Trần Thanh Dương đã đặt một phòng ở khách sạn gần đại học Lan, nhưng ba mẹ Hạ nói cũng đã đặt phòng trước rồi, hơn nữa hành lý cũng đã chuyển qua bên ấy, uyển chuyển từ chối sự sắp xếp của anh, cho dù đang dùng danh nghĩa của Kỷ Thiên Chu cũng không nhận.
Nhưng chuyện này tuyệt đối không phải mẹ Hạ không thích Kỷ Thiên Chu làm bạn trai Hạ Đồng Đồng, trên thực tế, bà cực kì hài lòng, cho nên ngay khi ăn cơm xong liền đặt vé máy bay ngày mai về nhà.
Tối hôm đó, Hạ Đồng Đồng ngồi xếp bằng trên giường tại phòng khách sạn cùng mẹ Hạ xem ti vi nói chuyện phiếm, ba Hạ ở bên cạnh gọt táo cho Hạ Đồng Đồng, sau đó lại gọt thêm cho mẹ Hạ, khi hai người cắn táo ngon lành mới bắt đầu gọt cho mình. Tất cả đều giống như đang ở nhà, chỉ là đệm ở khách sạn không mềm bằng đệm sofa ở nhà, mà tivi cũng không giống cái ở nhà.
Mẹ Hạ có thói quen là đúng mười giờ mỗi tối sẽ đi ngủ, đến chín giờ, mẹ Hạ đi tắm, sau khi tiếng nước vang lên, Hạ Đồng Đồng để cái đĩa trên chân xuống, trộm nhìn ba Hạ, kết quả bị bắt quả tang.
Hạ Đồng Đồng lập tức chỉ nhân vật nữ chính đang hạnh phúc ăn thịt lợn trong tivi nói: “Nghe nói bọn họ ăn xương cũng có thể diễn vui vẻ như thế.” Sau đó nghe thấy ba Hạ nói: “Đã gửi vào thẻ của con năm chục ngàn, lúc nào cần thì cứ rút ra mà dùng.”
“Ba gửi lúc nào?” Hạ Đồng Đồng ngạc nhiên.
Ba Hạ nói: “Bên cạnh nhà hàng lúc nãy có ngân hàng.”
Trong lúc ăn cơm ba Hạ chỉ rời bàn đúng một lần, cũng chính là lần nhìn thấy Trần Thanh Dương và Hạ Đồng Đồng JQ(*) trước bồn rửa tay, nói cách khác, sau khi ba Hạ ra khỏi WC, lập tức đi khỏi nhà hàng sang ngân hàng bên cạnh gửi năm chục ngàn cho Hạ Đồng Đồng.
(*)JQ: gian tình.
Đương nhiên, ba Hạ giải thích: “Nếu đã gặp bạn trai con, đương nhiên phải có quà ra mắt, trước đó ba và mẹ sơ suất, quên chuẩn bị. Mẹ con bảo ba đi mua lì xì, ba liền tranh thủ gửi tiền cho con luôn.”
Cuối cùng bổ sung một câu: “Mẹ con không biết.”
Cũng giống như đại đa số gia đình hiện nay, nhà họ Hạ là do phụ nữ quản lí tài chính, mọi người đều biết, đại đa số người yêu thích phong hoa tuyết nguyệt, thi từ ca phú đối với khái niệm về tiền đều có chướng ngại nghiêm trọng. Chỗ may mắn chính là, nhà họ Hạ không được coi là có tiền, nhưng tình trạng kinh tế khá ổn định, dù sao mẹ Hạ là giáo viên trong biên chế, ba Hạ mặc dù phải nghỉ việc nhưng vẫn có đi làm thêm, diệp gia quán, hơn nữa cơ bản ba mẹ Hạ đều không dùng nhiều đến tiền, chi tiêu nhiều nhất trong nhà chính là học phí và ủng hộ niềm đam mê của Hạ Đồng Đồng. Điều này khiến cho dù mẹ Hạ quản lí tiền bạc, nhưng cũng chưa từng nhìn xem sổ tiết kiệm nhà mình còn bao nhiêu, chứ đừng nói đến kiểm tra biến động số dư tài khoản.
Nói đến đây, không thể không nói đến một lần khủng hoảng kinh tế duy nhất của nhà họ Hạ, đó là vào lúc Hạ Đồng Đồng vừa tốt nghiệp cấp hai, ngày hôm đó, có một giáo viên cùng tổ với mẹ Hạ nhờ bà dạy hai tiết buổi chiều, nói là tiền gửi tiết kiệm đến kì hạn, muốn đi lấy, thế là mẹ Hạ – người chưa bao giờ để ý đến tài khoản ngân hàng nhà mình đột nhiên lên ý tưởng, ngoại trừ số tiền lẻ khoảng 200 đồng tất cả đều gửi tiết kiệm. Đến một tuần sau đó mới nhận ra rằng đến tiền mua thức ăn cũng không còn.
