cái mông nhếch lên cao, còn cái đuôi thì bị gã không ngừng hôn lấy.
Louis Avarita - con rồng tử vong duy nhất còn sót lại trên lục địa giờ khắc này đang chôn mặt vào hít mông một thiếu niên rất đỗi xinh đẹp và mềm mại, gã hôn nhẹ vào chóp đuôi cậu, bàn tay thì không ngừng tiến lên phía trên muốn cởi xuống quần lụa dài của Cửu Nguyệt.
Thiếu niên khóc ướt gối, cơ thể run rẩy hức hức vài tiếng và bụp một cái, biến thành một bé thỏ trắng mập ú nu.
Louis: "..."
Cửu Nguyệt vươn móng nhỏ ngơ ngác nhìn một hồi, sau đó lại giương đôi mắt nhìn gã đàn ông vẫn còn đang kinh ngạc vì sự việc vừa xảy ra, cậu vèo một cái, nhanh chóng đào ổ chăn lên chui vào, giả chết.
Huhu, Louis là kẻ xấu xa!
_____________
Ảnh phía dưới và ảnh nền bên trên đều made by AI nhé.
"Cửu Nguyệt ca ca, ca xem cái này nè, là con châu chấu bằng lá do ta làm đấy!"
"Cửu Nguyệt ca ca, cái này là hoa làm từ vải do ta thêu ra nè!"
"Cửu Nguyệt ca ca, Cửu Nguyệt ca ca...."
Thiếu niên với mái tóc trắng tinh và đôi mắt đỏ tươi màu rượu vang mỉm cười dịu dàng nhìn đám nhóc đang ríu rít bên người mình. Từ lúc chúng nhìn thấy cảnh cây táo do cậu trồng xuống cho tới khi ra trái, từ những đứa trực tiếp nhìn cho tới những đứa được nghe kể lại cũng đều thay đôt thái độ với cậu nhanh như gió.
Hiển nhiên cậu vẫn không hiểu rõ việc cậu làm có bao nhiêu khó tin, cây dây leo thành tinh đội lốt thỏ, rồi lại đội lốt người là cậu mỉm cười xoa đầu từng đứa bé, khen ngợi:
"Giỏi ghê ha, con châu chấu này nhìn y như thật luôn nè. Còn nhóc khéo tay ghê nhỉ, nhìn bông hoa được thêu mà cứ tưởng là hoa thật ấy..."
Còn Adal, ừ thì nhóc con đó vẫn ngồi trong lồng ngực cậu nè. Một tay nó thì nắm chặt áo cậu chẳng chịu buông ra, một tay lại ôm lấy quả táo cậu đưa cho không rời, cũng không chịu ăn.
Nhưng tấm lòng của một bậc trưởng bối đối với ấu tể của Cửu nguyệt vẫn cao vút, luôn bao dung cho cái sự dính người của nó.
Nhưng vấn đề nguy hiểm ở đây chính là, Cửu Nguyệt mơ hồ cảm nhận được năng lượng trong cơ thể cậu sắp cạn kiệt rồi.
Nghĩa là cậu sắp trở về hình dáng thỏ để tiết kiệm năng lượng hơn cho hạch tâm đó!
Cửu Nguyệt hoảng lắm, vì cậu không biết ở thế giới bên ngoài này, cái tộc gọi là tộc Thú Nhân có thể biến thành động vật, rồi từ động vật biến trở về hình dáng nhân loại hay không.
Hừm, nhưng mà nói thật, dù đang ở trong nhà nhưng có phải thời tiết như này là quá lạnh rồi hay không? Lúc ở hình dáng bản thể dây leo xinh đẹp, cậu đâu có cảm thấy lạnh như này dù tuyết phủ trắng xóa rừng đâu nhỉ?
Dường như có vẻ không chỉ có mình Cửu Nguyệt là thấy như vậy. Trong nhà vẫn đang đốt củi, đáng lẽ nó phải ấm hơn mới đúng, vậy mà ấm đâu chẳng thấy, chỉ thấy ngay cả cái cửa cũng bắt đầu xuất hiện tuyết đông cứng lại.
Cửu Nguyệt: "!!"
Cậu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy đứa nhóc đang tò mò tính chạm vào lớp băng trên cửa lại, kéo ngược nó về phía sau rồi nói với mấy đứa khác:
"Mau tránh xa cái cửa ra. Không được phép đụng vào lớp băng đó."
Louis cũng đã nhìn thấy lớp băng kia, nhưng vì không quá quan tâm tới lũ trẻ này nên cũng không nói gì. Long tộc xưa nay vốn ích kỷ và tham lam, thứ mà gã quan tâm chỉ có mỗi cục cưng của gã.
Vậy nên khi thấy Cửu Nguyệt có vẻ để tâm tới đám nhóc ăn mày này, dù không quá tình nguyện nhưng gã cũng vung tay lên tạo một lồng chắn xung quanh đám nhóc. Gã đàn ông nheo đôi mắt màu vàng kim, nghiêm túc cảnh cáo:
"Nếu không muốn chết thì đừng đụng vào lớp băng đó."
Adal nhúc nhích cơ thể vì lạnh mà đau nhức khủng khiếp trong ngực Cửu Nguyệt, cố nén tiếng nghiến răng đầy đau đớn. Cửu Nguyệt thấy cơ thể của nó căng cứng, vì đau mà cong lại như con tôm thì đưa tay chạm lên trán nó, cậu đột nhiên kinh ngạc phát hiện, trong cơ thể đứa trẻ này vậy mà hầu hết các khớp xướng đều đã vỡ nát.
Chuyện gì xảy ra thế này? Mới nãy vẫn còn ổn lắm mà?!
Khuôn mặt dịu dàng tới mức lạnh nhạt của Cửu Nguyệt ngoại trừ lúc ăn đồ ăn ngon lần đầu tiên vỡ nát. Cậu hoảng loạn muốn làm gì đó, nhưng lại sợ mình chạm vào đâu đó không đúng lại khiến tình hình trở nên bết bát hơn.
Cuối cùng nỗi sợ mất đi đồng loại duy nhất khiến cậu lạc giọng, sợ hãi kêu lên với Louis:
"Louis, Adal xảy ra chuyện rồi, ta không biết nó bị gì nữa!"
Nhìn vẻ mặt như sắp hỏng mất của bé con tóc trắng, Louis lập tức đi tới bên cạnh cậu, vừa dùng bàn tay to với những vết chai dày lau nước mắt cho cậu, vừa quay sang hỏi đứa nhóc lớn nhất trong đám đang có vẻ hết sức sốt sắng lục tìm đồ trong cái hòm bên cạnh:
"Nhóc kia, biết tình trạng của nhãi con này là gì đúng chứ?"
"Tôi biết, để tôi tìm thuốc cho em ấy. Với cả, Adal không phải là nhãi con!"
Đứa bé lớn giọng phản bác, và rồi lấy ra ở dưới đáy hòm một cái hạt màu đen to bằng nắm tay trẻ con đang lấp lánh ánh sáng màu xanh lục. Nó cầm chặt cái hạt trong tay, lách mình qua cơ thể cao lớn của Louis, sau đó nó dè dặt mà nhìn khuôn mặt của Cửu Nguyệt một chút rồi mới đưa cái hạt đó cho Adal đang đau đớn tới hôn mê trong ngực Cửu Nguyệt.
Đám nhóc tì xung quanh cũng vì sợ hãi lớp băng đang dần tràn vào, phần nhiều là lo lắng cho thủ lĩnh nên đều bu xung quanh Cửu Nguyệt. Chúng thấy Adal cầm lấy hạt giống nắm trong tay rồi mà vẫn không chút phản ứng gì thì nóng nảy hỏi:
"Tear, sao anh Adal còn chưa tỉnh?"
Đứa nhóc lớn nhất trong đám được gọi là Tear cũng gắt lại:
"Sao mà tao biết được! Chắc là do em ấy cần thêm chút thời gian để hấp thụ nó...chắc là vậy, lát nữa em ấy sẽ tỉnh thôi."
Nhìn đứa nhóc đang tự thuyết phục mình, Cửu Nguyệt lại thấy kì lạ mà nhìn cái hạt giống trong tay Adal.
Tại sao, cậu lại thấy được khí tức đồng loại trong cái hạt này??
