Diệp Húc quay đầu nhìn lại, cũng là một thiếu niên mặc áo tím, mới mười bốn mười năm tuổi, ánh mắt có thần, có vẻ cực kỳ khôn khéo giỏi giang.
Thiếu niên áo tím kia cũng chú ý tới Diệp Húc, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta tưởng ai? Hóa ra là Diệp phủ thất gia, Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo!”
“Phương Đồng thiếu gia.”
Diệp Húc như cười như không, thiếu niên áo tím này đúng Phương gia lục công tử Phương Đồng. Năm ngoái khi Chu Thế Văn ở ngoài rừng rậm khiêu chiến Diệp Húc, không biết như thế nào lại bị Phương gia đệ tử biết được tin tức, mưu đồ bí mật đánh lén hai người.
Lúc ấy chính là Phương Đồng suất lĩnh hơn mười đệ tử Phương gia, mai phục trong rừng rậm. Không ngờ lại bị Diệp Húc cùng Phương Thế Văn phát hiện ra hung hăng giáo huấn mấy người bọn chúng. Trong đó Phương Đồng bị Diệp Húc đánh gãy ba cái xương sườn, hận hắn tận xương tủy.
Nếu không phải đúng lúc trưởng bối Phương gia đuổi tới, Phương Đồng sẽ bị Diệp Húc đánh chết mới thôi!
Lúc ấy Phương Đồng đã luyện luyện tuyệt học gia truyền của Phương gia là Cửu Dương Liệt Hỏa thần công tới ngũ trọng. Trải qua một trận chiến này, bản thân trọng thương, tu vi ngã xuống cảnh giới tứ trọng.
Trong lòng hắn hận Diệp Húc thế nào có thể biết.
Phương Đồng trong mắt hiện lên một khỏa hào quang an ủi, cười ha hả nói: “Thiếu bảo, nghe nói ngươi trước đây không lâu trắc thí vu sĩ thất bại, biến thành phế vật. Hiện giờ đã không còn là đệ tử Diệp gia, mà là một mã nô ở mã trường, có việc này không?”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, dùng sức rút khăn thêu lại, bất động thanh sác nhét vào trong lòng ngực mình nói: “Chuyện này Phương gia các ngươi không phải rõ ràng lắm sao? Ta trắc thí vu sĩ ở trong Võ Bị Các chẳng lẽ không phải là Phương gia các ngươi âm thầm đánh lén, mới làm ta trắc thí thất bại?”
Phương Đồng cười ha hả, đang muốn thừa nhận, đột nhiên sau lưng có người đâm vào hông hắn, trong lòng cả kinh, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Tiểu tử này thật âm hiểm! nếu ta nhất thời thống khoái, thừa nhận là Phương gia ta làm, chỉ sợ Diệp phủ sẽ không chút do dự liền giết cả nhà ta! Diệp Tư Đạo nổi cơn giận lôi đình, mấy ngày nay vẫn ở trong Võ Bị Các điều tra chân tướng!”
Diệp phủ và Phương gia là kẻ thù truyền kiếp, năm đó Phương gia cũng trải qua chuyện như vậy, hủy đi một tổ tiên Diệp gia khi trắc thí vu sĩ. Bởi vậy Diệp phủ vô cùng hoài nghi Phương gia, thậm chí còn nghi hơn cả vu hoang thế gia khác là Chu gia.
“…Diệp Thiếu Bảo này đúng là hỗn đản, đã biến thành phế vật còn không chịu yên tĩnh, vô tình chụp mũ ta, thiếu chút nữa thì mắc mưu rồi!”
Phương Đồng không dám nói chuyện tiếp với Diệp Húc, miễn cho vô tình rơi vào bẫy, hướng quán chủ nói: “Khăn thêu kia bao nhiêu lượng bạc, thiếu gia ta mua!”
Quán chủ lúc này mới biết hai thiếu niên trước mắt này, một là Phương gia lục thiếu gia, một người chính là Diệp gia thất thiếu gia mà xôn xao dư luận mấy ngày hôm nay. Cả hai đều không thể đắc tội được, vậy vội vàng cười bồi nói: “Phương thiếu gia chớ trách, khăn thêu này đã bán …”
“Ta ra một nghìn lượng.” Phương Đồng không nhăn mặt chút nào, thản nhiên nói.