Cho nên, ba nói mẹ không biết, như vậy mẹ Hạ vĩnh viễn sẽ không biết, điều này Hạ Đồng Đồng hoàn toàn tin tưởng, chỉ là về vấn đề lì xì…
“Quà ra mắt cho ai ạ? Thầy Kỷ sao?” Hạ Đồng Đồng cảm thấy vấn đề này quá vướng mắc.
“Nhất định là cho tiểu Kỷ.” Ba Hạ dừng lại một chút, sau đó nói: “Chờ ba mẹ đi, con có thể bảo tiểu Kỷ đưa lại cho tiểu Trần.”
Chuyện này thực sự rất 囧 .
“Trước kia khi tiểu Trần còn đi hát, mẹ con rất thích nghe, tuần nào cũng canh bên cạnh tivi để xem. Chắc là đã lâu rồi nên bà ấy quên.”
“Ba, rõ ràng ba không quên!”
“Tuần nào ba cũng xem với mẹ con.”
…
“Chuyện trên mạng cũng không thể tin hoàn toàn, nếu con cảm thấy ở bên cạnh nhau tốt thì tốt rồi.”
“Ba, ba có thấy anh ấy có hơi mập phải không?”
“Có một chút, người trên ba mươi rồi thì dễ mập.”
“Ba cũng đâu có mập!”
“Ba sống có quy luật, không kén ăn.”
Về điều này, ba Hạ không thể không nói thêm một câu: “Hồi nãy lúc ăn cơm, ba thấy cậu ấy cực kì kén ăn, con nhắc nhở cậu ấy một chút, mà con cũng vậy, không thể chỉ ăn mỗi thịt, ăn cá cũng tốt như ăn thịt thôi, các con có thể giám sát lẫn nhau.”
Hạ Đồng Đồng cảm thấy ba Hạ đã đồng ý gắn kết cô với Trần Thanh Dương thành một đôi rồi, lại còn giám sát lẫn nhau…
“Ba, có phải anh ấy có nhiều tiền quá không?”
“Nếu là đồng tiền vất vả làm ra cũng không có gì không tốt.”
Buổi tối ngày hôm nay, cuối cùng ba Hạ tổng kết là: “Vẫn là nên cố gắng học tập, điều gì không được thì không nên cưỡng cầu, có việc gì thì gọi điện thoại cho ba.”
Mười giờ kém mười lăm, Hạ Đồng Đồng rời khỏi khách sạn chuẩn bị về kí túc xá, suy nghĩ một chút, cô gọi điện thoại cho Trần Thanh Dương, bên kia điện thoại có chút ầm ĩ, cô hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Nói xong cô liền hối hận, câu hỏi này giống như cô đang quan tâm đến anh vậy.
“Đang uống rượu cùng với bọn tiểu Kỷ.” Khi Trần Thanh Dương nói câu này bên trong điện thoại truyền ra tiếng gào khóc, nhưng sau một tiếng sập cửa rất lớn, tất cả âm thanh đều biến mất.
Hạ Đồng Đồng nói: “Em chuẩn bị về ký túc xá, cũng không có việc gì, chỉ là gọi điện thoại thôi, anh chơi tiếp đi, đừng để cho thầy Kỷ uống say quá, hôm nay thầy thuyết phục được mẹ em rồi, diệp gia quán, ngày mai cần thầy ấy tiễn mẹ em ra sân bay.” Nói xong lại lẩm bẩm một câu: “Thật phiền thầy ấy quá.”
Giọng của Trần Thanh Dương hơi khàn, có vẻ uống không ít, anh nói “Phiền cái gì! Cả đêm nay thằng này cứ liên tục nói được nhìn thấy ba mẹ vợ, mẹ vợ cậu ta đoan trang hiền thục, khoan thai hòa nhã, tuyệt thế giai nhân, siêu phàm thoát tục…”
Đầu Hạ Đồng Đồng đầy vạch đen, gọi điện thoại cho Trần Thanh Dương tuyệt đối là quyết định sai lầm.
Trần Thanh Dương tức giận bất bình nói: “Chẳng lẽ cậu ta không nghĩ, đó là ba mẹ vợ của gia, chỉ tạm thời cho cậu ta “mượn” thôi.”
“Là ba mẹ của em!!!” Hạ Đồng Đồng quyết đoán kết thúc cuộc trò chuyện: “Được rồi, cứ như vậy nhé, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, đứng ở dưới khách sạn, nhìn từng khung cửa sổ hắt ra ánh đèn, cũng không biết đâu là phòng của ba mẹ Hạ.
