Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ưm…..ahhhhh…….”

Tận cho đến khi Lăng Mộc cảm thấy hít thở không thông, học trưởng mới dừng nụ hôn lại, cậu vội vàng há miệng, liều mạng hấp thu dưỡng khí, nhưng phía dưới vẫn đang bị đâm nên tần suất hô hấp của cậu càng trở nên dồn dập. Mặt cậu hồng tới cực hạn, lại thêm thiếu dưỡng khi nên cản người ửng đỏ như trái táo, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, khiến người ta muốn bắt nạt.

“Ngu ngốc!” Dương Khinh Phong hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, thầm nghĩ, vẻ đáng yêu này của cậu nhất định không thể để kẻ khác nhìn thấy.

“Aha…..học trưởng…….em……..cho em bắn………”

“Đã không nhịn nổi nữa rồi sao?” Dương Khinh Phong cúi đầu nhìn phân thân đáng yêu của thỏ nhỏ, quả nhiên nó muốn òa khóc trào dịch lắm rồi.

“Ưm……..em muốn………học trưởng………” Thanh âm Lăng Mộc nỉ non mang theo giọng mũi khản đặc, hai tay khoác lên vai hắn, nhìn không khác nào con mèo nhỏ đang làm nũng với chủ nhân.

“Không phải anh đang hầu hạ em rất nhiệt tình sao?” Dương Khinh Phong cố ý xuyên tạc ý tứ của Lăng Mộc, quả nhiên khiến cậu bất mãn lườm hắn một cái, giọng nói mềm mại cất lên. “Phía trước…..muốn sờ……..”

“Anh đã nói hôm nay nhất định chỉ dùng hậu huyệt khiến em bắn ra!”

“Em…..đừng…….Aha……em không được……..” Lăng Mộc lắc đầu, chưa từng có kinh nghiệm, cậu sao có thể biết chỉ bằng việc sáp hậu môn cũng có thể bắn tinh được chứ.

“Bảo bối, em hoài nghi kĩ thuật của ông xã sao?”

Nghe thấy hai chữ “ông xã”, trong đầu Lăng Mộc oành một tiếng nổ vang, hồi lâu sau mới giận giữ thốt lên lời: “Em…….em không phải ý đó!”

“Ngoan, gọi một tiếng ông xã đi, anh đảm bảo sẽ đâm em tới mức bắn tính!”

“Em không muốn………” Quá đáng sợ, sao có thể gọi học trưởng là ông xã được chứ…….

“Nếu không anh nhất định sẽ không cho em bắn đâu!” Dương Khinh Phong cố ý rút một nửa tính khí ra, chỉ chạm nhẹ bên ngoài, nơi đó của Lăng Mộc đã quen bị đâm sao có thể thỏa mãn, thế là cậu vặn vẹo tìm cách ngồi xuống, muốn phân thân của hắn đâm sâu vào bên trong.

“Em muốn tự mình làm sao?”

Lăng Mộc bất mãn lườm hắn, nghĩ muốn tự thân vươn tay xoa nắn nhưng lại bị hắn ngăn cản.

“Ngoan, gọi một tiếng thôi, từ rất lâu trước kia anh đã mong chờ muốn nghe hai từ ấy thốt ra từ miệng Tiểu Mộc rồi!”

“Em…..em không nói đâu……”

“Lần đầu tiên của Lăng Mộc đã cho anh rồi đúng không? Hơn nữa chúng ta còn tiến tới quan hệ này rồi, chẳng lẽ Tiểu Mộc còn cảm thấy ngượng sao?”

Lăng Mộc chôn mặt vào hõm vai Dương Khinh Phong, thân thể nam nhân dính nhớp mồ hôi vì vận động kịch liệt, nhưng lại mang theo một loại phong vị nam tính khiến người động tâm. Khoang mũi tràn ngập hơi thở của người nào đó, tâm Lăng Mộc bất giác nhộn nhạo, phía dưới cũng tùy ý để học trưởng chơi đùa, một lúc sau, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mở miệng nói.

“A….. ừm…….ông…….ông xã………” Lăng Mộc nói xong, còn không khống chế được bản thân, vươn lưỡi liếm lên vai hắn, chậc, mằn mặc, nồng đậm mùi vị mồ hôi.

Dương Khinh Phong hoàn toàn không nghĩ tới cậu lại chỉ động câu dẫn hắn như thế! Trong lúc nhất thời bộc phát: “Tiểu Mộc, là do em dụ dỗ anh đó, đêm nay dù có chết anh cũng sẽ không khiến em thất vọng…….khi gọi hai tiếng ông xã!”

Nói xong trực tiếp đẩy cậu xuống, mạnh mẽ đâm chọc.

“Aha…..không được…..nơi đó……đâm tới rồi………chậm một chút……”

.

“Em sai rồi……..oa oa……… ông xã……tha em đi……..”

.

“Ahhhh…….sâu quá……đâm tới ruột rồi……huhu……….”

.

“Không được……em muốn bắn……ahhhhh……….”

Một tia bạch quang vụt qua trước mắt, Lăng Mộc không nghĩ tới bản thân lại bị đâm tới mức bắn tinh, đằng trước không được âu yếm cứ thế phụt ra dịch thể. Mà ngay lúc ấy, Dương Khinh Phong bị cậu kẹp chặt, cũng nhịn không được tới cao trào, bắn tinh vào bên trong. Chất lỏng nóng bỏng tràn ngập trong cơ thể Lăng Mộc, nước mắt không hiểu sao trào ra.

“Ngoan, bà xã đừng khóc!”

Vì biết bản thân đã bị đâm tới phụt tinh, Lăng Mộc xấu hổ kéo chăn lên che mặt, không dám nhìn người nào đó đàn đè bên trên nữa, Dương Khinh Phong muốn cười nhưng lại không dám cười, đành phải dỗ cậu.

“Quá mất mặt……”

“Không sao, nó chứng tỏ kỹ thuật của ông xã rất tốt mà!” Thỏ nhỏ vẫn chôn đầu trong chăn không chịu chui ra, còn con sói nào đó đã được ăn no tâm tình cực tốt. Hắn muốn lôi cái mông run rẩy của bé thỏ nhát gan trốn trong chăn ra, nhưng vừa bị kéo ra thân thể nõn nà kia lại không được tự nhiên núp vào chăn tiếp.

“Hừ! Còn lộn xộn nữa đêm nay ông xã sẽ làm em tới mức không thể xuống giường!” Vừa nghe thấy câu đó, Lăng Mộc vội vàng ngượng ngùng chui ra, mặt hồng hồng mắng một câu “Hạ lưu!”.

Nhưng vừa nói xong đã cảm giác vật nào đó vẫn còn trong cơ thể cậu nhanh chóng căng trướng lên, nhồi đầy hậu huyệt.

“Anh……..aaaa!!!! Đừng liếm ở đó……”

“Aha…….đâm tới rồi……..đừng mà………”

Hai người lại bắt đầu vào trận thứ hai. Vì đã bắn một lần nên lần này đặc biệt kéo dài, khiến Lăng Mộc không chịu nổi. Cũng không biết đã hôn lâu tới mức nào, cậu giờ chỉ còn cảm nhận được cơ thể của người đàn ông đang phát tiết trên người mình thôi, tiểu huyệt bị nhồi nhét căng trướng, nóng bỏng.

.

.

.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Lăng Mộc vẫn còn bị vây trong trạng thái mơ mơ màng màng, nếu không phải toàn thân bủn rủn thì cậu vẫn còn hoài nghi ngày hôm qua bất quá chỉ là một giấc mộng xuân *** loạn của riêng cậu.

“Chào buổi sáng, bảo bối!”

Mới sáng sớm đã nhận được một nụ hôn sâu ngọt ngào, đại não Lăng Mộc vẫn chưa thể hoạt động bình thường.

“Choáng váng rồi sao?” Dương Khinh Phong bật cười niết môi cậu, tối hôm qua hắn vốn không định làm nhiều lần như thế, nhưng bé thỏ nhỏ này quá đáng yêu, hắn thật sự không nhịn được, chỉ muốn làm và làm, mãi đến khi xong xuôi bế cậu đi tắm, cậu đã bất tỉnh nhân sự không dậy nổi. Tối hôm qua là lần đầu tiên hắn được ôm Lăng Mộc ngủ, quả nhiên như trong tưởng tượng của hắn, cậu tuy gầy nhưng khi ôm rất mềm, hơn nữa còn hay rúc vào trong ***g ngực hắn, đáng yêu chết đi được. Mỉm cười in lên trán cậu một nụ hôn, Dương Khinh Phong biết hắn đã không thể buông tay cậu được nữa rồi.

“Không phải…….em………”

“Em đã trở thành người của anh, đừng hòng trốn được!” Dương Khinh Phong vừa nói xong, mặt Lăng Mộc lại bị nhuộm hồng, vì cậu đã dần nhớ lại chuyện tình ngày hôm qua……..

Hạnh phúc quá nhanh ấp đến khiến Lăng Mộc choáng váng, nhớ tới lời thổ lộ của học trưởng, cậu xấu hổ giấu mặt dưới gối.

“Nhưng………học trưởng……không phải anh đã nói sẽ chuyển về nhà sao……”

“Tiểu Mộc luyến tiếc anh sao…… Anh không ngại ở đây cả đời với em!” Người nào đó cười xấu xa.

“Ai….. ai thèm luyến tiếc…….” Lăng Mộc ngượng ngùng quay đầu, không dám nhìn hắn.

“Anh luyến tiếc đấy!” Dương Khinh Phong kéo Lăng Mộc quay lại, hôn lên môi cậu. “Nếu Tiểu Mộc nguyện ý thì tiếp tục thu nhận anh nhé!”

Lăng Mộc đỏ mặt, trong lòng ngập tràn cảm giác ngọt ngào……..

“Vậy……anh không được bán những thứ kia nữa nhé…..” Ngại chết mất……

“Được!” Dương Khinh Phong dứt khoát đồng ý. Nhưng một lát sau, lại cúi đầu cười gian bổ sung một câu. “Tất cả những thứ đó để cho bé thỏ nhỏ đáng yêu của anh thử nhé”.

Lăng Mộc sợ hãi bật người: “Em………em không cần…….”

“Ngu ngốc, lừa em thôi!” Dương Khinh Phong cười cười nhéo mũi cậu. “Dùng những thứ đó cũng không tốt, anh đã nói cho dù không có xuân dược anh vẫn có thể làm em tới mức òa khóc bắn tinh rồi mà!”

Không ngờ mới sáng sớm đối phương đã không đứng đắn như thế, Lăng Mộc xấu hổ nhào lên đánh hắn, lại bị hắn xoay người đặt dưới thân. Lăng Mộc đột nhiên hiểu được thế nào gọi là “mặt người dạ thú”, bên ngoài là tinh anh trong tinh anh nhưng thực chất bên trong là sói lớn gian ác, cậu chính là nạn nhân của học trưởng sói xám này đó.

Dương Khinh Phong cười lớn, trong lòng nảy ra suy nghĩ, bảo bối, thật ra ông xã có nhiều đồ tốt lắm, sau này còn nhiều thời gian, chúng ta cứ từ từ mà thể nhiệm nhé.

Vậy là tiểu bạch thỏ ngơ ngác cứ thế bị học trưởng đại hôi lang bắt cóc.

Hoàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang