Đúng lúc anh nhìn thấy Vân Hạ quay lại, anh nói với Mỹ Dung:
“Tôi là một người đàn ông, chứ không phải là một động vật nhai lại, cô hiểu ý tôi chứ?” Nói xong anh đứng dậy, đi về phía Vân Hạ, hai người cùng hòa vào sàn nhảy đông người kia để lại Mỹ Dung hết lần này đến lần khác để người ra. Sau bao nhiêu năm không gặp, không ngờ anh lại sỉ nhục cô ta như thế, lại còn không một chút cảm giác gì với cô ta. Cô ta đã phải hạ thấp mình xuống để đi cầu xin anh như vậy, mà
một chút mặt mũi anh cũng không chừa lại, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cô ta lại cảm thấy nhục nhã đến thế.
Men rượu càng về khuya càng ngấm, hai người càng nhảy càng sung, hành động cử chỉ rất thân mật, tình thoảng còn ghé sát nhau cười cười nói nói gì đó, Mỹ Dung cảm thấy cảnh này rất chói mắt, mặc dù thường xuyên nhìn thấy anh ở trên mặt báo, tay ôm vai ấp với phụ nữ nhưng khi nhìn thấy tận mắt, không ngờ lại khó chịu đến thế.
Cô ta tức giận bỏ về!
Đây là một quán bar ở trên cao, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm từ trên cao nhìn xuống, ảnh sáng khắp các tuyến đường lấp lánh trông rất đẹp mắt, lúc này đã rất khuya nhưng xe cộ vẫn còn nhộn nhịp trên từng con phố, làm tâm trạng của con người cũng trở nên dịu nhẹ hơn.
Nhảy nhót một lúc, Vân Hạ mệt lử người, cô chạy đến nằm gục trên bàn,Vương Đình Trường gọi phục vụ lấy một phòng khách sạn phía dưới rồi dìu cô xuống đó nghỉ ngơi.
Khi Vương Đình Trường đỡ Vân Hạ vào giường, bất ngờ cô ôm lấy cổ anh, hai người cũng ngã xuống giường, Vân Hạ nằm dưới,Vương Đình Trường nằm trên.
Hai người bây giờ đều đã ngà say, tuy nhiên Vương Đình Trường vẫn tỉnh táo hơn Vân Hạ nhiều, anh gỡ tay cô ra khỏi cổ mình nhưng cô lại ôm cứng lại, không biết còn tỉnh táo hay không lẩm bẩm trong miệng:
“Hôm nay ở lại đây với tôi đi!”
“Cô có biết cô đang nói gì không vậy?” Vương Đình Trường hỏi lại, cảm thấy cô đã say rồi nên nói lung tung.
“Biết chứ, tôi nhất định không thể thua kém hơn Mai được, cậu ấy thất tình gọi trai bao, chẳng lẽ tôi không được? Biết đâu sau này tôi cũng sinh được một cặp song sinh như hai đứa nhóc kia thì sao?”Vân Hạ luyên thuyền.
Vương Đình Trường để trán, ngán ngẩm, không biết nên vui hay nên buồn.
Chẳng lẽ bạn thân với nhau, gọi trai bao là phải gọi chung vậy sao? Cái này đúng là quá thân nha, đôi bạn cùng tiến.
Nhưng tại sao anh ta cũng bị nhầm là trai bao rồi? Không lẽ là gen à?
Trước đó Vương Đình Quân anh trai của anh ta cũng bị chị dâu nhầm lẫn là trai bao, giờ anh ta lại bị bạn thân của chị dâu nhầm lẫn thanh trai bao?
Lần này về nhà chắc chắn phải hỏi xem trước đây. ba có bị mẹ xem là trai bao không, nếu có thì đúng là gen di truyền rồi.
Vân Hạ nói xong thì thả hai bàn tay ra khỏi cỔ Vương Đình Trường, hai tay ôm lấy mặt anh ta, vuốt má, vuốt mũi, rồi xuống miệng, có cảm giác người đàn ông này còn đẹp trai hơn người yêu cũ của cô rất nhiều nha.
Vương Đình Trường bị hai bàn tay mềm mại vuốt ve như vậy thì ngứa ngáy cùng người, ở một nơi nào đó đã ngoi lên đả đảo rồi.
“Cô chắc chứ?”
“Ừm!”. “Nếu vậy ... cô phải chịu trách nhiệm với tôi đấy!”
“Ừm, dù sao anh cũng đẹp trai như vậy, tôi thiệt thòi một chút cũng không sao”.
Cái gì gọi là có thiệt thòi? Người chịu thiệt là anh được không?
Bàn tay của cô đã không còn ngoan ngoãn nữa, bắt đầu vuốt ve từ mặt xuống ngực, bộ ngực săn chắc, vậm vỡ khiến bao thiếu nữ muốn dựa vào. Tim gan phèo phổi của Vương Đình Trường lúc này tê dại, mọi e ngại như tan biến, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi căng mọng, chúm chím của cô.
Hai người cùng cảnh ngộ vứt hết mọi thứ tình cảm mù quáng quá khứ ra khỏi đầu, cùng nhau chìm đắm trong một căn phòng, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc trầm luân vào nhau, mặc kệ ngoài kia có bao nhiêu bão táp, sóng gió.
Không khí trong phòng bây giờ rất nóng, quần áo vương vãi trên sàn, hai người một nam một nữ trần như nhộng đang quấn quýt trên một chiếc giường lớn, cùng một chút men say, cảm xúc trở nên chân thực và mãnh liệt hơn, cho đến gần sáng mới ngừng lại, hai người mệt mỏi ôm nhau chìm vào mộng đẹp.