• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mày nói gì cơ? Triệu Mạc Ngôn xảy ra chuyện gì?"

Vừa nghe tới ba chữ ấy, tâm tình Dương Ánh Nguyệt ngay lập tức trở nên nhạy cảm, bàn tay cô nàng thoáng chốc run rẩy, nhìn chằm chằm bạn thân đang đứng bên cạnh. Tự hỏi rằng Triệu Mạc Ngôn có thể xảy ra chuyện gì trong khi cậu ấy sống vô cùng khép nép? Nếu là tai nạn hay gì đó đảm bảo Dương Ánh Nguyệt là người biết đầu tiên mới đúng.

Du Chi Nhiên nắm chặt tay bạn mình, luống cuống giải thích: "Trong trường bây giờ học sinh đang lan truyền tin đồn tiêu cực liên quan tới Triệu Mạc Ngôn kìa. Mày lên diễn đàn trường là biết thôi, mà hình như đây là sự thật, chủ nhân đứng sau bài viết có vẻ chắc chắn lắm, thậm chí còn đưa ra bằng chứng xác thực cơ mà."

Vừa nghe xong, Dương Ánh Nguyệt ngay lập tức cầm lấy điện thoại.

Bên trên xuất hiện rất nhiều những bài viết với mục đích xấu xa, dường như đang cố tình nhằm vào Triệu Mạc Ngôn.

Đây chính là bí mật cậu che giấu bao nhiêu lâu nay.

Trên đó khẳng định rằng Triệu Mạc Ngôn xuất thân bần hèn, gia cảnh nghèo khó, chưa hết, cha mẹ cậu còn là tội phạm buôn bán ma túy, hiện tại đang ngồi trong tù chịu tội. Ở dưới bài kèm theo một loạt những bằng chứng xác thực là hình ảnh cha mẹ Triệu Mạc Ngôn bị cảnh sát bắt, chàng thiếu niên thì đứng đờ đẫn ở một góc với đôi mắt đỏ hoe, dường như đang cố kìm nén những dòng nước mắt chảy ra.

Số khổ là thế, tuy nhiên, học sinh dưới bình luận ai nấy đều tỏ ra muôn phần khinh thường đối với Triệu Mạc Ngôn. Đâu đâu cũng là những lời chửi rủa, nhục mạ chàng trai mới chỉ bước vào tuổi mười bảy ấy một thời gian.



Lòng Dương Ánh Nguyệt bất giác dâng lên cảm xúc xót xa.

Cô hỏi Du Chi Nhiên: "Hiện giờ Triệu Mạc Ngôn đang ở đâu thế?"

"Trong lớp học chứ ở đâu?" Bạn thân dõng dạc trả lời: "Tao thấy Triệu Mạc Ngôn cứ ngồi bần thần trong đó một thời gian rồi, có vẻ cậu ta chịu đả kích dữ dội lắm. Dương Ánh Nguyệt, mày thử tới hỏi xem Triệu Mạc Ngôn thế nào coi, cẩn thận cậu ta suy nghĩ lung tung đâm ra những chuyện chẳng hay ho đâu."

Dương Ánh Nguyệt gật đầu, cảm ơn Du Chi Nhiên một câu rồi cầm hộp thức ăn phi nhanh như bay chạy thẳng vào lớp học. Vừa tới nơi, bên tai người con gái đã bắt đầu xuất hiện những lời bàn tán, dị nghị về Triệu Mạc Ngôn. Dương Ánh Nguyệt hơi nhướng mày, chắc chắn cô đang khá khó chịu trước thái độ bạn học đối với chàng trai cô đang theo đuổi.

Tuy nhiên, đấy vốn chẳng phải điều Dương Ánh Nguyệt quan tâm lúc bấy giờ.

Rất nhanh, dáng vẻ gầy guộc của Triệu Mạc Ngôn đập thẳng vào mắt cô nàng. Cậu ngồi cạnh cửa sổ, chống cằm, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, chắc chắn đang cố tình ngó lơ trước sự chỉ trỏ từ xung quanh. Dương Ánh Nguyệt mi tâm giật giật, cô hoàn toàn nhìn ra gương mặt chàng thiếu niên vương vấn chút tang thương.

Lắc đầu, Dương Ánh Nguyệt cố gắng tự nhiên hết sức có thể, tiến đến ngồi bên cạnh Triệu Mạc Ngôn, đưa tay đập nhẹ lên vai cậu: "Bạn học Ngôn Ngôn, tôi mang đồ ăn tới rồi nè, mau qua đây dùng bữa sáng đi."

Trên môi người con gái nặn ra một nụ cười.

"Cậu đọc được tin tức rồi đúng chứ?" Triệu Mạc Ngôn theo tiếng gọi quay lại, chỉ thấy hốc mắt cậu hơi ửng đỏ, sống mũi cay xè, cúi gằm mặt xuống đất, thanh âm run rẩy phát ra từ miệng.

Việc này với Triệu Mạc Ngôn quả thật là một đả kích cực kỳ lớn.

Dương Ánh Nguyệt gật đầu, điềm nhiên mở miệng: "Ừ, đúng là tôi vừa đọc qua."

"Có phải cậu cũng giống như bọn họ, biết được tôi là con trai tội phạm, sau này lảng tránh, cách xa tôi hết mức có thể đúng không?" Hai bả vai Triệu Mạc Ngôn run lên bần bật, bàn tay cậu đan xen vào nhau, mơ hồ che giấu nỗi sợ trong thâm tâm.



Lo lắng.

Hốt hoảng.

Bao nhiêu cảm xúc tiêu cực đang dần dần làm tâm trí Triệu Mạc Ngôn loạn xạ.

Sợ rằng Dương Ánh Nguyệt sau khi biết được thân thế cậu rồi cũng ghét bỏ mình, Triệu Mạc Ngôn chịu cảnh cô lập đã quen, tuy nhiên, đối với cô gái mình thích, thậm chí Dương Ánh Nguyệt đang quan tâm cậu từng ngày nay tỏ ra xa cách, Triệu Mạc Ngôn chỉ cần nghĩ thôi liền cảm thấy hụt hẫng.

Dương Ánh Nguyệt mặt mày nhăn nhó, cô cầm lấy bàn tay lạnh ngắt phía trước, khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Cậu nghĩ vớ vẩn gì thế? Triệu Mạc Ngôn, tôi là người không đáng tin cậy, chỉ vì một bài viết mà đánh giá đối phương thế sao? Dù thế nào đi chăng nữa tôi đều ở bên cạnh cậu."

Cô nàng nhấn mạnh từng chữ, quyết tâm được Dương Ánh Nguyệt đặt ra là cực kỳ cao.

Làm sao cô nỡ bỏ Triệu Mạc Ngôn một mình được.

"Nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Ba mẹ tôi là tội phạm, tôi là con của những kẻ buôn bán ma túy. Chẳng lẽ cậu không thấy ghê tởm như những người khác à?" Triệu Mạc Ngôn từ từ kể cho Dương Ánh Nguyệt nghe về những gì bản thân từng trải qua:

"Họ chưa từng yêu thương tôi dù chỉ một chút, trong mắt cha mẹ tôi chẳng khác gì công cụ tiêu khiển cả. Hai người đó ăn chơi quen rồi, đến lúc dây vào ma túy thì chẳng tài nào thoát ra khỏi cơn nghiện được nữa. Những lúc hết tiền, họ đem tôi ra trút giận, rồi càng ngày càng lún sâu vào con đường phạm tội. Từ nghiện chuyển sang buôn bán vận chuyển ma túy, cuối cùng bị bắt. Tôi ở với bà nội, nhưng mà sức khỏe bà đã yếu, chẳng thể làm gì khác cả."

Thanh âm chất chứa hàng vạn nỗi đau.

Tâm trạng Triệu Mạc Ngôn lúc bấy giờ gần như rơi xuống tận cùng nỗi tuyệt vọng.

Mặc xác những người xung quanh đánh giá thế nào, Dương Ánh Nguyệt vươn tay ôm lấy Triệu Mạc Ngôn, vỗ nhẹ lên lưng chàng thiếu niên, an ủi: "Ngôn Ngôn, cậu không có tội, đừng tự ti như vậy. Người gây ra những chuyện này đều là cha mẹ cậu, nên chả cần ôm theo đau khổ mà sống. Chúng ta làm gì có quyền chọn lựa thân thế khi sinh ra, cậu cố gắng đến bây giờ đã là quá tốt rồi. Dù thế nào đi chăng nữa tôi vẫn luôn ở bên cậu."



Dương Ánh Nguyệt cảm thấy trái tim mình bị ai đó hung hăng đánh một nhát thật đau khi chứng kiến Triệu Mạc Ngôn ở trong bộ dạng này. Hóa ra từ trước đến giờ nguyên nhân đối phương chưa từng kể cô nghe về gia đình là vì lý do này. Triệu Mạc Ngôn tự ti, xem ra trước đó cậu chịu ảnh hưởng tiêu cực rất nhiều từ những người xung quanh về thân thế.


Nghĩ đến thôi Dương Ánh Nguyệt liền xót xa.


Thân ảnh chàng thiếu niên hơi run rẩy, cậu xúc động thiếu chút nữa rơi nước mắt. Lần nữa Dương Ánh Nguyệt trở thành cứu tinh trong cuộc đời cậu. Khi học cấp hai, lúc Triệu Mạc Ngôn bị bạn bè hắt hủi, chỉ mình người con gái chưa từng quen biết tiến về phía cậu, hiện tại cũng chính là Dương Ánh Nguyệt một mực ủng hộ Triệu Mạc Ngôn.


Dù thế nào, cậu mới chỉ là một chàng trai mới bước vào đời, lãnh đạm đến đâu vẫn rất dễ bị những lời đàm tiếu đả kích kịch liệt.


Dương Ánh Nguyệt an ủi: "Triệu Mạc Ngôn, cậu cứ mặc kệ những lời bàn tán kia đi, chúng ta vẫn như bình thường, học hành chăm chỉ được chứ? Chưa ăn gì đúng không, nay tôi làm món mới nè."


Nơi đó gần như trở thành không gian riêng của hai người.


Triệu Mạc Ngôn ngoan ngoãn làm theo những lời Dương Ánh Nguyệt nói.


Tuy nhiên, một hôm, vừa vào lớp, ngồi xuống bên cạnh Triệu Mạc Ngôn, cô nàng ngay lập tức phát hiện ra trên gương mặt cậu xuất hiện những vết bầm tím. Dương Ánh Nguyệt chạm vào mặt cậu, lông mày nhíu chặt, phẫn nộ trừng mắt hỏi: "Triệu Mạc Ngôn, rốt cuộc là kẻ nào khiến cậu thành ra như vậy? Nói, ai đánh cậu?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK