- Cậu muốn đi đâu nữa? Vết thương còn chưa lành đấy!
Anh mở tủ lấy một chiếc áo khoác, chậm rãi đáp lời cô:
- Đến quán rượu.
Cô đi theo anh ra khỏi nhà:
- Tôi đi cùng cậu.
Chương Sơ Mặc nheo mắt liền từ chối cô:
- Không cần.
Khả Lạc vẫn lẽo đẽo theo sau anh, cô giận dỗi nhặt viên đá nhỏ trên đường, ném thẳng vào lưng anh.
Chương Sơ Mặc nửa quay đầu liếc nhìn cô, sau đó vẫn im lặng mà nhấc chân đi tiếp.
Chợt anh dừng lại, trực tiếp quay đầu đối diện cô, môi mấp máy:
- Sao lại ném đá.
Cô lẳng lặng miết viên đá nhỏ trong tay, mỉm cười lắc đầu:
- Không có.
Anh liếc nhìn hai tay giấu sau lưng của cô, khóe môi đạm mạc nhếch lên:
- Chị đưa hai tay ra.
Khả Lạc bĩu môi, không đáp lời mà quay lưng đi ngược hướng với anh. Chương Sơ Mặc nhíu nhíu mày, lên tiếng:
- Chị đi đâu?
Lão nương đi đầu thai!!
Chương Sơ Mặc bước nhanh về phía cô, anh vươn tay níu lấy khủy tay cô:
- Đi theo tôi.
Khả Lạc vui vẻ quay đầu, mi mắt cong cong, ý cười tràn đầy, nhấc chân đi theo anh.
Tiểu Cửu thầm cảm thấy IQ của Khả Lạc bị nam chủ kéo thấp rồi, nó thầm mắng hai chữ " Ấu trĩ ".
Khả Lạc vào quán rượu thì ngồi nhanh lên ghế dài, Chương Sơ Mặc liếc nhìn cô một cái, quay đầu nói với người pha chế:
- Để mắt tới cô ấy một chút.
Người pha chế ra hiệu đã rõ, anh ta đưa mắt nhìn theo bóng lưng rời đi từ cửa sau của Chương Sơ Mặc, sau đó lẳng lặng chuyển mắt quan sát Khả Lạc.
Cô chưa ngồi nóng ghế thì đã thấy bóng dáng hậm hực của nữ chủ bước vào, Trang Vân Du ngang nhiên đứng trước Khả Lạc:
- Sơ Mặc đâu?
Khả Lạc đảo mắt tìm kiếm xung quanh quán rượu, cô nhún vai:
- Không biết.
Trang Vân Du cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt trừng trừng nhìn Khả Lạc:
- Tôi đã muốn anh Sơ Mặc rồi, chị sau này né anh ấy ra một chút.
Cô đưa mắt nhìn nữ chủ, cảm thấy nữ chủ thế giới này khá đơn thuần, có vẻ là người sinh ra ở vạch đích, chưa từng nhận thất bại.
Khả Lạc nhướng mày, cô nhấp môi, khóe môi màu anh đào thẫm cong lên:
- Sao tôi và cô không cạnh tranh công bằng nhỉ?
Trang Vân Du cảm thấy lời Khả Lạc cũng có lý, cô ngẩng cao đầu, dáng vẻ như một chú thiên nga ngạo nghễ:
- Được thôi, tôi nhất định sẽ thắng chị.
Lão nương rửa mắt mong chờ...
Khả Lạc cười cười nhìn theo bóng lưng rời đi của nữ chủ, ánh mắt cô trầm xuống, lẩm bẩm:
- Phải đẩy nhanh cốt truyện rồi.
Lúc Chương Sơ Mặc quay lại thì trời đã gần tối, anh vừa vào quán đã thấy cảnh Khả Lạc trêu ghẹo cậu nhóc pha chế.
Chân mày anh khẽ nhíu lại, đôi mắt như kết lớp hàn băng, vẻ mặt không vui kéo tay Khả Lạc khỏi người cậu nhóc pha chế.
Cô liếc mắt thấy nam chủ, dáng vẻ tức giận cũng không khiến nhan sắc anh tụt xuống, cô vươn tay chạm vào mặt anh, nhẹ nhàng vuốt cánh môi của anh, ý cười trong mắt cô càng gia tăng.
Một cỗ mùi rượu xông vào khoang mũi anh, mùi rượu càng chiếm trong khoang miệng anh, lưỡi nhỏ của nữ nhân trước mắt đã chui vào miệng anh, cuốn lấy lưỡi của anh.
Đôi mắt Khả Lạc như bọc màng sương, mơ mơ màng màng nhìn đôi mắt thanh tỉnh của Chương Sơ Mặc, cô thấy được ý cười trong mắt anh.
Chương Sơ Mặc chậm rãi đáp lại nụ hôn của cô, một chút mùi gỗ trộn lẫn với mùi caramel, còn có một chút đường mật, thoang thoảng hương thảo mộc...
Là Kraken Black Spiced Rum....
Lúc tách ra, Khả Lạc tựa đầu vào ngực anh, cọ cọ một chút, Chương Sơ Mặc vươn tay chạm nhẹ lên môi, cúi đầu nhìn cô gái đã say khướt trong lòng ngực, anh bất lực cõng cô về nhà.
Khả Lạc mơ màng tỉnh trên lưng anh, cô đưa mắt nhìn vành tai, lướt xuống chút là vai rộng, cô tựa cằm lên vai anh, thấp giọng nói:
- Sơ Mặc, cậu thích tôi một chút đi.
Chương Sơ Mặc khựng lại một chút, sau đó bước chân bình thản đi tiếp:
- Tại sao?
Khả Lạc gặm gặm vai anh nhưng không nỡ cắn mạnh, chỉ dùng răng ma sát một tí, cô lẩm bẩm đáp:
- Vì tôi thích cậu, rất thích, cực kì thích, ngoài cậu ra liền không thích người khác...
Bỗng dưng bị tỏ tình khiến anh có chút bất ngờ:
- Ồ.
Nhìn vành tai ửng đỏ của nam chủ, khóe môi Khả Lạc cong lên, hôn nhẹ lên vành tai anh, giọng càng lúc càng ngọt như tứa mật ra:
- Sơ Mặc, thích cậu nhất.
Chương Sơ Mặc ngập ngừng, ánh mắt đã hoàn toàn giải phóng sự vui vẻ:
- Tôi cũng thích tôi.
- ....
Khả Lạc gượng cười, không khí lãng mạn trực tiếp bị nam chủ đánh vỡ, cô đành nhẹ giọng gọi tên anh:
- Sơ Mặc...
Giọng Chương Sơ Mặc trầm thấp, cổ họng phát ra tiếng đáp:
- Hửm..?
Một hồi vẫn không nghe tiếng đáp lại, anh hơi quay đầu nhìn thì thấy cô đã ngủ, khóe môi nhẹ cong cong, hình như ngủ rất ngon.
Đêm tôi hôm ấy, ánh trăng sáng rực chiếu xuống, Chương Sơ Mặc ngẩng mặt nhìn trăng, cảm thấy trăng dù đẹp cũng không bằng người trên lưng.