Hạ Đồng Đồng đã từng nghĩ sau này sẽ gả cho người giống như ba Hạ. Nhưng hôm nay, cô nghĩ thế nào cũng vẫn thấy Trần Thanh Dương khác xa so với ba cô.
Bảy giờ sáng hôm sau, xe Trần Thanh Dương xuất hiện đúng giờ ở cửa khách sạn, thầy Kỷ ân cần giúp ba mẹ Hạ cất túi hành lý vào cốp xe, xe lăn bánh đi đến sân bay, dọc đường đi vừa nói vừa cười, vui vẻ hòa thuận.
Đến sân bay, sau khi thầy Kỷ đổi vé máy bay liền trở lại, mẹ Hạ cầm một bao lì xì nhét vào trong tay anh ấy, nói: “Đồng Đồng nhà bác tuổi còn nhỏ, quen được nuông chiều, cháu chịu khó nhường nhịn con bé một chút.”
Kỷ Thiên Chu kích động nói: “Về sau cháu sẽ coi bác là mẹ của cháu.”
Tim Hạ Đồng Đồng thiếu chút nữa vì giật mình mà ngừng đập, chọc chọc Trần Thanh Dương: “Hình như diễn sâu quá rồi.”
Gân xanh trên trán Trần Thanh Dương giật giật, sau đó nói: “Bình thường tiểu Kỷ thiếu gia thích đọc tiểu thuyết.”
Ba Hạ nhìn màn hình trên tường nhấp nháy liên tục, nói: “Con nhớ chăm chỉ học tập nhé.”
Nói tóm lại, tâm trạng ba mẹ Hạ khi về tốt hơn nhiều so với lúc đến, con gái bọn họ vẫn thông minh đáng yêu, mặc dù tìm một người bạn trai khác hẳn so với suy nghĩ trước đây của bọn họ, nhưng con gái của ba mẹ nào mà không có một ngày như vậy đây?!
Mà chuyện xảy ra sau khi bọn họ đi họ vĩnh viễn không bao giờ biết được.
Mãi cho đến khi không thể nhìn thấy bóng dáng của ba mẹ Hạ nữa, màn hình hiển thị chuyến bay của hai người đã cất cánh, Kỷ Thiên Chu, Trần Thanh Dương và Hạ Đồng Đồng đi ra ngoài, Trần Thanh Dương vươn móng vuốt vào túi Kỷ Thiên Chu: “Trả bao lì xì lại cho gia!”
Kỷ Thiên Chu bịt miệng túi gắt gao không buông: “Chết thật chết thật! Đó là của mẹ vợ gia cho gia!”
“Có quỷ mới là mẹ vợ cậu, đó là mẹ vợ của gia!”
“Đừng lôi lôi kéo kéo với gia, thật mất mặt!”
…
Hạ Đồng Đồng cúi đầu vỗ trán, đi nhanh đến cửa ra. Nhưng vừa bước ra ngoài thì phát hiện trời mưa, vì vậy không thể không dừng lại chờ hai vị vẫn còn đang xích mích về vấn đề 6666(*) bao lì xì kia.
(*)Mình cũng không hiểu 6666 là có ý gì
Sau đó cô chú ý tới người đàn ông đang đứng ở khung cửa, người này ước chừng cao khoảng một mét tám, mặc một chiếc áo khoác màu đen, đeo tai nghe đứng dựa vào cửa cúi đầu chơi game. Diệp gia quán.
Khi Hạ Đồng Đồng nhìn người đó, vừa vặn đúng lúc người ấy ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa vào sân bay, Hạ Đồng Đồng nhìn theo tầm mắt của anh ta, phát hiện một người phụ nữ đứng ở chỗ đó, mặc dù khuôn mặt lạnh lùng, nhưng rất đẹp. Người phụ nữ cũng nhìn qua bên này một cái, sau đó khóe miệng người đàn ông chơi game rướn nhẹ lên, Hạ Đồng Đồng cảm thấy hai người này hoặc là đã quen nhau từ trước, hoặc là nhất kiến chung tình.
Người đàn ông rất tuấn tú, vả lại cũng không mập tí nào.
Lúc này, cuối cùng Trần Thanh Dương cũng lấy lại được bao lì xì của mẹ vợ từ tay Kỷ Thiên Chu, hớn hở đi ra đại sảnh sân bay, đưa tay chuẩn bị ôm vai Hạ Đồng Đồng, chỉ là tay vừa mới duỗi ra, liền dừng lại, nghi ngờ nhìn sang người đàn ông đang chơi game kia, gọi một tiếng: “Dư Hạo?!”