Chẳng lẽ, đây là hạch tâm của Adal?
Vậy tại sao nó lại bị moi ra bên ngoài thay vì nằm bên trong cơ thể? Kẻ nào có thể ra tay ác độc như thế với ấu thể của tộc cậu?!
Càng nghĩ, vẻ mặt của Cửu Nguyệt càng trở nên tối tăm đáng sợ. Cậu nghĩ tới việc hàng ngàn năm sống vật vờ không có thần trí của mình, đột nhiên nhân ra trong suốt quãng thời gian đó, dù không có trí tuệ giống như hiện tại, nhưng thực sự cậu vẫn cảm nhận được xung quanh mình hoàn toàn không có một đồng loại nào.
Rõ ràng khắp mọi nơi trong rừng có rất nhiều dây leo, nhưng chỉ riêng cậu là độc nhất.
Chẳng lẽ có một thế lực nào đó bên ngoài đã tìm cách tiêu diệt toàn bộ tộc của cậu?
Nếu thực sự là như vậy thì bọn chúng là đang muốn chết!!
Vẻ mặt thiếu niên tóc trắng tối tăm mà âm u, nhưng khi rơi vào mắt của Louis thì thực sự chỉ còn hai chữ: đáng yêu.
Sao lại có người dù tức giận cũng thật đáng yêu như thế này nhỉ?
Gã vươn tay ra xoa bầu má của cậu, nhẹ giọng:
"Không sao đâu, em cũng đừng quá lo lắng. Xem mặt em xị xuống xấu chưa này."
Cửu Nguyệt thuận thế cọ má lên bàn tay to lớn của gã, rồi ấp úng một lúc lâu. Cậu muốn nói với gã có thể sắp tới cậu sẽ biến thành thỏ, nhưng rồi nghĩ lại cậu vẫn không nói ra.
Vì dù sao nói thì cũng không có ích lợi gì. Đợi đến lúc cậu trở về dạng thỏ thì gã cũng biết thôi.
Nghĩ vậy, cậu cúi đầu, vươn tay ra nắm lấy nắm tay nho nhỏ của Adal, chậm rãi nhắm mắt lại:
Một luồng sức sống mãnh liệt từ tay cậu thoát ra chuyển thẳng đến hạt giống trong tay Adal, bao lấy nó và rồi bắt đầu thúc dục.
Mau nảy mầm đi.
Hạt giống cuối cùng mọc lên một cái mầm nhỏ xinh xanh mơn mởn, tỏa ra màu sắc xinh đẹp trên nền đất đen bao xung quanh nó. Sau khi nhìn thấy cái hạt đã nảy mầm cao đến một ngón tay, Cửu Nguyệt hít sâu rồi nhắm mắt lại.
Cậu đang đưa hạch tâm của Adal trở lại cơ thể nó.
Dù không biết tại sao, nhưng Cửu Nguyệt cảm thấy mình biết câu chú để làm điều này:
"Va φυτρώσει και να ανθίσει, να είναι η καρδιά αυτού του παιδιού, να είναι η ζωή του."
Nảy mầm và tươi tốt, hãy là trái tim của đứa trẻ này, để trở thành sinh mệnh của nó.
Hạt giống chậm rãi tan thành những hạt sáng lấp lánh màu xanh lục, rồi dồn về phía trái tim của Adal và biến mất.
Tại một nơi sâu trong cơ thể của Adal, nơi mà Cửu Nguyệt không thể nhìn thấy, một viên ngọc lục bảo mỹ lệ dần xuất hiện bên cạnh một viên ngọc nứt nẻ màu đỏ đến mức hóa thành màu đen.
Hai viên ngọc đó chính là hạch tâm, chúng nằm sát cạnh nhau, sau đó hòa vào trái tim của đứa trẻ. Các khớp xương vỡ nát vì hạch tâm nứt ra cũng dần dần được nối liền lại, tuy vẫn đau nhưng so với cơn đau xé gan xé ruột khi nãy, cơn đau này có thể coi như không có.
Cơn đau dữ dội trong cơ thể Adal tạm thời lắng xuống, đôi lông mày nhăn chặt của nó cũng dãn ra, hơi thở đều đều chìm vào giấc ngủ.
Làm xong mọi thứ, gương mặt của Cửu Nguyệt cũng theo đó mà tái nhợt hẳn đi. Louis nhìn thấy điều đó, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Gã đàn ông kéo lấy Adal trong ngực Cửu Nguyệt ra ném cho đứa nhóc tên Tear, rồi trực tiếp bế cậu dậy đi vào phòng trong cùng. Trước khi rời đi, gã đàn ông quay đầu lại nhìn lớp băng đang bị chặn lại bởi màn chắn do gã tạo ra, nghiêm túc cảnh cáo:
"Không muốn chết thì đừng có ra ngoài. Bão phóng xạ sắp tới rồi."
Đám trẻ nhìn đôi mắt màu vàng kim óng ánh của gã đàn ông nheo lại đầy nguy hiểm, cuống quít gật đầu. Hiện tại hai người mới tới này có thể xem là chỗ dựa tinh thần cho bọn nó khi Adal hôn mê.
Dù sao cây táo trĩu quả của Cửu Nguyệt vẫn sừng sững ở dưới căn hầm, chứng minh năng lực mạnh mẽ của cậu. Chưa kể cái lồng bảo hộ do gã đàn ông đáng sợ này tạo ra cũng đã ngăn chặn lớp băng hung hãn kia lại, không cho nó tràn vào đây.
Bọn nó chỉ sợ mình không nghe lời, gã sẽ lập tức hủy bỏ lồng bảo hộ rồi rời đi cùng với Cửu Nguyệt ca ca. Mắt mù cũng có thể nhìn ra được, thực tế gã tạo ra cái lồng này là để bảo vệ cho Cửu Nguyệt ca ca thôi, bọn nó chỉ là hàng đính kèm hưởng ké.
Louis cũng lười quan tâm bọn nó nghĩ gì, gã bế cơ thể mềm mại của Cửu Nguyệt vào trong phòng cuối cùng, đưa chân đá gọn chăn màn lộn xộn của đám trẻ kia vô một góc rồi từ trong nhẫn không gian lôi ra một đống chăn mền thượng đẳng.
"Em ngủ một giấc đã nhé?"
Cửu Nguyệt nằm trong ngực của Louis vẫn rất tỉnh táo, dù mệt thì cũng không đến nỗi không nói được lời nào.
Cậu chỉ cảm thấy sau xương cụt trào lên một cơn ngứa râm ran, trên đầu cũng có một cảm giác y hệt. Cửu Nguyệt vụng về vươn tay ra muốn gãi, nhưng càng gãi lại càng ngứa.
Cậu hơi mếu máo rơi nước mắt, vô thức cọ cọ lên cánh tay của gã đàn ông, giọng nói vì tủi thân khó chịu mà mềm mại nhẹ như bông:
"Louis, ta ngứa quá, gãi cho ta với huhu..."
Louis cũng nhìn thấy sự khó chịu trên khuôn mặt cậu, gã đàn ông thương tiếc mà đặt tay lên mái tóc của cậu, nhẹ nhàng xoa.
Cửu Nguyệt được xoa đến cuộn tròn mấy đầu ngón chân trắng hồng, cậu rên khẽ vài tiếng ngọt ngào, làm bàn tay to lớn đang xoa đầu cậu cứng ngắc lại trong giây lát.
Louis cảm nhận được phía dưới bàn tay gã có một cảm giác mềm mại bông xù, không phải của tóc, mà là....
Bàn tay to rộng của gã Long Nhân nhẹ nhàng mà dời ra ngoài, để lộ phía dưới là một đôi tai màu trắng cực kì đáng yêu. Rất nhanh chóng, vẻ mặt của Louis cứng lại ngay tức khắc.
Chết tiệt, bé cưng đây là muốn mạng gã ư?
Cửu Nguyệt còn chưa nhận ra có chuyện gì đã xảy ra với mình, cậu chỉ cảm thấy bàn tay của Louis dời đi, thế là lập tức chụp lại, bối rối hỏi:
"Sao, sao không sờ nữa, Louis ơi..."
Gân xanh nổi dày đặc trên trán lẫn trên tay gã đàn ông, thử nghĩ xem bé con thơm ngọt nằm trong ngực, vươn tay nói với ngươi rằng sao không sờ nữa, ai có thể chịu nổi?!
Louis dùng hết tự chủ một đời để ngăn bản thân mình lại, muốn đưa tay bế Cửu Nguyệt nằm xuống đệm mềm. Nhưng thiếu niên lại chẳng hề biết nỗi khổ của gã, cậu rơi nước mắt lã chã, đnág thương nói:
"Ngứa lắm Louis, huhu..."
Louis: "...."
Em mà cứ thế nữa thì cơn ngứa sẽ bị tôi biến thành cơn sướng đấy.
Louis hung ác nghĩ, nhưng rồi lại thôi. Nếu gã làm thật, sợ rằng sẽ dọa bé con này khóc đến ngất đi mất.
Thế nhưng ngay sau đó, Louis chợt thấy có một thứ gì đó hơi cộm lên trên đùi gã, vẻ mặt Louis một lần nữa cứng lại, cẩn thận bế Cửu Nguyệt lên để xem thứ cộm phía dưới là gì.
Và gã Long Nhân nhìn thấy, một cái đuôi tròn ngắn củn màu trắng tinh đang ngoe nguẩy sau mông nhỏ căng tròn của Cửu Nguyệt.
Louis: "...."
Cửu Nguyệt thấy gã không nói gì, lại mơ màng nhận ra cái đuôi sau mông mình, thế là tưởng gã bị cái đuôi dọa sợ, cậu lo rằng gã sẽ bỏ cậu đi, thế là Cửu Nguyệt sợ lắm, ôm chặt lấy gã khóc nức nở:
"Không được sợ ta, không được bỏ ta đi đâu huhu...."
Louis vươn tay, nhẹ nhàng xoa nắn cái đuôi nhỏ của cậu, khiến Cửu Nguyệt đang khóc nức nở phải rên khẽ một tiếng. Đuôi là điểm mẫn cảm của họ nhà thỏ, Cửu Nguyệt giờ có hình dạng người thỏ nên cũng chịu chung điểm mẫn cảm.
Louis sờ đuôi cậu, nghe thấy tiếng nức nở nhỏ nhẹ của cậu lại càng sờ hăng máu hơn, để rồi khi Cửu Nguyệt ôm lấy cổ gã, dùng đôi mắt đỏ tươi ướt nhẹp lên án:
"Louis xấu xa, không được sờ đuôi của ta nữa!"
Quần áo của thiếu niên xộc xệch để lộ bờ vai trắng muốt, đôi môi hơi chu lên như đang lên án gã đàn ông tệ bạc, khiến gã chỉ muốn đè xuống hôn cho một trận. Hai cái tai trên đầu cậu cụp lại hết sức đáng yêu, còn cái đuôi nhỏ thì đang đáng thương run rẩy trong bàn tay to rộng của gã Long Nhân.
Louis: "...."
Sợi lí trí đứt cái pặc.
.......
....
Cửu Nguyệt nắm chặt nệm mềm dưới thân, nước mặt ướt nhẹp khuôn mặt nhỏ. Đằng sau, cậu bị gã đàn ông cưỡng chế kéo cái mông nhếch lên cao, còn cái đuôi thì bị gã không ngừng hôn lấy.
Louis Avarita - con rồng tử vong duy nhất còn sót lại trên lục địa giờ khắc này đang chôn mặt vào hít mông một thiếu niên rất đỗi xinh đẹp và mềm mại, gã hôn nhẹ vào chóp đuôi cậu, bàn tay thì không ngừng tiến lên phía trên muốn cởi xuống quần lụa dài của Cửu Nguyệt.
Thiếu niên khóc ướt gối, cơ thể run rẩy hức hức vài tiếng và bụp một cái, biến thành một bé thỏ trắng mập ú nu.
Louis: "..."
Cửu Nguyệt vươn móng nhỏ ngơ ngác nhìn một hồi, sau đó lại giương đôi mắt nhìn gã đàn ông vẫn còn đang kinh ngạc vì sự việc vừa xảy ra, cậu vèo một cái, nhanh chóng đào ổ chăn lên chui vào, giả chết.
Huhu, Louis là kẻ xấu xa!
_____________
Ảnh phía dưới và ảnh nền bên trên đều made by AI nhé.