Quán chủ hoảng sợ, không nghĩ tới tấm khăn thêu hỏng lại bán được giá như vậy, gần như có thể mua được căn nhà bình thường rồi!
Tuy nhiên, nếu vậy mà đắc tội Diệp phủ, chỉ sợ 1000 lượng tới tay thì hắn cũng mất mạng!
Quán chủ run run nói: “Phương thiếu gia, khăn thêu này đã bán…”
Diệp Húc mỉm cười nói: “Phương Đồng, ngươi tới chậm, khăn thêu này đã của Diệp mỗ. Nếu như thật sự muốn, bỏ ra một vạn lượng bạc, nó sẽ là của ngươi.”
Phương Đồng khóe miệng run lên, tuy rằng nói giá cả của khăn thêu này vượt xa số tiền đó, nhưng mà một vạn lượng hắn cũng không thể lấy ra được.
Diệp Húc cười khẽ một tiếng, đứng dậy rời đi.
Phương Đồng nhìn hắn đi xa, ánh mắt lạnh lùng, hướng người phía sau nhỏ giọng hỏi: “Phương Lệ, ngươi xác định không có nhìn lầm, tấm khăn thêu kia là vu bảo toái phiến?”
Người đàn ông trung niên đứng phía sau chính là người vừa đánh thức Phương Đồng tránh cho hắn mắc mưu. Hắn tên là Phương Lệ, là thị tòng bên cạnh Phương Đồng, nghe vậy nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, ta tuyệt đối không nhìn lầm! tấm khăn thêu kia, đúng là một góc của Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ. Quái điểm trên mặt, chính là Tam Túc Kim Ô! Ta từng nhìn thấy trong thư phòng gia chủ, nhìn thấy bức họa miêu tả Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ.”
VIêm Dương Liệt Diễm Kỳ là ma đạo vu bảo, từ Ô Kim Tơ Tằm dệt thành, được người dung nhập vào một tia máu huyết Tam Túc Kim Ô.
Uy lực của vu bảo này vượt xa bất luận vu bảo nào của Liễu Châu thành, bao gồm cả Diệp gia chi bảo, Mãng Cổ Chu Cáp Trấn Thiên Ấn!
Phương Lệ kể tiếp: “Nghe nói cái vu bảo này nằm trong tay ma đạo cao nhân Huyết Bức lão quái. Trăm năm trước Huyết Bức Lão Quái ở Thanh Thủy giang Bách Man Sơn cùng một vị chính đạo cao thủ đại chiến, bị đối phương đánh chết. Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ cũng bị nổ nát! Rất nhiều người tới vùng Thanh Thủy giang tìm kiếm toái phiến Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ. Chu gia cùng Diệp gia với gia tộc chùng ta cũng đi tìm, tuy nhiên không có tìm được, không ngờ lại thấy trong này…”
Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ tuy rằng đã bị hủy, nhưng toái phiến của nó, giá trị cũng không thể đo lường.
Chỉ cần một mảnh toái phiến Ô Kim tơ tằm, và tinh huyết của Tam Túc Kim Ô cũng đủ cho bất luận một vu sĩ nào cũng phải động tâm!
Không chỉ có như thế, Huyết Bức lão quái cả đời tế luyện Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ, trong cái đại kỳ này chứa đựng tinh khí cả đời của Huyết Bức lão quái. Nếu có thể lấy được cỗ tinh khí này, đủ cho một người bình thường phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Phương Đồng suy tư một chút, đột nhiên cắn răng, nhỏ giọng nói: “Phương Lệ, ngươi theo dõi Diệp Húc, xem khi nào thì hắn rời khỏi thành!”
Phương Lệ trong lòng vừa động, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, ngài định?”
Phương Đồng trong mắt hiện lên một tia âm độc nói: “Ở trong thành Liễu châu không tiện động thủ. Nếu như kinh động Diệp gia, vậy thì không hay rồi. Tuy nhiên ở ngoài thành, nghĩ muốn xử lý tên phế vật này không phải dễ dàng sao? Lúc này, ta cần phải đoạt bằng được Viêm Dương Diệt Diễm Kỳ! Nếu cái đại kỳ này mà ở trong tay của ta, thì địa vị trong Phương gia của ta sẽ được nâng rất lớn!”
Phương Lệ trong mắt tinh quang chợt lóe, mỉm cười nói: “Thiếu gia yên tâm, Diệp Húc tuyệt đối không thể thoát khỏi tay ta!”