Người đàn ông được gọi là Dư Hạo này, là thủ hạ đắc lực nhất của Lạc Giai Dung, trên tay chưa bao giờ thiếu máy chơi game, nhưng lại chạy đến sân bay chơi game hiển nhiên có chút kỳ quái, thấy Trần Thanh Dương cậu ta liền ngẩn người, sau đó cười nói: “Chào Trần thiếu, đến tiễn người sao?”
Trần Thanh Dương không nghĩ ra đại nhân vật nào có thể khiến Dư Hạo đến đón, trên thực tế bối cảnh của Dự Hạo này hơi đen, ngoại trừ Lạc Giai Dung và Văn Yến, chưa bao giờ giữ mặt mũi cho ai. Đồng thời, Trần Thanh Dương nhìn thấy Văn Yến đứng ở xa, cũng chính là người phụ nữ xinh đẹp Hạ Đồng Đồng đã nhìn thấy trước đó.
Tóc Văn Yến uốn xoăn, mặc quần áo hàng hiệu, thoạt nhìn đầy phong tình. Bình thường cô ấy không hề như thế, trong trí nhớ của Trần Thanh Dương cô ấy rất ít khi trang điểm, bởi vì đã làm đến chức phó cục trưởng công an, càng xinh đẹp lại càng khó khiến cho cấp dưới nghe lời.
Đột nhiên Trần Thanh Dương có chút khẩn trương, bởi vì Văn Yến và Dư Hạo bày ra bộ dạng không quen biết nhau có chút kì quái, hơn nữa ánh mắt vừa rồi của Văn Yến ý bảo anh nhanh chóng rời đi.
Lúc này Kỷ Thiên Chu đã tiến lên tán ngẫu với Dư Hạo: “Gần đây tôi vừa mới mua một chiếc Iphone, có gắn thiết bị phía sau, lúc nào đi siêu thị thì để nó lên quả dưa hấu, diệp gia quán, gõ ba cái, nó sẽ nói cho cậu biết, quả dưa này tốt hay không tốt, có thú vị không?!”
Dư Hạo cười nói: “Thật thú vị, lúc nào về thì nhanh gửi cho tôi.”
“Chờ lúc về thì tôi sẽ quên mất, không chê thì tặng luôn cho cậu.” Kỷ Thiên Chu vừa nói xong liền rút điện thoại trong túi ra.
Trần Thanh Dương giơ tay kéo Kỷ Thiên Chu đến bên cạnh: “Tặng cái gì mà tặng, đi lấy xe với tôi!” Sau đó nói với Hạ Đồng Đồng: “Em cũng đi cùng đi.”
Hạ Đồng Đồng có chút khó hiểu tại sao phải cùng đi lấy xe, Trần Thanh Dương đi lấy rồi lái tới là được rồi. Nhưng cô cũng chỉ biết nói: “Được.”
Mà chính vào lúc này, một chiếc xe dừng lại trước mặt Hạ Đồng Đồng, một người đàn ông có vóc dáng nhỏ bé bước xuống, Hạ Đồng Đồng đứng dịch sang bên cạnh nhường đường, thậm chí còn nói cám ơn, nhưng cùng lúc với tiếng cám ơn này người đàn ông kia đưa tay kéo Hạ Đồng Đồng vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
Đúng lúc này những người cầm súng từ bốn phương tám hướng đồng loạt chạy ra, nhưng bởi vì lượng người ở sân bay quá đông nên không thể nổ súng.
Dư Hạo và Văn Yến nhảy vào trong một chiếc xe, trước khi đóng cửa xe lại, Văn Yến vội vàng bỏ lại một câu nói: “Điều tử em đừng đi.”
Văn Yến hiển nhiên cũng luống cuống, cái tên Điều tử này cũng đã quá lỗi thời rồi.
Sau đó có nữ cảnh sát viên tới nói: “Anh biết cô gái vừa mới bị bắt đi không? Người bắt cô ấy đi là một nghi phạm vô cùng nguy hiểm, chúng tôi cần phương thức liên lạc với người nhà cô ấy, xin anh phối hợp.”
Đương nhiên, nữ cảnh sát này lập tức bị đồng đội kéo đi.
Trần Thanh Dương đứng nguyên tại chỗ khoảng một phút vẫn chưa cử động, Kỷ Thiên Chu ngồi chồm hổm ở bên cạnh gọi điện thoại cho Lâm Kiến Tân, nói rất lâu mà anh ấy vẫn chưa biết rốt cuộc câu chuyện như thế nào, mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Sau đó, Trần Thanh Dương gọi điện thoại cho Lạc Giai Dung: “Đồng Đồng bị bắt cóc rồi, giúp tôi tìm cô ấy, theo như giá cũ của cô, tôi trả gấp đôi, sống thì đưa tiền, chết thì một cắc tiền cũng không có.”