Phương Đồng cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Bảo lúc trước ngươi đánh ta gãy ba cái xương sườn, làm hại ta tu vi xuống dốc, địa vị trong Phương gia cũng xuống dốc không phanh! Hôm nay ngươi phải chết!”
Diệp Húc đi dạo trong chợ một lát, tìm kiếm Tô Kiều Kiều, lấy một căn mộc trâm ở trong lòng ra đưa cho nàng thản nhiên nói: “Kiều Kiều đây là ta tặng ngươi, tuy rằng đơn sơ một chút, nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng, đợi khi chúng ta có tiền, ta đổi cái tốt hơn cho ngươi…”
Nha đầu tiếp nhận trầm hương mộc trâm, chỉ thấy cây trâm này không phải được làm bằng tài liệu quý báu gì, nhưng chạm trổ cực kỳ tinh tế, hiển nhiên lúc chọn lựa Diệp Húc đã để tâm rất nhiều.
Nghĩ tới Diệp Húc tỉ mỉ chọn lựa cái trâm này, đôi mắt nàng có chút đỏ lên.
Diệp Húc lắc đầu bật cười: “Cũng không phải cái gì đáng quý, chỉ có hai lượng bạc thôi? Ngươi trước dùng mấy cây trâm đều có giá trị gấp trăm lần cái này.”
Tô Kiều Kiều nhẹ nhàng lắc đầu thầm nghĩ: “Đây là lần đầu tiên thiếu gia tặng ta đồ vật, cho dù nó không đáng giá một xu tiền cũng quý báu hơn những thứ trước kia nhiều…”
Thiếu nữ thật cẩn thận xuyên trầm hương mộc trâm lên trên mái tóc mình, nhẹ nhàng đảo qua một vòng, quần áo tung bay, ngọt ngào cười, ngượng ngập nói: “Thiếu gia, đẹp không?”
Khoảnh khắc phong tình này khiến cho Diệp Húc hơi chút thất thần.
“Cái khối tàn phiến này cuối cùng là cái gì vậy? vì sao bạch ngọc lâu lại bức thiết muốn có nó tới như vậy…”
Diệp Húc chỉ cảm thấy chiếc khăn thêu trong lòng ngực ngày càng nóng hơn, giống như một khối bàn ủi vậy gần như làm người ta khó có thể chịu được. Trong đan điền, bạch ngọc lâu vẫn xao động không ngừng, hiển nhiên cực kỳ khát vọng khối vải nát này.
Hơn nữa, hắn còn loáng thoáng nhận thấy, có một cỗ khí tức khi có khi không vẫn đang đi theo sau mình.
Hiển nhiên, Phương Đồng đúng là không cam lòng mất chiếc khăn thêu kia phái người âm thầm giám thị mình.
“Kiều Kiều, chúng ta đi!”
Diệp Húc không phân trần, lôi kéo Tô Kiều Kiều đi ra ngoài thành.
Tô Kiều Kiều thấy sắc mặt của hắn càng lúc càng hồng, dường như thấy máu tới nơi vậy, vội vàng giơ tay lên sờ sờ trán hắn, giống như sờ vào khối bàn ủi vậy, thất thanh kêu nói: “Thiếu gia, trán của người rất nóng!”
Diệp Húc đi nhanh hướng tới mã trường, lắc đầu nói: “Ta không sao, đi mau!”
Đợi khi đi tới bên sông thanh thủy, Diệp Húc chỉ cảm thấy trong lòng ngực cái khăn thêu nóng tới cực điểm. Tới lúc này hắn cũng không thể chịu được nữa, chiếc khăn thêu trong lòng ngực không ngờ lúc này đã nóng tới mức dọa người. Diệp Húc tay run lên, ném khăn thêu ra bên ngoài.
Đột nhiên,một lực lượng thần bí từ bạch ngọc lâu trào ra ngoài, nhảy vào bên trong khăn thêu. Chỉ thấy khăn thêu chậm rãi triển khai xoay tròn trên không trung.
Diệp Húc trong lòng cả kinh, chỉ thấy đồ án trên mặt khăn thêu ngày càng sáng hơn, dần dần như ẩn nấp trong không trung, chỉ còn lại một vầng thái dương không trọn vẹn lơ lửng giữa không trung, toát ra lửa cháy hừng hực, nóng tới mức kinh người!
Diệp Húc vội vàng kéo tay Tô Kiều Kiều lùi ra sau mấy trượng, sóng nhiệt vẫn như cũ nóng bức người. Lần đầu tiên Diệp Húc cảm thấy mùi vị của thịt cháy xém truyền tới.
Tô Kiều Kiều lại kinh ngạc không ngừng, thất thanh nói: “Thiếu gia, đây là cái đồ vật gì?”
“Chẳng lẽ khăn thêu này là một kiện vu bảo không trọn vẹn?” Diệp Húc trầm ngâm nói.
Đột nhiên, một thanh âm từ bên cạnh truyền tới, vui sướng vạn phần: “Phương Lệ, ngươi quả nhiên không nhìn lầm, khăn thêu này chính thật là toái phiến Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ!”
Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Đồng chắp hai tay sau lưng thản nhiên đi tới. Một trung niên nô bộc nhắm mắt đi theo phía sau hắn. Hai người nhìn về phía khăn thêu lơ lửng giữa không trung, vẻ tham lam trong mắt hiện ra rõ ràng.
“Diệp Thiếu Bảo, ta thật sự phải cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đưa toái phiến của Viêm Dương Liệt Diễm Kỳ tới tay của ta! Vì báo đáp ngươi, ta quyết định tự tay giết ngươi!”
Phương Đồng ánh mắt lạnh lùng, nghiêng đầu hướng tới Phương Lệ: “Ngươi đi giết nữ nhân kia, ta đối phó tên phế vật này!”
Chương 16: Cướp giữa đường
Phương Lệ nhanh chóng đi tới phía Tô Kiều Kiều, hắn liếm liếm môi, bộ mặt dữ tợn: “Vẫn là thiếu gia hiểu ta nhất, biết ta thích giết nữ nhân nhất! ta yêu nhất chính là, đoạn từng khớp xương trên người các nàng, nghe thanh âm kêu gào thống khổ của các nàng, sau đó nhẹ nhàng bóp nát cái cổ trắng nõn non mềm đó….”
Tô Kiều Kiều không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên bóng người chợt lóe. Bóng dáng cao lớn của Diệp Húc che chắn trước mặt nàng, chỉ nghe thấy thiếu niên cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Có ta ở đây ai dám động nàng?”
“Thiếu gia…”
Tô Kiều Kiều đôi mắt hơi đỏ, lặng lẽ lùi ra sau mấy bước, trong lòng có cảm giác vô cùng xúc động, trong lòng âm thầm thề: “Nhất định phải luyện võ công cho tốt, ta nhất định phải luyện võ công thật tốt, không cần thiếu gia bảo hộ, ngược lại có thể bảo vệ thiếu gia…”
“Một phế vật còn dám kiêu ngạo như vậy sao!”
Phương Đồng nhanh chóng đi tới phương hướng Diệp Húc, tuổi của hắn cùng Diệp Húc là xấp xỉ nhau, dáng người cũng không phải cao lớn khôi ngô. Nhưng mỗi bước đi của hắn hạ xuống, mặt đất ven sông này lưu lại một dấu chân gần ba tấc. Một cỗ khí thế làm cho người ta hoảng sợ từ trong người hắn bùng nổ ra!
Đi tới ngoài 1 trượng, Phương Đồng điểm nhẹ mũi chân, dường như một con chim lớn đánh tới Diệp Húc, nhe răng cười độc ác: “Diệp Thiếu Báo, xem ngươi hay là ta không biết gì đây, ngươi tu vi đã mất hết, biến thành phế vật thật sự rồi!”
“Kiều Kiều, ngươi về mã trường trước đi!” Diệp Húc huy tay áo, hất Tô Kiều Kiều ra ngoài ba trượng, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào Phương Đồng.
Tô Kiều Kiều không nói một lời, xoay người chạy thẳng về phía mã trường. Nàng mặc dù có tâm lưu lại, nhưng trong lòng cũng biết mình ở lại không phải giúp đỡ Diệp Húc mà chính là trói buộc hắn.
Nếu ở đây mà vương tay vướng chân chi bằng chạy về mã trường kiếm viện binh!
Phương Đồng quát lớn một tiếng, chân khí của hắn dũng mãnh mãnh liệt, tràn vào trong bàn tay to. Trong khoảnh khắc bàn tay lớn mấy lần, giống như cái quạt hương bồ vậy, lòng bàn tay đỏ tươi, dường như có thể nhỏ máu xuống tới nơi vậy.
Phương gia tuyệt học, Cửu Dương Liệt Hỏa thần công!
Phương gia Cửu Dương Liệt Hỏa thần công, cũng là một loại tâm pháp cương mãnh bá đạo vô cùng. Nó cùng với Chu gia Hậu Thổ Bá Thể thần công và Diệp gia Thương Minh luyện thể quyết, Huyền minh chân khí, đều là những tâm pháp nổi danh.
Cửu Dương Liệt Hỏa thần công, chân khí mãnh liệt như hỏa, Hậu Thổ Bá Thể thần công, chân khí nặng như núi. Thương Minh Luyện Thể quyết chân khí phong phú, mà Huyền Minh chân khí xếp hạng thứ tư, tuy rằng không bằng ba loại trước, nhưng tâm pháp này âm nhu quỷ dị.
Bốn loại võ học này, phân biệt đối với Hỏa Địa Phong Thủy, là võ đạo tâm pháp cao nhất của tam đại vu hoang thế gia.
Nhìn thanh thế của Phương Đồng, Diệp Húc lập tức biết thương thế của hắn chẳng những khỏi hẳn, thậm chí còn có tinh tiến, đem Cửu Dương Liệt Hỏa thần công tu luyện tới tầng năm đỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới lục trọng!
Mà Diệp Húc mấy ngày nay tuy rằng cần tu khổ luyện, tu vi tiến bộ thần tốc, đã đem thương minh luyện thể quyết luyện tới cảnh giới tứ trọng. Đan điền ẩn chứa gần trăm đóa Thương Minh chân khí. Nhưng dù sao thời gian quá ngắn, nên vẫn yếu hơn một chút1
Cùng lúc đó, Phương Lệ cũng mở cước bộ bắn nhanh tới, thân pháp quỷ dị, giống như một con cá chạch màu xanh vậy. Hắn không chút lưu thủ, mơ hồ tính toán lách qua Diệp Húc đuổi theo giết chết Tô Kiều Kiều.
Phương Lệ xuất thân từ nô tài Phương gia, tu luyện võ học kém xa với Cửu Dương Liệt Diễm thần công, nhưng thắng ở tu vi thâm hậu, thực lực không kém Phương Đồng chút nào.
Bước chân của hắn chậm một chút, nhưng tới trước mặt Diệp Húc còn sớm hơn cả Phương Đồng. Hắn nghiêng người trượt đi một cái, lướt qua bên người Diệp Húc, trong mắt lộ ra hào quang hứng phấn, vươn bàn tay to chộp về phía Kiều Kiều!
Đột nhiên hắn cảm giác được một cỗ hơi thở nguy hiểm từ bên cạnh người truyền tới. Hắn hoảng hốt nhìn lại, dường như có một con đại xà kim lân, cuốn lấy cá chạch màu xanh như hắn!
“Diệp gia Kim Xà Triền Ti Thủ!”
Phương Lệ trong lòng hoảng hốt, hắn tu luyện Hắc Đàm Nê Thu(Cá chạch đầm đen) công, lấy thân pháp giảo hoạt trứ danh, mặc dù đối với đối thủ hơn vài cảnh giới cũng đừng mơ tưởng bắt được hắn.
Nhưng Diệp gia Kim Xà Triền Ti Thủ lại là thiên địch của Hắc Đàm Nê Thu công. Nê Thu Công mạnh ở thân pháp linh hoạt, Triền Ti Thủ lại quấn ở phía trước, không có nơi dụng võ, chỉ có thể bị cuốn lấy thật chặt, cuối cùng bị Kim xà cắn nuốt!
Kim Xà Triền Ti Thủy trong tay Diệp Húc phát huy ra vô cùng nhuần nhuyễn. Hai tay hắn giống như hai con kim lân xà, dễ dàng vây không Phương Lệ. Mặc cho thân pháp của hắn biến ảo như thế nào, thủy chung cũng không trốn thoát khỏi phạm vi bao phủ của Triền Ti Thủ!
Phương Lệ có không gian xê dịch ngày càng nhỏ, không khỏi rống giận liên tục. Nếu như bị Kim Xà Triền Ti Thủ bao phủ phạm vi tới cực hạn, đó là lúc tử kỳ của hắn tới!
“Tiểu tử này không phải tu vi bị phế biến thành phế vật sao? Nhưng sao vẫn lợi hại như vậy?” Phương Lệ trong lòng khiếp sợ không hiểu.
Chính lúc này, đại thủ ấn màu máu của Phương Đồng đã tới đỉnh đầu của Diệp Húc. Chưởng ấn hạ xuống, chấn động không khí, không ngờ phát ra tiếng lôi âm lách cách.
Diệp Húc đột nhiên trở bàn tay phải, Kim Lân đại xà đột nhiên biến thành từng chích thanh điệp, hướng tới đại thủ ấn màu máu nghênh đón!
Đại Thiên Diệp Thủ.
Bàn tay hai người tương giao, chỉ thấy những chích thanh điệp dường như gặp phải liệt hỏa vậy, bị thiêu đốt nhanh chóng, hóa thành từng làn khói nhẹ biến mất trên không trung.
Diệp Húc sắc mặt đỏ lên, giống như bị liệt hỏa nướng vậy, kêu lên một tiếng đau đớn lùi lại sau một bước, trên miệng có một đường tơ máu.
Phương Lệ trong lòng mừng rỡ, vội vàng nhanh cơ hội thoát ra khỏi phạm vi bao phủ của Kim Xà Triều Ti thủ, trong lòng còn sợ hãi.
“Đáng tiếc, nếu Phương Đồng chậm thêm một chút, ta có thể giết chết được Phương Lệ rồi!” Diệp Húc sắc mặt dần dần hồi phục lại, xua tan toàn bộ Cửu Dương Liệt Hỏa chân khí ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ.
Tu vi của hắn chưa khôi phục, Thương Minh Luyện Thể quyết mới luyện tới tứ trọng. Tu vi so với Phương Đồng thì thấp hơn nhiều. Lấy kiến thức võ đạo của hắn đối phó một người thì được, nhưng đối phó 2 người thì có chút lực bất tròng tâm. Nếu như giao thủ rất có thể còn bị thương.
Đột nhiên trong đan điền của hắn truyền tới một vỗ sức sống vô biên, dũng mãnh tuôn vào trong kinh mạch tứ chi bách hài của hắn. Trong một cái hô hấp những thương thế của hắn dường như muốn khỏi hẳn.
Phương Đồng đối một chưởng với Diệp Húc, xoay người rơi xuống đất, trong mắt hiện lên thần sắc sợ hãi, thét: “Diệp Thiếu Bảo, tu vi của ngươi không có bị phế sao?”
Trong đầu hắn không khỏi nghĩ tới năm đó Diệp Húc ra sức đánh mình, dũng khí mất hết, gần như không kìm nổi việc chạy trối chết!
Năm đó hắn mai phục Diệp Húc, trận chiến ấy, hắn bị Diệp Húc đánh cho gãy mất ba cái xương sườn. Đánh cho tu vi của Cửu Dương Liệt Hỏa thần công rơi xuống tứ trọng, đánh cho lòng tin của hắn toàn bộ biến mất. Nếu không phải nghe nói Diệp Húc bị phế tu vi, hắn cũng không có dũng khí đứng trước mặt Diệp Húc như vậy.
Lúc này nhìn thấy Diệp Húc không phải phế vật như truyền thuyết, khiến niềm tin của hắn trong nháy mắt đã tan rã, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, phải trốn đi thật xa, thật xa.
Phương Lệ thấy hắn có ý muốn lùi lại, vội vàng nói: “Thiếu gia, người không cần phải sợ hắn, tiểu tử này miệng cọp gan thỏ thoạt nhìn rất mãnh nhưng kỳ thực tu vi không có khôi phục. Thương Minh Luyện Thể quyết của hắn nhiều lắm chỉ có tứ trọng đỉnh tu vi.
Phương Đồng sắc mặt đỏ bằng, lúc này mới nhớ tới vừa rồi Diệp Húc đối mình một chưởng, không ngờ làm cho hắn bị chấn thương. Nếu là trước kia sợ rằng người bị thương nặng là mình mới đúng.
Phương Đồng vốn không thể chịu nổi như vậy, chỉ có điều Diệp Húc họa hắn quá thảm. Lúc này hắn tỉnh ngộ lại, lập tức liên kết với Phương Lệ, nhất tề công kích tới Diệp Húc. “Tiểu tử này tih thông các loại võ học của Diệp gia, nhưng tu vi không quá thấp so với chúng ta. Không thể cùng hắn triền đấu, trực tiếp dùng mạnh tay nhất giết chết hắn cho rồi.”
Phương Liệt cũng cười ha hả: “Thiếu gia, tiểu tử này thương thế chưa khỏi hẳn, hơn nữa còn luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới tứ trọng, thiên tư này có thể nói là thiên hạ vô song! Nếu người Diệp gia biết, biết người của bọn họ không có biến thành rác rưởi mà vẫn là thiên tài, nhưng lại chết trên tay chúng ta, nhất định sẽ rất đau lòng đây!”
Phương Đồng trong lòng cũng thoải mái vô cùng, còn có chuyện gì hưng phấn hơn là hủy diệt đi một thiên tài?
Diệp Húc nhìn hai người công tới, trong lòng cười lạnh: “Nếu ta không có bạch ngọc lâu, lấy tu vi hiện tại của mình đích xác không dám cùng các ngươi đối cứng. Nhưng hiện giờ, bạch ngọc lâu cung cấp cho ta sức sống cuồn cuộn, trị liệu thương thế của ta, lấy cứng chọi cứng chỉ sợ các ngươi không tiêu hao nổi!”
Diệp Húc ngửa mặt lên trời thét dài, song chưởng chia ra, thẳng đón nhận hai người đồng thời thúc dục Thương Minh Luyện Thể quyết, Đại Thiên Diệp Thủ, Kim Cương Phục Ma công và Thanh Dực Bức Vương quyết, bốn loại võ học. Chiêu thức mở rộng, rất mạnh vô cùng, trọng khởi tái phát, bá đạo vô cùng!
Chỉ thấy hai tay của hắn khí nắm tay lại giống như hai thanh chùy lớn, lực đạo kinh người, dường như muốn coi hai người Phương Đồng Phương Lệ như cái đinh, chùy gõ lên. Khi biến thành chưởng ấn, lại giống như một thanh rìu lớn, muốn bổ hai người ra làm hai.
Lấy cứng chọi cứng, lấy cường phá cường!
Chỉ thấy ba cái bóng di chuyển nhanh chóng, tung bay qua lại, nhanh như gió, vừa tiếp xúc lập tức tách ra!
Đương! Đương! Đương!
Một loạt tiếng nổ truyền tới, ba bàn tay lớn va chạm vào nhau, không ngờ phát ra những tiếp leng keng vang lên có lực như kim loại chạm vào nhau, dường như chưởng tay bọn họ đều được đúc bằng thép vậy!
Diệp Húc thét dài không dứt, chiêu thức tiếp chiêu thức, chỉ cảm thấy khoái ý trước nay chưa từng có!
Từ khi tu vi hắn bị phế, hắn là lần đầu tiên được đại chiến một trận vui sướng đầm đìa như vậy. Dường như đám mây đen mấy ngày khuất nhục đã trở thành hư không.
Trong cơ thể hắn, Thương Minh Luyện Thể quyết vận chuyển với tốc độ càng lúc càng nhanh, thậm chỉ ngay cả đỉnh đầu hắn cũng toát ra thanh khí, bốc hơi mà lên.
Đương!
Bàn tay Diệp Húc và Phương Lệ mãnh liệt chạm vào nhau, Phương Lệ sắc mặt đỏ lên, lùi sau một bước, trong lòng khiếp sợ vạn phần: “Tiểu tử này sao càng đánh càng mạnh thế?”
Diệp Húc cất bước tiến lên, bàn tay nhấc lên, cái hạ xuống, dường như trời sập vậy, phát ra những thanh âm ầm ầm cộng hưởng. Phương Lệ tiếp được một chưởng này, cảm thấy cốt cách chấn động, đau đớn muốn chết, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Diệp Húc không giống như trong tưởng tượng của hắn, tiêu hao đại lượng chân khí, ngược lại chân khí cùng lực lượng được nâng cao rất nhiều, ngắn ngủi một chốc đã bao trùm lên phía trên hắn.
Võ học kỳ tài trời sinh, chẳng lẽ mạnh như vậy sao!